“Cho nên, các người chính là người trực tiếp đưa hai vợ chồng người ta tới đây sao?” Trương Hữu Vinh nhìn màn hình giám sát trên máy tính, một nam một nữ ở hai phòng thẩm vấn khác nhau, một người bình tĩnh đến lạ, còn người kia thì đứng ngồi không yên.

Ngôn Thiếu Huy vẫy tay xem như đáp lại.

Trương Hữu Vinh nhướng mày: “Anh có nghĩ rằng Khổng Trung và Ngô Hoa Thanh có cùng triệu chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không? Bởi vì hai người này đều thích con số 'bảy'.”

“Hơn nữa, trong cuộc họp lần trước không phải đã có nghi ngờ rằng một trong những nguyên nhân hung thủ gây án là vì hướng tới tổ điều tra đặc biệt chúng ta sao? Bảy năm trước, Sở Công an thành phố Nam Hưng cũng đã mời tổ điều tra đặc biệt đến, các anh biết tại sao không?” Ngôn Thiếu Huy vừa hỏi vừa quay đầu lại nhìn những người đang ngồi chen ghế lộn xộn phía sau anh, bao gồm đội điều tra và một số thành viên chủ chốt của đội chuyên án.

Đây là phòng giám sát bên cạnh phòng thẩm vấn, diện tích không lớn, bảy tám người chen chúc, không gian nhỏ hẹp khiến việc thở khó khăn là điều không thể tránh khỏi.

Sau khi Ngôn Thiếu Huy hỏi, đáp lại anh là sự im lặng của căn phòng. La Chí Cương ngồi ngoẹo cổ trong góc, nhìn trái nhìn phải rồi nói bằng giọng yếu ớt: "Sếp, anh quên những vụ án do đội điều tra đặc biệt của chúng tôi điều tra đều là đặc biệt rồi sao? Hồ sơ sẽ được niêm phong và chuyển về trung ương, việc công khai và khi nào công khai là tùy thuộc vào cấp trên. Trường hợp ở thành phố Nam Hưng, vì chưa bắt được nghi phạm nên không ai được biết đó."

Ngôn Thiếu Huy hơi cau mày lại, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập hai chữ "rắc rối". Trên thực tế, ở thành phố Minh Thiệu lần này, anh cho đại đội chuyên án tham gia điều tra mà không hỗ trợ điều tra là phớt lờ quy định, nhưng anh rõ ràng chẳng quan tâm.

“La Chí Cương.” Anh hất cằm về phía cậu ta.

"Vâng!” La Chí Cương trong góc tường đứng dậy, trên tay cầm máy tính xách tay di chuyển ra khỏi khoảng trống giữa đám đông. Sau khi đặt máy tính lên bàn phía trước, cậu ta bắt đầu phát tư liệu về vụ án của bảy năm trước: "Cách đây bảy năm, tại thành phố Nam Hưng xảy ra một vụ giết người hàng loạt. Nguồn gốc của vụ án là do một nhân viên dọn vệ sinh trong thành phố đã vô tình phát hiện được một cánh tay người trong lúc dọn rác nên đã gọi điện báo cảnh sát ngay lập tức. Sau khi đến hiện trường vụ án, cảnh sát đã tiến hành một cuộc điều tra quy mô lớn đối với toàn bộ khu xử lý rác, và cuối cùng đã tìm thấy một số thi thể khác còn sót lại." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Ban đầu cảnh sát Nam Hưng nghĩ rằng đây chỉ là một vụ giết người và phân thây đơn giản. Tuy nhiên, cuối cùng pháp y giám định tại chỗ đã xác nhận rằng những thi thể này không thuộc về người nào."

Trong lúc trò chuyện, trên màn hình máy tính xách tay xuất hiện một bức ảnh chụp hiện trường, thi thể này không quá máu me, vết mổ gọn gàng, phẳng phiu, xung quanh không có vết máu.

"Theo phỏng đoán ban đầu, những xác chết này thuộc về ba nạn nhân khác nhau, và các xác chết đã được đông lạnh trước khi bị cắt rời. Sau khi Sở Công an Nam Hưng mở rộng phạm vi điều tra và đến tất cả các khu xử lý rác trong thành phố, cuối cùng phát hiện các thi thể được tìm thấy nơi khác, không chỉ có ở một bãi rác. Tất cả các xác chết được ghép lại thành năm thi thể không hoàn chỉnh. Có thể thấy, hung thủ đang phi tang thi thể ở những nơi khác nhau theo từng đợt, thi thể chưa được tìm thấy có khả năng đã bị tiêu hủy cùng với số rác."

"Đông lạnh sao?" Đôi mắt của Trương Hữu Vinh sáng bừng lên.

La Chí Cương cười với anh ta: "Đội trưởng Trương cũng thấy quen đúng không? Cơ thể của người mất tích thứ hai La Tiêu Lam cũng là bị đóng băng."

Lúc này, trong đầu Trương Hữu Vinh đã có chút manh mối về mối liên hệ giữa hai vụ án cách nhau bảy năm, anh ta tiếp tục hỏi: "Vì vậy, lúc đó tổ điều tra đặc biệt của anh đến thành phố Nam Hưng, vụ án vẫn chưa được giải quyết?"

"Đừng nhắc đến với chúng tôi, đây là tổ điều tra đặc biệt cuối cùng rồi." La Chí Cương vội chấn chỉnh bản thân trước khi tiếp tục giải thích: "Bảy năm trước, nhiều kỹ thuật điều tra tội phạm chưa được hoàn thiện như bây giờ. Các thiết bị thăm dò giám sát ở khắp nơi ít đến đáng thương, và bằng chứng trên thi thể đã hoàn toàn bị ô nhiễm bởi nhiều loại rác sinh hoạt khác nhau... Vì vậy, có một vụ án cuối cùng đã không phá giải được, mà lúc đó tổ điều tra đặc biệt đã có cơ hội tiếp cận rất gần với hung thủ, nhưng không may đối phương đã trốn thoát."

"Sau đó, cảnh sát cũng đã xác minh được danh tính của năm thi thể, nhưng cuối cùng họ chỉ xác định được danh tính của hai nạn nhân. Một người là gái đứng đường, còn người kia là một người bà lão neo đơn nhặt rác quanh năm ở các khu nhà để kiếm sống."

"Như vậy xem ra, nguy cơ cao là nạn nhân đã có chạm mặt nhóm người này." Diệp Yên Nhiên im lặng cúi đầu, bẻ ngón tay: "Những vụ giết người này ở thành phố Nam Hưng cách đây bảy năm, theo tất cả chứng cứ chúng tôi có được, thời điểm tử vong sớm nhất của tất cả các nạn nhân ở thành phố Minh Thiệu là khoảng ba năm trước, nghĩa là cứ mỗi một khoảng bốn năm cách đều, theo tần suất phạm tội của hung thủ kéo dài bốn đến năm rõ ràng là không bình thường, cho nên sẽ không phải…”

Cô nói tới đây bỗng mím môi lại, thấy tầm mắt của mọi người điều tập trung trên mình, chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục nói: “Nên sẽ không phải là khoảng thời gian bảy năm trước khi bị tổ điều tra đặc biệt ở thành phố Nam Hưng các anh bắt được, do đó bị hù dọa mất đi can đảm, nên phải dừng lại bốn năm. Trong khoảng thời gian ở giữa bốn năm này, chắc chắn hung thủ đã trải qua đủ loại dày vò tâm lý, nên biến thái sau này càng biến thái hơn."

"Hơn nữa vào bảy năm trước ở thành phố Nam Hưng, hắn ta chọn xử lý thi thể bằng cách mổ xẻ thi thể rồi vứt đi. Giờ đây, ở thành phố Minh Thiệu, rõ ràng đã tìm ra một cách an toàn hơn để vứt xác, đồng thời còn có một người trợ thủ đắc lực, Ngô Hoa Thanh. Hai mươi mốt người bị giết mà cảnh sát không hề hay biết, điều này chắc chắn đã xây dựng lại được lòng tin của kẻ sát nhân đã bị hủy hoại bảy năm trước, hắn ta bắt đầu tái tạo tâm lý thông qua cách giết người hết lần này đến lần khác, dẫn đến toàn bộ ham muốn tăng cao, còn trở nên kiêu ngạo hơn khi trực tiếp khiêu khích cảnh sát và đội điều tra đặc biệt."

Có một sự ví von không hợp lý, người này giống như một con gấu nhỏ vừa mới biết bò đã bắt đầu tập đi, chạy không vững lại dám khiêu khích người khác, miệng còn hét lên: “Đến cắn tôi đi”

Sau khi Diệp Yên Nhiên phân tích, mọi người đều gật đầu đồng ý, ngay cả khi sự thật có phần hơi khác với suy đoán vừa rồi, nhưng cũng là tám chính không tách rời mười.

“Nói thật không tồi.” Lời nói của Ngôn Thiếu Huy giống như tỏ sự ngưỡng mộ, nhưng giọng điệu của anh vẫn đều đều và trên mặt cũng không có biểu hiện gì. Chỉ sau một cái nhìn thoáng qua cô, anh đã đứng trước màn hình giám sát: "Vấn đề là tất cả các bằng chứng bây giờ đều chỉ ra Ngô Hoa Thanh và người tên Khổng Trung này…vô tội và trong sạch. Ngô Hoa Thanh từ chối làm chứng, làm sao chúng ta có thể trong thời gian ngắn nhất đột phá tuyến phòng thủ của tên Khổng Trung này?"

"Quả thực, trước đó chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong nhà ông ta, tôi cảm thấy người này tâm ý và động cơ rất sâu, đặc biệt khó đối phó." Tưởng Hoài An phụ họa nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play