Ba năm, nếu nhớ không lầm, thì Ngô Hoa Thanh cũng là ba năm trước mới đến thành phố Minh Thiệu, mà tất cả vụ án giết người cũng bắt nguồn từ ba năm trước.
Diệp Yên Nhiên có thể nghĩ đến mối liên hệ này, thì hai người còn lại đương nhiên cũng có thể. Nhưng khi cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng trên cầu thang kia, lại kinh ngạc phát hiện, trong đôi mắt đen kia của đối phương liên tục ánh lên đầy tia sáng. Kiểu phản ứng bất thường như thế này, rõ ràng không phải chỉ do sự liên quan đơn giản về mặt thời gian là "ba năm" mang lại.
Bất giác cau mày, cô cố gắng hồi tưởng lại những lời Phan Lưu Linh vừa nói. Nhai đi nhai lại mấy lần trong đầu, rốt cuộc cô cũng tập trung vào bốn chữ "thành phố Nam Hưng". Rốt cuộc tại sao tên địa danh của một thành phố hạng nhất quốc gia này có thể khiến Ngôn Thiếu Huy phản ứng kịch liệt đến vậy, nhưng rõ ràng cái này đã chạm đúng vào lĩnh vực mà cô đây mù tịt.
Ngay lúc này, bên ngoài biệt thự đột nhiên truyền đến tiếng động cơ của xe ô tô. Chỉ thấy người dì ban nãy vội vàng bước ra chào hỏi từ trong phòng bếp, vừa lau tay lên tạp dề trên người, vừa nói với người mới mở cửa bước vào: "Chào ông chủ, ông đã về.”
"Thưa bà chủ, ông chủ về rồi."
Phan Lưu Linh nghe thấy vậy thì biểu cảm có chút sững sờ trong giây lát, nhưng bà ta nhanh chóng nhận ra vì đang có người ngoài trong nhà, nên lập tức trưng lên gương mặt tươi cười trở lại, đi xuống từ trên cầu thang, vội vàng bước lên nghênh đón: "Ông xã, không phải anh nói còn phải mấy ngày nữa mới trở về sao? Sao nhanh như vậy đã về rồi?”
Trong lúc nói chuyện, bà ta tiến lại ôm lấy người đàn ông trung niên mặc âu phục, đi giày da đang bước vào phòng khách, rồi hôn nhẹ lên hai má, đón lấy bó hoa hướng dương mà đối phương đưa tới, trên mặt lấp lánh đỏ ửng hạnh phúc.
Chỉ là không biết vì sao, Diệp Yên Nhiên lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt có hơi khó xử, nhưng cô cũng không cũng không muốn vướng bận chuyện riêng tư của hai vợ chồng nhà hai người họ, tình cảm vợ chồng họ có tốt hay không, quan hệ với người ngoài có tốt hay không. Điều mà cô để ý chính là bó hoa trong tay Phan Lưu Linh, không nhiều không ít, vừa vặn bảy bông lớn.
"Hợp đồng ký kết xong rồi, cho nên mới sớm trở về với em." Người đàn ông cười tủm tỉm, nói xong, giơ tay cởi nút áo khoác ra, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới kinh ngạc nhìn về phía ba người còn lại: "Ba người này là...?”
"Ồ! Họ..." Phan Lưu Linh thuận tay đặt hoa lên bàn cà phê: "Ông xã, họ là cảnh sát của Sở Công An Thành Phố Minh Thiệu, nói là vụ trộm nhà chúng ta, bây giờ sẽ do tổ chuyên án của sở thành phố phụ trách. Lần này đến chủ yếu là để tìm hiểu lại tình hình và xem có bỏ sót điều gì hay không.”
"Cảnh sát." Ánh mắt của người đàn ông trở nên sâu thẳm, nụ cười trên gương mặt của ông ta càng thêm chân thành: "Vậy không biết ba vị cảnh sát đã tìm hiểu rõ chưa? Nếu cần gì thì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp.”
Ngôn Thiếu Huy đi xuống từ trên cầu thang, dừng lại cách đối phương không xa, sau đó chậm rãi nở nụ cười, chỉ là nụ cười không bao giờ chạm tới đáy mắt: "Ông Khổng.”
Khổng Trung vẫn giữ khuôn mặt tươi cười như cũ, hơi gật đầu với anh, xem như đáp lại. ( truyện trên app T𝕪T )
"Kỳ thật, thực sự là có chuyện cần đến hai vị phối hợp. Hôm nay chúng tôi đến nhà ông, không chỉ là muốn tìm hiểu rõ tình tiết lúc xảy ra vụ án." Ngôn Thiếu Huy nói đến đây thì dừng lại một chút, trên mặt hằn sâu nụ cười chuyên nghiệp: "Gần đây cảnh sát đã bắt được một nghi phạm, không biết hai vị có bất tiện khi trở về Sở với chúng tôi, tiến hành một chút công tác nhận dạng?”
Sau khi nói xong, anh vươn tay về phía cửa, làm ra một tư thế "mời".
Khổng Trung đứng im không nhúc nhích, hai người nhìn nhau khá lâu, bầu không khí tràn ngập một cảm giác căng thẳng đến kỳ lạ.
Phan Lưu Linh cảm nhận có gì đó không ổn, vẻ lo lắng lộ ra trên gương mặt được trang điểm tinh xảo: "Ông xã..."
Khổng Trung định thần lại, nhìn cô dịu dàng một cái và nói: "Cậu đã bắt được nghi phạm chưa? Đây là chuyện tốt, hai vợ chồng chúng tôi đương nhiên sẽ toàn lực phối hợp.”
"Lưu Linh, đi lên thay quần áo đi, chúng ta sẽ đi theo đồng chí cảnh sát một chuyến."
Người phụ nữ phải mất vài giây mới phản ứng lại, quay người bước lên lầu, nhưng có vẻ không được yên tâm, thỉnh thoảng còn phải quay đầu lại nhìn đôi lần.
Khi nhìn thấy bóng dáng kia biến mất ở đầu cầu thang, Khổng Trung mới dời tầm mắt trở lại phía Ngôn Thiếu Huy: "Vị cảnh sát này xưng hô thế nào nhỉ?”
"Tôi họ Ngôn."
"Cảnh sát Ngôn, mặc dù nói hợp tác với cảnh sát là nghĩa vụ của mọi công dân, nhưng chẳng giấu gì anh, đối với chuyện trộm cắp trong nhà, hai vợ chồng chúng tôi cũng chưa rõ ràng, đến bây giờ cũng chẳng thể hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Người đàn ông lắc đầu thở dài, có vẻ rất khó chịu.
"Về phần nghi phạm... chúng tôi cũng không giúp được gì nhiều. Lúc trước tôi cũng chưa nhìn qua được kẻ trộm cắp tài sản của gia đình tôi, làm sao có thể nhận dạng?”
"Điều này hai vị không cần quá lo lắng, cảnh sát chúng tôi sẽ giúp hai vị tìm được cách làm hợp lý." Ngôn Thiếu Huy tiếp tục mỉm cười: “Phân ưu giải nạn vì nhân dân, đòi lại công bằng cho nạn nhân là nghĩa vụ và sứ mệnh của chúng tôi, ông Khổng đây không cần quá lo lắng.”
Khổng Trung nghe xong những lời này liếc nhìn anh thật sâu với vẻ mặt khó đoán.
Đúng lúc này, Phan Lưu Linh thay một bộ quần áo tương đối thoải mái chạy "bịch bịch" xuống lầu, tiến lên khoác cánh tay của Khổng Trung: "Em thay xong rồi.”
"Hai vị, xin mời." Ngôn Thiếu Huy lại lên tiếng thúc giục.
"Vậy thì làm phiền các người rồi." Người đàn ông dường như đang có điều gì muốn nói, ông ta đưa người phụ nữ ra khỏi nhà, bước lên chiếc SUV màu đen, đậu bên ngoài sân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT