"Những món đồ trang trí này rất trang nhã." Ngôn Thiếu Huy bước đến trước tủ TV, cúi người đưa tay sờ. Đồ trang trí phải được làm bằng gỗ nguyên khối, và giống phiên bản tái hiện của các tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại, khi chạm vào có cảm giác thoải mái và mát lạnh bàn tay.
"À, cái đó..."
Nếu Ngôn Thiếu Huy muốn cố ý lấy lòng ai đó, rất ít người có thể thoát khỏi vẻ mặt nịnh nọt như thế này.
Quả nhiên, sắc mặt của Phan Lưu Linh tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi, ánh mắt của bà ta có chút tự hào: "Những thứ đó đều là được chồng tôi đi công tác nước ngoài mang về, cũng không phải là đồ nhái trong nước, mỗi cái đều xuất phát từ tay nghệ thuật gia nổi tiếng nước ngoài cả đấy.”
"Chất lượng không tầm thường." Ngôn Thiếu Huy nở nụ cười nhìn về phía Diệp Yên Nhiên và Tưởng Hoài An đang đứng phía sau ghế sô pha, bên trong khóe mắt anh mang theo tâm ý mà người ngoài nhìn không thể hiểu thấu được.
Ánh mắt Diệp Yên Nhiên xẹt qua những đồ trang trí bằng gỗ thật này, tổng cộng có bảy chiếc, với những kiểu dáng và bài trí khác nhau.
Biệt thự số bảy, bảy đồ trang trí, cộng với những bông hoa hồng quý giá trong bồn hoa ngoài cửa sổ, cao từ sàn đến trần, đôi khi có sự trùng hợp quá nhiều, cũng có thể không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Phan Lưu Linh thấy anh tâng bốc như vậy, thì vô cùng cao hứng, liền mở hộp trò chuyện, muốn đem hết tất cả đồ đạc trong nhà ra khoe khoang.
Trong suốt quá trình, Ngôn Thiếu Huy vô cùng ôn nhu nhẫn nại, hoàn toàn khác với hình ảnh trước đây, cả người ngờ nghệch, tay chân chậm chạp.
Người dì đã dẫn bọn họ vào cửa trước đó, lẽ ra phải vào bếp chứ không còn có mặt ở hiện trường nữa, hai người kia giờ như hai cột điện báo không còn chút cảm xúc, đứng ở đó, chẳng ai quan tâm.
"......"
Diệp Yên Nhiên lợi dụng kỹ năng bàn về da bò Tây Ban Nha của hai người, cô hơi nghiêng người về phía Tưởng Hoài An, giữ yên môi, nén ra một chút giọng nói từ trong cổ họng: "Đội trưởng Ngôn dùng mỹ nam kế tuyệt thật đấy, nắm bắt rất chuẩn kiểu tâm lý nhà giàu muốn khoe khoang của bà Phan.” ( truyện trên app T𝕪T )
Đối với việc này, Tưởng Hoài An cũng chẳng tỏ ra phản ứng lớn lao gì, chỉ là khóe miệng không khống chế được mà kéo ra, rõ ràng việc nghẹn cười đã khiến anh ta toàn thân cạn kiệt sức lực.
Một lúc sau, hai người họ đã chiêm ngưỡng hết cầu thang dẫn lên tầng hai của phòng khách. Lúc này, Ngôn Thiếu Huy đang đứng đối diện với mấy tấm ảnh treo trên tường bên cạnh cầu thang mà trầm trồ khen ngợi, từ khung ảnh cho đến người trong ảnh, tất cả đều tinh xảo và đẹp đẽ.
Phan Lưu Linh khi nghe được đối phương khen mình, bật ra một tiếng cười ngượng ngùng 'ha ha', lấy tay che nửa miệng một cách dè dặt và duyên dáng, mắt long lanh. Đoán không chừng nếu không phải do có ánh mắt nhìn chằm chằm theo dõi của hai người Diệp Yên Nhiên đang đứng ở đầu cầu thang, thì lúc này bà ta đã giả vờ xảy ra chút chuyện gì đó ngoài ý muốn, mà lao thẳng tới ôm Ngôn Thiếu Huy rồi.
Diệp Yên Nhiên tỏ vẻ cũng không quan tâm đến ánh mắt không mấy thiện cảm thỉnh thoảng hay chiếu tới của bà ta. Hiện tại tất cả tinh thần của cô đều đặt lên khung ảnh đang treo trên tường ở bên cạnh cầu thang. Tổng cộng có hai bức tường, không quá mười bốn bức tranh, mỗi bức tường treo bảy bức. Khoảng cách giữa những bức tranh này là hoàn toàn bằng nhau, và dường như chúng có một cảm giác đối xứng kỳ lạ.
"Này..." Tưởng Hoài An lén lút duỗi tay ra, giật góc áo của cô.
Diệp Yên Nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn vào mắt anh ta, sau đó mơ màng cùng rời khỏi cửa cầu thang cùng anh ta. Sau khi hai người đi ra ngoài được vài mét, cô nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Tưởng Hoài An nháy mắt về phía cầu thang: "Những bức tranh treo trên tường đó, cô không thấy quen sao? Thoạt nhìn sao lại giống hệt với những bức tranh ở trong nhà của Ngô Hoa Thanh vậy, không biết chừng trong tường của căn biệt thự này cũng...".
"Chắc là không đâu." Diệp Yên Nhiên cắt đứt suy nghĩ lung tung của đối phương: "Trong này treo ảnh gia đình bà ta, hoàn toàn không liên quan gì đến nạn nhân. Chỉ là trong căn phòng này lộ ra 'trật tự' và 'quy luật', đích thật giống với Ngô Hoa Thanh, giữa bọn họ chắc chắn là đã có chuyện gì đó.”
Tưởng Hoài An khẽ gật đầu đồng tình.
Ngay khi hai người đang lầm rầm ở đây thì Ngôn Thiếu Huy đứng trên cầu thang, mở miệng vô cùng tùy ý: "Bà Phan, đây là...?”
"Đây là con trai tôi, người bên cạnh là chồng tôi." Khi nhắc tới con trai mình, nét mặt của Phan Lưu Linh tỏ rõ sự nhu hòa, xen lẫn chút tự hào: "Con trai tôi hiện đang theo học kinh doanh ở một trường đại học top đầu của Mỹ, còn chồng tôi đi khắp cả nước làm ăn, hai người họ… cũng không hay về nhà.”
Tuy nhiên nói xong, bà ta lại hạ mí mắt xuống, trong giọng nói khó nén được sự cô đơn vô cùng.
"Nghe giọng của bà, dường như cũng không phải người thành phố Minh Thiệu." Ngôn Thiếu Huy chuyển chủ đề với một nụ cười.
Phan Lưu Linh rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, hoặc có lẽ là cảm thấy người đàn ông này đột ngột chuyển đề tài như vậy là để làm cho bà ta vui vẻ, vì vậy giọng nói của bà ta cũng trở nên dịu dàng hơn một chút: "Đúng là không phải là người bản xứ, cả gia đình tôi cũng là vì công ty của chồng tôi, nên mới chuyển đến đây.”
"Ồ? Vậy hẳn là mới tới được mấy năm nhỉ.”
"Cũng chỉ mới... ba năm!" Người phụ nữ tính toán thời gian ở trong đầu, rồi vô thức nói ra một con số, sau đó lại chua chát nói: "Kỳ thật, tôi không thích nơi đây, thành phố quá nhỏ, mà mua sắm cũng không thuận tiện. Hơn nữa đều nói môi trường xấu dễ sinh ra kẻ ác [1], tôi thấy lời này cũng có lý, trước đây ở thành phố Nam Hưng hơn mười năm, cũng chưa bao giờ bị trộm cắp, vậy mà mới chuyển tới đây không bao lâu, trong nhà suýt chút nữa đã bị trộm khoắng sạch.”
[1] "Núi nghèo nước độc sinh ra ác điêu dân": ý chỉ điều kiện tự nhiên kém tạo nên, những người cực kỳ hung ác, ngu muội vô tri, thiển cận, chỉ nhìn cái lợi trước mắt, ích kỷ tự lợi, không chuyện xấu gì không làm.
Dù sao cũng là phu nhân nhà giàu không lo ăn mặc, cho nên nói chuyện cũng chẳng thèm để ý đến cách nhìn và cảm xúc của người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT