Ba người lái chiếc xe SUV màu đen ra khỏi khuôn viên Sở Thành Phố như thường lệ. Trong khoảng thời gian đó, họ băng qua những đoạn đường tắc nghẽn đông đúc của khu đô thị và một số khu dân cư, cuối cùng tới vườn hoa Trường Hồ. Trên thực tế ai cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt của môi trường xung quanh khi vừa mới đặt chân lên khu phố này. Khu vực này khá xanh mát, gần như không có nhà cao tầng, dọc theo đường đi là hàng cây xanh um tươi tốt. Xuyên qua rặng cây, có thể thấy được rất nhiều biệt thự với hình dạng độc đáo, đan xen lẫn nhau, khiến lòng người cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Khi đến cổng bảo vệ, họ gần như không tốn công sức để được cho vào. Chỉ vì nhân viên làm việc ở đây không ai là không biết đến vụ án trộm cướp hàng triệu đô la xảy ra ở biệt thự số bảy nửa năm trước, cảnh sát đã liên tục đến đây để tìm kiếm chứng cứ. Điều đó cũng đúng là hợp tình hợp lý.

“Đây là giấy chứng nhận, anh cầm lấy đi. Đi vào cứ lái xe men theo đường chính, cuối con đường chính là biệt thự số bảy.” Nhân viên bảo vệ là một người đàn ông trung niên, nhìn qua có vẻ rất đôn hậu, chỉ dẫn đường đi chu đáo. Sau đó, nói như cảm khái: “Anh cảnh sát, có phải vụ án trộm cướp có tiến triển gì hay không? Nếu vậy thì thật tốt quá! Mấy cô cậu không biết, đã hơn nửa năm nay, bà chủ biệt thự số bảy gần như ngày nào cũng đi làm loạn ở bất động sản, nói bất động sản chúng tôi phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm! Thật tội cho những người làm công như chúng tôi, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.”

Đối với việc này, Diệp Yên Nhiên đang lái xe không trực tiếp trả lời, mà chỉ mỉm cười ngọt ngào rồi khởi động xe đi vào trong. Trong lúc đó, cô quan sát vẻ mặt của hai người đàn ông ngồi phía sau thông qua kính chiếu hậu. Quả thực khi hai người bọn họ nghe thấy biệt thự số bảy, lông mày hơi nhíu lại.

Sau khi Ngô Hoa Thanh bị bắt giữ kết án xong, tất cả mọi người đều rất mẫn cảm đối với con số ‘bảy’. Nếu đứng từ góc độ của tên trộm mà nói, lựa chọn biệt thự số bảy có vẻ như cũng hợp tình hợp lý.

Chưa đến hai phút, xe chậm rãi dừng ở trước cửa một căn biệt thự. Ba người lần lượt xuống xe, khi cửa xe đóng lại phát ra tiếng ‘phanh, phanh’. Không nghi ngờ gì nữa, điều này đã thu hút sự chú ý của hộ gia đình trong căn biệt thự, rất nhanh đã có người mở cửa chống trộm phía trước, thò đầu ra cách đó một khoảng sâu rộng lớn, hỏi: “Mấy người tìm ai?”

Người đó là một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi, trong tay cầm một chiếc giẻ lau, ăn mặc giản dị nhưng sạch sẽ, trên eo còn buộc một cái tạp dề màu trắng.

“Xin chào, chúng tôi là sở công an thành phố Minh Thiệu.” Diệp Yên Nhiên cách cánh cổng lớn bằng đồng, giơ giấy chứng nhận thực thi pháp luật ra.

“Sở Công An á!” Đối phương sau khi nghe được thân phận của bọn họ cũng không khỏi kinh ngạc, xoay người đi vào nhà. Một lát sau vội vàng quay ra, lại gần mở cửa cho ba người: “Mời vào, vừa hay có người ở trong nhà, miễn cho các người đi một chuyến vô ích.”

Bọn họ nói cảm ơn, đi theo sau lưng bà xuyên qua khu vườn tiến vào trong căn biệt thự. Sau khi tiến vào, họ phải đi qua một đoạn hành lang dài mới đến được phòng khách rộng lớn.

Trang trí phòng khách chủ yếu theo phong cách nước Mỹ, có một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha màu nâu sẫm chất liệu da xa xỉ, với lối trang điểm tinh tế, nhìn qua có vẻ cũng không đến bốn mươi tuổi. Đương nhiên, nếu nói về tuổi thực, có thể lớn hơn con số này rất nhiều. Suy cho cùng, khuôn mặt của những phú ông, luôn có thể giữ mãi tuổi thanh xuân.

Người phụ nữ nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của ba người, người phụ nữ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Mấy người là…? Cảnh sát Diêu, người phụ trách vụ án của chúng tôi đâu?” ( truyện trên app T𝕪T )

“Cô Phan, đúng không? Là như thế này, ban đầu phụ trách vụ án của cô là sở công an huyện, gần đây do nguyên nhân nào đó, án kiện đã được chuyển lên thành phố. Hiện tại vụ án này do đại đội chuyên án chúng tôi phụ trách.” Diệp Yên Nhiên mở miệng giải thích.

Phan Lưu Linh nhướng mày, xem như chấp nhận lời giải thích này: “Tôi mặc kệ ai là người phụ trách vụ án này. Cái mà tôi cần chính là kết quả, các người phải tìm cho tôi một lời giải thích.”

“Đương nhiên rồi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng dùng hết toàn lực giải quyết vụ án này.” Diệp Yên Nhiên nhếch mép nở nụ cười, liếc nhìn hai con người từ lúc bước vào cửa vẫn luôn nhìn quanh, nghiến răng nghiến lợi giải quyết với nhau: “Hôm nay chúng tôi tới đây, chủ yếu có hai mục đích. Thứ nhất là muốn xác nhận cô cùng người nhà có nhớ ra manh mối mới nào không. Thứ hai là xác định xem có bất kỳ sai sót nào trong công tác thu thập chứng cứ ban đầu hay không. "

“Lại nữa? Cùng một vấn đề, cùng một câu hỏi, các người đây là muốn lặp đi lặp lại hỏi tám trăm lần sao?” Phan Lưu Linh tỏ vẻ rất bực bội, thả rơi điều khiển từ xa xuống bàn cà phê. Rồi liếc xéo ba người bọn họ một cái: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

Ngôn Thiếu Huy không biết từ lúc nào đã vòng qua ghế sô pha, đi tới cửa sổ cao từ trần đến sàn, nhìn ra vườn hoa ở bên ngoài, tán thưởng nói: “Hoa hồng này nở rất đẹp, không giống như những giống khác bên ngoài, lúc nào cũng có thể nhìn thấy.”

“Đương nhiên, vườn hoa nhà chúng tôi là do các chuyên gia được mời đến, từ hoa lá đến cây cối đều được chăm sóc đặc biệt. Tất nhiên sẽ khác với những loại bên ngoài.” Người phụ nữ tuy không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng trông ở dáng vẻ tuấn tú của đối phương, bà ta vẫn trả lời.

Diệp Yên Nhiên lúc này mới chú ý tới vườn hoa bên ngoài. Không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ tới bồn hoa hồng ở nhà Ngô Hoa Thanh bị Ngôn Thiếu Huy đá vỡ thành từng mảnh nhỏ.

“Ừm, đúng thật cực kỳ đẹp.” Ngôn Thiếu Huy lại lần nữa khen một câu, lúc này mới rời khỏi cửa sổ. Ngay sau đó tầm mắt liền dừng ở phía trước tủ TV.

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play