Bọn họ cứ trầm mặc như vậy một hồi lâu, mọi người như đều đắm chìm vào cái vụ án ngày càng móc nối vào nhau này. Cho đến hiện tại, đó có vẻ không thích hợp để gọi là vụ án mất tích hàng loạt. Tính cả bốn người mất tích vẫn chưa được tìm thấy thì tổng cộng đã có hai mươi lăm nạn nhân. Quy mô này đặt ở cột mốc lịch sử phạm tội cận đại cũng là một chủ đề đứng đầu, cần được quan tâm.

“Cho nên hiện giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi kết quả xét nghiệm DNA của nạn nhân, rồi lần theo đường dây này để tìm manh mối?” Bành Đức Dũng bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Ngôn Thiếu Huy nhướng mày, trên mặt anh trong tình huống này chẳng thấy một tia sầu khổ. Không hiểu sao anh lại đột nhiên bật cười: “Thật ra, vẫn còn một con đường nhỏ chúng ta chưa từng đi qua.”

Tưởng Hoài An cùng Bành Đức Dũng nghe vậy đều tỏ ra tò mò. Diệp Yên Nhiên bên cạnh chợt lóe lên một cảm giác trong đầu: “Vụ án trộm cướp?”

“Đúng vậy, chính là vụ án trộm cướp xảy ra gần nửa năm trước ở vườn hoa Trường Hồ. Đến tận bây giờ vẫn không có một lời giải thích hợp lý, rằng tại sao DNA của Ngô Hoa Thanh lại xuất hiện tại hiện trường vụ trộm.” Người đàn ông nói đến đây hơi dừng một chút, tiếp theo khẽ nhíu mày: “Thu hoạch chứng cứ từ nghi phạm là phương pháp nhanh và tiện lợi nhất. Ngay cả khi hắn ta không chịu hợp tác, điều này cũng không thể thay đổi.”

“Bành ca, trước hết anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, tối chờ tôi quay lại rồi nói tiếp.”

Bành Đức Dũng ngáp một cái, vẫy tay với ba người, sau đó xoay người tìm một khoảng trống, kéo theo một chiếc túi xác, trải áo khoác lên rồi nằm xuống. Không quá ba giây, tiếng ngáy vang rung trời.

Thấy vậy, ba người yên lặng lui ra ngoài không một động tĩnh, Diệp Yên Nhiên thuận tay đóng cửa lại. Bọn họ trở về văn phòng tạm thời của tổ đội điều tra. Tiến vào phòng, không hiểu sao họ lại cảm thấy ánh sáng trong phòng họp có chút không giống ngày thường, ngẩng đầu lên chỉ thấy tất cả những bức tranh lấy được từ nhà Ngô Hoa Thanh dán đầy trên cửa sổ. La Chí Cương đang nằm ngửa trên lưng ghế, quay mặt về hướng cửa sổ, trên mặt cậu ta còn có một tờ giấy A4.

“Này, nhóc con.” Tưởng Hoài An tiến lên cầm tờ giấy A4 trên mặt cậu ta xuống, cúi đầu nhìn. Cùng là một bức tranh, nhưng đường nét có vẻ chuyên nghiệp hơn nhiều so với những bản thảo dán trên cửa sổ.

Con ngươi dưới mi mắt La Chí Cương chuyển động, cậu miễn cưỡng mở mắt, kinh ngạc chào hỏi trong bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ: “Mấy người trở về sớm vậy?”

“Ừm, bên phía anh Bành làm việc chậm, không thể có kết quả trong chốc lát được.” Ngôn Thiếu Huy đến bên cạnh cậu ta, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm những bức tranh bị ánh nắng chiếu xuống, trông có chút mơ hồ: “Có phát hiện gì không?”

“Tôi đã quét tất cả hai mươi mốt bức tranh vào trong máy tính, trải qua các loại phân tích thông số cùng điều chỉnh đường nét, được một cảnh tượng như này.” La Chí Cương duỗi tay đoạt lại tờ giấy từ trong tay Tưởng Hoài An, đưa cho anh: “Những bức tranh đó thật ra được vẽ cùng một nơi, mà tôi nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.”

Ngôn Thiếu Huy nhận lấy rồi quan sát tờ giấy, cảnh tượng đã qua xử lý nhìn qua không khác biệt lắm so với những bức tranh kia. Nhất là vũng nước phía bên dưới, không thể xác định được là hồ hay sông, hai bên thì cây cối um tùm, cành lá tươi tốt. Trong rừng cây mơ hồ có thể nhìn thấy mái nhà nhòn nhọn, hình như là có người sống ở đó.

Diệp Yên Nhiên cùng Tưởng Hoài An tách nhau, hai người đứng ở hai bên anh, cùng nhau nghiêng đầu quan sát bức tranh này.

Một lúc sau, Tưởng Hoài An ‘A’ một tiếng: “Nếu cho rằng những bức tranh này thật sự là nạn nhân vẽ trước khi chết, vậy địa điểm trong bức tranh này, hẳn phải có ý nghĩa đặc biệt với hung thủ? Có thể nơi này chính là nơi mà hung thủ cầm tù hoặc chém giết nạn nhân? Thành phố Minh Thiệu có phong cảnh nào gần với bức tranh này không?”

Dứt lời, anh ta nhìn thẳng về phía Diệp Yên Nhiên.

Diệp Yên Nhiên nhíu mày, rơi vào trầm tư, nghĩ đi nghĩ lại mới chậm rãi nói ra quan điểm của mình: “Thành phố Minh Thiệu nói lớn không đúng, nói nhỏ cũng chẳng phải. Nếu thực sự có nơi như vậy, chắc hẳn cũng phải ở những nơi như khu vực tham quan hay nông trường tiếp đãi du khách gì đó? Nhìn địa thế bằng phẳng như vậy, càng không giống trên núi… Ngoài ra…”.

Ngôn Thiếu Huy cùng Tưởng Hoài An lẳng lặng đợi nửa ngày, cũng không đợi được những lời sau đó của cô. Tưởng Hoài An tính tình nóng nảy, gấp không chờ nổi, anh ta hỏi: “Ngoài ra cái gì?”

“Huống hồ nếu là mùa hè thì không sao, cây cối cành lá tốt tươi, mực nước cao, nhưng mọi người có thể quan sát kỹ những bức tranh đó đi.” Cô vươn tay, chỉ chỉ về hướng cửa sổ.

Ba người đàn ông nhìn vào vị trí tay cô chỉ.

“Bốn mùa ở thành phố Minh Thiệu rất rõ rệt. Mùa thu đông lá cây rơi rụng khắp mặt đất, thân cây trơ trụi. Thời gian tử vong của những nạn nhân là khác nhau, xuân hạ thu đông bốn mùa đều có. Tôi không thể nghĩ ra được nơi nào trong thành phố có cảnh sắc bốn mùa như trong tranh, không thay đổi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Diệp Yên Nhiên vừa thốt ra những lời kia, những người còn lại lâm vào trầm mặc lạ thường.

“Trong nhà? Tạo cảnh trong nhà?” Một lúc lâu sau, Tưởng Hoài An thử nói ra suy nghĩ của mình.

Tuy nhiên, đối với ý tưởng của anh ta, Ngôn Thiếu Huy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời cũng chẳng thể đưa ra được lời giải nào thích hợp lý hơn. Cuối cùng, anh ta nhét tờ giấy vào trong ngực La Chí Cương, trả lại cậu ta: “Chúng tôi sẽ ra ngoài làm việc một thời gian, cậu tra thử xem trong thành phố Minh Thiệu có địa điểm nào phù hợp với cảnh trong tranh hay không. Có thể mở rộng phạm vi ra tạo cảnh trong nhà, hoặc là trên các poster linh tinh gì đó.”

Poster… Ánh mắt của La Chí Cương sáng lên, đây cũng là một ý tưởng không tồi. Poster đúng là có thể duy trì cảnh sắc bốn mùa quanh năm, không phải sao?

Cậu ta lớn tiếng đáp lại, dưới chân đạp mạnh một cái, xoay ghế một vòng tròn về phía trước bàn máy tính của mình, đeo tai nghe lên, nhanh chóng đắm mình vào công việc.

Tầm mắt của Ngôn Thiếu Huy hơi dừng lại trên mấy bức tranh dán ở cửa sổ, hướng về phía hai người Diệp Yên Nhiên vẫy tay, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng họp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play