Họ im lặng một lúc lâu, hình như Bành Đức Dũng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, điều tra lý lịch của tên Ngô Thanh này, có kết quả chưa?”
“Kết quả lại không có gì đặc biệt, thời thơ ấu bi thảm giống như những gì đã dự đoán. Hồ sơ cho thấy quê gốc của hắn không phải thành phố này, mà là huyện Lê ở núi Đại Sơn, một nơi tương đối hẻo lánh ở phía Tây Nam, lúc hắn chín tuổi, cha mẹ mất hết, hắn sống cùng ông nội bà nội, hai năm sau, ông nội bà nội lần lượt qua đời, được sự sắp xếp của chính phủ, hắn vào ở trong cô nhi viện. Do tuổi lớn nên không ai nhận nuôi, hắn vẫn luôn sống ở trong cô nhi viện cho đến khi tốt nghiệp trung học. Sau khi tốt nghiệp, hắn ra ngoài làm công không tiếp tục học lên, cho đến ba năm trước, đi theo tin tức tuyển nhân viên công tác hậu cần ở ngoại thành của Cao Tinh hậu cần, lúc này, hắn mới định cư ở thành phố Minh Thiệu.”
“Từ sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, trong kỳ đã có khoảng mấy năm bỏ trống, đại khái do làm những công việc lặt vặt, căn bản sẽ không lưu lại những ghi chép linh tinh gì. Sở kiến nghị chúng ta tập trung điều tra những năm đó, nhưng tôi thấy hy vọng không lớn, rất có thể sẽ không điều tra được gì.” Diệp Yên Nhiên nói, khẽ lắc đầu một chút, chủ yếu do thời gian hạn hẹp, loại điều tra lãng phí sức người sức của này, không hợp với tình hình hiện tại.
“Ừm, nếu không vội, chúng ta cũng có thể xoay sở từ từ, nhưng vấn đề là mạng người, làm sao cho không được vội vàng.” Bành Đức Dũng nghĩ vậy, ông di chuyển xung quanh ba bàn giải phẫu, tò mò nhìn về phía người đàn ông bắt đầu từ nãy giờ đã lâm vào trầm tư: “Đội trưởng Ngôn, cậu có ý kiến gì sao?”
“Người bị hại, người sống sẽ nói dối nhưng người chết thì không.” Ngôn Thiếu Huy lấy lại tinh thần, ánh mắt lướt qua những bộ hài cốt đầy trên đất, chậm rãi nói: “Thi thể của người mất tích thứ hai La Tiêu Lam ở trong tay chúng ta, Hứa Hải Mạch, Khiếu Tiết Viêm, Mai Hoàng Hạ cùng với Thái Trường Nguyên vừa mới mất tích, hẳn là không ở chỗ này đúng không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Theo phân tích khung xương cụ thể cùng với kiểm tra đo lường phóng xạ Cacbon 14, thời gian tử vong của hai mươi mốt người chết này, ngắn nhất cũng phải hơn nửa năm, cho nên bốn người đó nhất định không nằm trong số những người bị hại này.”
Ngôn Thiếu Huy đi qua đi lại giữa những bộ hài cốt: “Vì sao bắt đầu từ người mất tích thứ nhất Hứa Hải Mạch, mới có người báo mất tích, còn hai mươi mốt người bị hại trước đó, lại không có một chút gợn sóng nào?”
Bành Đức Dũng nghe vậy, ánh mắt bỗng sáng bừng lên, ông vội vàng lao đến trước một bộ hài cốt trong số đó, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét gì đó. Sau một hồi lâu quan sát, ông lại chuyển đến trước một bộ hài cốt khác, quan sát ước chừng sáu bảy bộ hài cốt, lúc này mới vừa vỗ đôi chân tê mỏi vừa từ từ đứng dậy, nét mặt hưng phấn: “Tôi đã nói hai ngày nay vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chẳng qua vì muốn nhanh chóng phục hồi hài cốt của những người bị hại, nên không nghiên cứu tỉ mỉ.”
“Mọi người nhìn xem.” Ông ấy cầm hai khúc xương đùi của hai người bị hại khác nhau trong tay: “Hai người này có tình trạng suy dinh dưỡng rất nghiêm trọng. Không chỉ có hai người đó, trong số những người còn lại, có vài người cũng có biểu hiện của bệnh lý này.”
“Đúng rồi! Còn có một việc này, dựa vào xương chậu của người chết này có thể suy đoán là nữ giới, nhưng tôi dựa theo xương chậu của cô ta, phát hiện cô ta từng mắc bệnh giang mai, theo những dấu vết lưu lại trên xương cốt, căn bệnh này đã đến giai đoạn thứ ba.” Bành Đức Dũng nói xong, đặt từng khúc xương một về đúng vị trí, nghiêng đầu giải thích: “Nói trước, tôi không có kỳ thị gì đối với bất cứ một người nào hay bất cứ công việc nào, nhưng dựa vào tình trạng xương cốt của những người bị hại này, có phải trên một trình độ nhất định đã có thể phản ánh ra một ít vấn đề hay không?”
“Ông Bành, ý của ông là… Hoài nghi những người bị hại này đều là đám người có mức độ nguy hiểm cao?” Diệp Yên Nhiên vừa cảm thấy giật mình, lại cảm thấy hợp lý, đại khái cũng chỉ có như vậy mới giải thích được, vì sao Ngô Thanh cùng với đồng phạm của hắn sau khi thực hư giết chết hai mươi mấy người, mới để lộ ra những dấu vết này.
Bành Đức Dũng gật đầu.
Cô cân nhắc một lúc, tiếp tục phân tích: “Rất có khả năng này, khu phố cũ kia của thành phố Minh Thiệu có mấy cái gầm cầu, hàng năm có không ít người vô gia cư tụ tập. Hơn nữa, ở đó cũng có rất nhiều phụ nữ góa bụa lớn tuổi, không con không cái, càng không có thân thích qua lại. Còn có phần lớn gái mại dâm không phải người địa phương, đột nhiên mất tích, e rằng cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.”
“Mục tiêu của hung thủ từ đám người có mức độ nguy hiểm cao bỗng nhiên biến thành đám người có mức độ nguy hiểm thấp như Hứa Hải Mạch…” Bành Đức Dũng xoa tay, nói được một nửa lại không nói tiếp, rõ ràng là đang tự hỏi tại sao.
Lúc này, Ngôn Thiếu Huy vẫn tập trung nghe bọn họ thảo luận, bỗng nhiên mở miệng: “Hành vi của hung thủ đang nâng cấp từng bước, đây là việc thường thấy ở các sát thủ liên hoàn. Cách thức giết người vốn có không thỏa mãn được dục vọng biến thái của hắn, vì tìm kiếm khoái cảm cao hơn, hắn chỉ có thể bí quá hóa liều.”
“Kiểm tra lại thi thể của người mất tích thứ hai La Tiêu Lam, có phát hiện gì không?”
Nhắc tới điều này, sắc mặt của Bành Đức Dũng trở nên có chút ảm đạm, uể oải lắc đầu nguầy nguậy: “Không, tôi đã cẩn thận kiểm tra thi thể của cô ta từ trong ra ngoài rất nhiều lần, cũng không phát hiện cô ta có chỗ nào đặc biệt.”
Không có gì đặc biệt?
Ngôn Thiếu Huy chậm rãi nheo mắt, hiện tại xem ra, không có gì đặc biệt chưa chắc không phải một dạng đặc biệt khác.
Thi thể từng bị đông lạnh, hài cốt của người bị hại cứ bảy người thành một nhóm bị nhét vào trong tường, hiện giờ bốn người mất tích vẫn không rõ tăm hơi…Việc này chắc chắn còn có mối liên hệ mà bọn họ chưa phát hiện.
Rốt cuộc, đó là gì vậy?
TYT & Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT