Âm thanh thi công của công trường kéo dài đến sáng hôm sau, đối với tất cả hộ gia đình trong thôn Mã Dược mà nói, một đêm mà họ vừa mới trải qua kia chính là sự kiện kinh khủng nhất trong đời. Dù cảnh sát có phong tỏa tin tức chặt chẽ như thế nào, cũng chẳng thể ngăn cản nổi những con mắt tò mò. Tin tức xuất hiện một tên sát nhân điên cuồng trong thôn đã nhanh chóng lan truyền, tất cả những khách thuê nhà trong ngõ nhỏ kia cũng đều dọn đi gần hết, tòa chung cư mà Ngô Thanh ở trở thành ngôi nhà ma, bỏ hoang kể từ đó, về phần bản thân, tên của hắn lại trở thành biện pháp tốt nhất để ngăn những đứa trẻ khóc nhè lại. Đương nhiên, những việc này đều là lời phía sau.

Mãi cho đến gần giữa trưa hôm sau, đoàn người Diệp Yên Nhiên toàn thân bụi đất mới trở về sở.

Sau khi bị cảnh sát phát hiện bí mật của vách tường, ban đầu Ngô Thanh còn có ý định dùng hành vi tự mình hại mình để ngăn cảnh sát lấy được chứng cứ, cuối cùng lại không thể thực hiện được do phương pháp dự phòng chu đáo của Trương Hữu Vinh. Sau đó, hắn trơ mắt nhìn từng khúc xương người rơi xuống từ vách tường, thậm chí là từ trần nhà, tia sáng trong đáy mắt dần tiêu tan, cuối cùng biến thành một hồ nước chết. Hắn không ăn, không uống, không có bất cứ một cảm xúc nào, càng không dám giao tiếp với người khác.

Do những khúc xương trong vách tường đó đều bị bẻ thành những khúc nhỏ, hơn nữa rất rải rác, để hoàn thành việc phục hồi hài cốt về như cũ tương đối khó khăn. Bành Đức Dũng dẫn theo tất cả bác sĩ pháp y chính thức và bác sĩ pháp y thực tập của thành phố Minh Thiệu, cùng nhau chui vào trong phòng tập quyền anh vừa mới thu dọn, để làm nơi phục vụ cho việc phục hồi hài cốt cho những người bị hại, bọn họ đã ở đó suốt hai ngày. Trong thời gian này, ngay cả lãnh đạo của Sở Công An thành phố cũng đã nộp báo cáo xin điều động thêm người có kinh nghiệm từ thành phố đến để tiếp viện.

Sáng hai ngày sau, cửa lớn của phòng tập quyền anh kia bị kéo ra từ bên trong, Bành Đức Dũng râu ria xồm xoàm dựa vào cửa, chậm rãi châm điếu thuốc vừa lấy từ trong túi ra. Sau khi phun ra hai vòng khói thuốc vào không trung, ông nhìn xuyên qua làn khói mờ ảo trước mắt, thấy đoàn người từ cuối hành lang đang bước tới, với những nụ cười đã tắt từ lâu lưu lại trên khóe mắt.

Ông hút mạnh thêm hai lần nữa, sau khi cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, ông xoay người, dụi tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, mở miệng chào hỏi: “Đội trưởng Ngôn, các anh tới rồi.”

“Vất vả rồi!” Ngôn Thiếu Huy vươn tay, bóp mạnh vào bả vai của người đàn ông, sau đó hỏi: “Kết quả ra sao?”

Bành Đức Dũng không lập tức trả lời, khẽ nghiêng người, nhường ra vị trí cửa, ra hiệu ý bảo mọi người vào trong.

Ngôn Thiếu Huy không chút do dự bước vào, Diệp Yên Nhiên cùng Tưởng Hoài An theo sát phía sau, ba người nhanh chóng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Vì nơi này được cải tạo từ một phòng tập quyền anh lâm thời, cho nên màu sắc của vách tường và sàn nhà có vẻ hơi sặc sỡ, vị trí chính giữa đặt ba bàn giải phẫu, trên đó có ba bộ hài cốt trắng hếu, dưới ánh đèn được tăng sáng, những bộ hài cốt kia dường như đang phản quang.

Tuy nhiên, rõ ràng ba bộ hài cốt kia chưa phải là kết thúc, lúc này, rất nhiều tấm vải bọc thi thể được trải khắp nơi trên mặt đất. Mỗi một tấm vải bọc thi thể đều đặt một bộ hài cốt tương đối hoàn chỉnh, một, hai, ba, bốn, năm…

Đúng lúc bọn họ đang yên lặng thống kê thầm số lượng, Bành Đức Dũng đứng sau đột nhiên mở miệng: “Tổng cộng có hai mươi mốt bộ hài cốt, chúng tôi đã tận lực phục hồi hài cốt về như cũ tốt nhất có thể, vì thời gian quá eo hẹp, đây cũng là hiệu quả tốt nhất có thể đạt được trong thời điểm hiện tại rồi.”

Nói rồi, ông vòng đến bên cạnh một bàn giải phẫu trong đó, cầm lấy một cái kẹp đặt trên bàn làm việc, vừa xem qua vừa tiếp tục nói: “Trong hai mươi mốt người bị hại ở đây, có chín nam, mười hai nữ, độ tuổi dao động từ mười chín đến bảy mươi, nói cách khác, động cơ lựa chọn mục tiêu của hung thủ không phải giới tính, cũng không liên quan gì đến tuổi tác. Mẫu DNA của những người này đã sớm được đội kỹ thuật mang đi, họ sẽ đối chiếu những DNA này với cơ sở dữ liệu của những vụ mất tích chưa kết án, đến lúc đó xem xem họ có phát hiện được gì không.”

Ngôn Thiếu Huy nghe một hồi, các nếp nhăn giữa hai lông mày bắt đầu hiện rõ, thật ra cảnh sát sợ nhất chính là loại sát thủ liên hoàn với những quy luật gây án khó thăm dò, vì không ai biết rõ đối phương sẽ bị điều gì kích thích, đột nhiên quyết định giết người.

Cho dù Ngô Thanh hiện giờ đã bị bắt, nhưng tâm trạng của mọi người cũng không thả lỏng được chút nào. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, chưa chắc hắn là chủ mưu, ở nơi nào đó ngoài kia còn có một mối uy hiếp lớn hơn đang ẩn nấp, đối phương giống như một quả bom không ngừng đếm ngược, có thể sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.

“Hai mươi mốt người bị hại, trên tường treo hai mươi mốt bức tranh, nhìn chẳng giống trùng hợp chút nào. Ồ?” Bành Đức Dũng thu hồi đồ vật trong tay, đứng bên cạnh bàn giải phẫu, mỉm cười hướng về phía họ.

Lúc này, bên tai đám người Diệp Yên Nhiên chính là tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác, rất nhiều pháp y, bác sĩ đến hỗ trợ đều đang nằm trên mặt đất ngủ rất say, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mệt mỏi, thậm chí có người còn đang cầm nửa ly mì gói ăn dở ở trong tay, nhưng cũng đã ngủ say như chết.

Ngôn Thiếu Huy tiến lên, nhẹ nhàng lấy ly mì trong tay xuống giúp vị pháp y kia, rồi hướng về phía Bành Đức Dũng, gật đầu: “La Chí Cương đang nghiên cứu những bức tranh đó, căn cứ suy đoán sơ bộ của cậu ta, phong cảnh trong tất cả những bức tranh đó, gần như đều là cùng một nơi. Hơn nữa, nét vẽ của mỗi một bức tranh đó, về lực độ đậm nhạt cũng như đường cong đều không giống nhau, nói cách khác…”

“La Chí Cương nghi ngờ những bức tranh đó đều do những người bị hại này vẽ, còn lý do Ngô Thanh muốn treo chúng trên tường, hiện giờ vẫn chưa biết được.” Diệp Yên Nhiên thấy anh nói được một nửa, giống như bị thu hút bởi những hài cốt trên mặt đất, tốt bụng nối lời giải thích tiếp: “Trọng điểm là nghi phạm hiện tại không chịu hợp tác, chúng ta tạm thời chưa tìm được biện pháp đột phá hắn ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng ngày mai phải đưa người đến bệnh viện cưỡng chế truyền nước.”

“Chậc, sợ nhất chính là loại người này, biết rõ bản thân chết chắc rồi, lập tức giở các loại thủ đoạn kéo dài thời gian.” Bành Đức Dũng thở dài một hơi, ông cũng từng gặp nhiều tình huống giống như vậy, rất nhiều tên sát thủ biến thái vì để trì hoãn ngày chết của mình, có thể dùng bất cứ loại thủ đoạn tồi tệ nào. Ví dụ như từ chối không chịu khai vị trí cất giấu thi thể của người bị hại, xem đây là uy hiếp muốn tiến hành trao đổi điều kiện với cơ quan tư pháp, nhiều tới mức không đếm xuể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play