Ngôn Thiếu Huy đưa lưng về phía mọi người sau khi thấy được 'cảnh tự cao, tự đại' này, cuối cùng anh dừng lại, tuy nhiên phản ứng của anh khá nhanh nên không lộ ra bộ dạng kinh ngạc gì nhiều, chỉ lạnh lùng 'Ừ' một tiếng.

Sau đó anh đi tới đi lui dọc theo chân tường: "Không nói thì không nói, chúng ta cứ từ từ mà tìm, chắc chắn sẽ tìm được thứ có ích.”

Gần như vừa dứt lời, đôi giày da giản dị trên chân người đàn ông "không cẩn thận" đá vào một chậu hoa. "Xoảng" một tiếng, hai chậu hoa nung bằng đất chừng ba mươi centimet bày trên mặt đất lần lượt ngã xuống nền xi măng. Trong đó, có một chậu gần ra khỏi giá đỡ, cái còn lại cũng khá thảm, vỡ vụn thành hai nửa, đất trong chậu hoa rải rác, còn lại một cây nguyệt quý đang nở rộ trong gió khẽ run rẩy.

"A!" Ngôn Thiếu Huy rũ mắt nhìn thoáng qua dưới chân, sau đó xoay người đối mặt với Ngô Hoa Thanh đứng ở cửa lớn, dứt khoát xin lỗi: "Thật ngại quá, trời hơi tối, không thấy rõ dưới chân, phá chậu hoa của anh, bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường cho anh?”

Nói là xin lỗi, nhưng trong giọng nói và cái biểu cảm trên gương mặt kia không có nửa phần áy náy. Giọng nói còn hơi cao lên giễu cợt, chui vào lỗ tai Ngô Hoa Thanh theo chiều gió, hắn mím chặt môi nhìn về phía một hàng chậu hoa vốn đặt ở góc tường, vừa vặn có bảy chậu, khoảng cách giữa chúng đều trải qua đo lường vô cùng tỉ mỉ, chỉ tiếc vì vỡ hai chậu ở giữa đã phá hủy cân bằng chỉnh thể.

Không thể khống chế, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, tuy rằng biên độ cũng không lớn, thế nhưng người có tầm chỉ cần quan sát kỹ là có thể phát hiện ra lúc này hắn đang khác thường. Rõ ràng, hắn đã tức giận.

Ngô Hoa Thanh nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng khống chế hơi thở của mình, ánh sáng trong đôi mắt của hắn xen lẫn chút nguy hiểm. Ngôn Thiếu Huy vẫn dừng lại ở hai chậu hoa vỡ vụn, nhìn thẳng vào đối phương. Tầm mắt hai người chạm nhau, không nhường ai, chỉ có điều một người thong dong mang theo chút mỉa mai, người còn lại trong bóng tối cố che giấu cơn lửa giận mãnh liệt, cứ như so xem ai không nhịn được trước.

"Chậc, Ngôn Thiếu Huy! Anh già rồi sao? Sau này đi đứng phải cẩn thận một chút chứ!" Diệp Yên Nhiên đúng lúc phá vỡ bầu không khí khiến mọi người cảm thấy khó thở này, cô ngẩng mặt lên và chuyển đến phía trước nghi phạm: "Ngô Hoa Thanh, bây giờ anh vẫn không muốn nói gì sao?”

Ngô Hoa Thanh dời ánh mắt khỏi người Ngôn Thiếu Huy với tốc độ cực chậm, rũ mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười của cô, nói một câu như cũ: "Không thể trả lời.”

Nói xong câu đó, hắn hồn nhiên ngẩng đầu lên, sau gáy phát ra tiếng 'răng rắc' khiến người ta ê hết cả răng.

Nghĩ đến vừa nãy lúc hắn đang bị thẩm vấn, khi cảnh sát đưa ra tấm ảnh hắn lái xe tải Hoàng Quốc Việt chạy trên đường cao tốc Bàn Sơn từ camera giám sát ra, dù như vậy, cảnh sát cũng không có cách nào chứng minh là hắn giết Hoàng Quốc Việt hay chứng minh hắn đưa xe tải xuống sườn dốc kia chen vào trong đống xe cảnh sát, bởi vì chuỗi chứng cứ ở giữa không hoàn chỉnh, chỉ cần hắn không thừa nhận, cảnh sát cũng bó tay.

Đáp lại, Ngôn Thiếu Huy chỉ nhếch khóe môi lên, sau đó phất tay ý bảo kỹ thuật viên tiến lên phá cửa.

Rất nhanh, cửa chống trộm của tòa nhà nhỏ hai tầng đã mở ra, anh xoay người dẫn đầu đi vào. Bởi vì bên trong không đèn, cho nên bóng cao lớn vừa vào cửa đã lập tức biến mất không thấy đâu.

"À.." Diệp Yên Nhiên làm bộ tịch khiến đối phương lắc đầu thở dài, tầm mắt liếc về phía mấy chậu hoa kia, sau đó nhíu mày: "Anh cảm thấy chúng tôi không chứng minh được anh giết Hoàng Quốc Việt sao? Vừa nãy quên nói, lúc trước cảnh sát phát hiện một cái bao thuốc lá nhét vào khe hở ở vách đá trên đường cao tốc Bàn Sơn, ADN lấy được từ trên đó chắc đang so sánh với ADN của anh đó..."

"..." Huyệt thái dương của Ngô Hoa Thanh giật lên hai cái, nhưng không thể không nói năng lực khống chế cảm xúc của hắn cực tốt, khi nghe được những lời này, biểu cảm không lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Tôi đoán anh đang cảm thấy cùng lắm chỉ là một ADN, có gì to tát, đúng không?" Diệp Yên Nhiên cười khanh khách, làm bộ xua tay: "Chúng ta vẫn nên đi vào xem một chút, xem bên trong có thứ gì có thể khiến anh nhớ lại không, biết đâu anh thay đổi thái độ một chút.”

Cô đi ở phía trước, Trương Hữu Vinh mang theo Ngô Hoa Thanh đi theo phía sau, sau khi ba người vượt qua cánh cửa kia, họ vô thức híp mắt lại. Bởi vì lúc ngoài sân thì còn chút ánh sáng của đèn đường, trong nhà lại tối hơn rất nhiều, cho dù sau khi thích ứng cũng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ.

Trống rỗng, đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Yên Nhiên về căn nhà này. Nơi này chắc là phòng khách tầng một, đoán chừng diện tích cũng ba bốn mươi mét vuông, nhưng ngay cả một cái sô pha đàng hoàng cũng không có, bóng ở góc tường là một cái bàn và hai cái ghế, còn lại có một vài đồ vật không biết tên. Cửa sổ có một tấm mở ra một nửa, rèm cửa sổ màu sáng lúc này đang bay bay. Nơi này quả thật đúng là có hơi cổ xưa kinh dị.

"Thiếu Huy? Anh đang nhìn cái gì ở đó vậy?” Sau khi đánh giá một vòng xung quanh, cô mở miệng hỏi.

Chàng trai trước mắt đang đứng ở trước mặt bức tường đối diện, có thể là bởi vì hôm nay mặc quần áo tối màu, không nhìn kỹ nên như hòa làm một thể với bức tường đen nhánh.”

"Không có gì, vừa mới phát hiện ra một cái khá thú vị mà thôi." Trong bóng tối truyền đến giọng đàn ông lạnh lùng, qua vài giây đối phương dặn dò: "Bật đèn lên.”

Diệp Yên Nhiên nghe lời mò mẫm đến công tắc đèn điện bên cạnh cửa, ngay lập tức đèn sợi đốt sáng lên, cuối cùng mọi người cũng có thể thấy rõ toàn cảnh trong phòng. Nơi này quả thực có thể gọi là phòng phôi, mặt tường mặt đất đều là chất liệu xi măng nguyên chất, trong góc đặt một cái bàn ăn, phía trên còn đặt một túi thổ cẩm cộng thêm một chai mứt đã ăn hơn phân nửa. Còn lại cũng không lộn xộn, ngược lại còn rất gọn gàng.

Gọn gàng đến mức kỳ lạ.

Mà trên mặt tường xi măng trước người Ngôn Thiếu Huy có treo mấy bức tranh tương tự như phác thảo. Những bức tranh này trông giống như phong cảnh ở đâu đó, nhưng nét bút không phải của người trưởng thành, bố cục cũng không chuyên nghiệp, giấy vẽ chỉ là giấy A4 bình thường, bên ngoài cũng không có khung. Những bức tranh này chỉ dán ở nơi đó một cách tùy ý, nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện điểm đặc biệt, chính là chúng treo bằng nhau đến từng milimet, khoảng cách giữa hai bên cũng không lệch chút nào.

Một màn trước mắt này làm cho Diệp Yên Nhiên nghĩ đến bảy chậu hoa trong sân, hiện tại có thể khẳng định Ngô Hoa Thanh có gì đó đối với con số "7" này.

"Vừa rồi, Sở truyền tin đến, nói ADN của anh trùng khớp với ADN được lấy từ đầu thuốc lá được phát hiện trên đường núi Bàn Sơn. Ngô Hoa Thanh, anh có gì để nói về kết quả này không?” Ngôn Thiếu Huy đứng ở nơi đó, hai tay đút vào túi, nhìn đối phương.

Có thể là bởi vì Diệp Yên Nhiên đã nhắc tới chuyện này lúc trong sân, cho nên hắn có chuẩn bị tâm lý rồi, hắn hỏi ngược lại bằng chất giọng khàn khàn: "Thì sao? Đó không phải là khu vực công cộng, không ai được phép hút thuốc à?”

Ngôn Thiếu Huy như đoán trước được, quay người lại, đeo găng tay vào.

"Dừng tay!" Ngô Hoa Thanh chợt gào lên, nếu không phải Trương Hữu Vinh đứng sau lưng kéo áo của hắn lạ trước thì sợ là hắn đã vọt tới.

Hơi thở của người đàn ông dần dần trở nên nặng nề, cho dù bị hạn chế về cử động, điều đó cũng không cản trở hắn ta nói ra câu đầu tiên có chứa màu sắc cảm xúc mãnh liệt: "Cô đừng cảm thấy mình đã nắm bắt được nhược điểm của tôi, hành động này không có ý nghĩa gì đâu, nếu tiếp tục, đừng nghĩ đến việc có được một câu từ tôi!”

Bàn tay Ngôn Thiếu Huy đang sờ giấy vẽ dừng lại, qua vài giây lại chậm rãi buông xuống, anh nghiêng đầu lộ ra xương mặt hoàn mỹ, cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay: "À? Nó thực sự không có ý nghĩa gì sao?”

Diệp Yên Nhiên vừa nhìn biểu cảm của người này đã thầm nghĩ "toang rồi", mặc kệ như nào, trong lòng thầm cầu chúc cho nghi phạm.

Quả nhiên, không đợi Ngô Hoa Thanh bên này đáp lại, anh nói tiếp: "Mà cũng không sao, tiếp tục hay không tôi cũng sẽ không quan tâm."

Lời còn chưa dứt, "xoẹt" một tiếng, một bức tranh trong đó đã bị xé rách, nắm trong tay Ngôn Thiếu Huy. Anh rũ mắt tinh tế đánh giá bức tranh kia vài lần, đáy mắt lóe lên sự hài lòng, giống như đang lẩm bẩm, lại giống như đang cố tình nói cho người đứng ở cửa nghe: "Về phần ý nghĩa... Nó có tác dụng xem anh bất lực tức giận như nào.”

Nói xong, lại một bức tranh dứt khoát rơi khỏi tường. Ngôn Thiếu Huy giống như không nhìn thấy, nhấc chân lên muốn đạp qua tờ giấy vẽ kia.

"Không được! Anh dừng lại!” Mắt của Ngô Hoa Thanh như muốn nứt ra, Trương Hữu Vinh cũng tốn nhiều sức lực mới có thể khống chế được đối phương.

Đế giày dừng lại ở độ cao cách bức tranh mấy centimet kia, nhưng người đàn ông đã mất đi lý trí kia nhất định sẽ thất vọng, đôi giày da giản dị kia vẻn vẹn chỉ dừng lại hai giây liền giẫm thẳng xuống!

"Aaaa!!!" Ngô Hoa Thanh bỗng nhiên bộc phát sức lực vượt qua người thường, đẩy Trương Hữu Vinh ngã ngoài cửa, cả người giống như một quả đạn xông thẳng về phía Ngôn Thiếu Huy!

Phản ứng đầu tiên của Diệp Yên Nhiên sau khi sự việc xảy ra là vươn tay túm lấy Trương Hữu Vinh sắp ngã xuống đất, cho nên sau khi định hình lại, đối phương đã vọt tới trước người Ngôn Thiếu Huy, hơn nữa còn vươn bàn tay to ra nắm lấy cổ áo chàng trai.

Trái tim cô như sắp vọt lên cổ họng, nhưng mà một giây sau, tình cảnh trước mắt lại lập tức thay đổi.

Chỉ thấy Ngôn Thiếu Huy dùng hai tay của mình cản bàn tay của đối phương lúc nhào đến, thuận thế ôm cổ hắn, đẩy Ngô Hoa Thanh xông về phía một cái tủ ở bên tường.

Rầm, ầm ầm!

Tủ làm bằng ván gỗ không thể chịu đựng được va chạm mạnh như thế, nó lung lay sắp đổ, phát ra tiếng gào thét trước đổ rạp.

Ngôn Thiếu Huy nắm lấy người bị đụng đến choáng váng, cố định hắn vào tường xi măng, hơn nữa dùng khuỷu tay chống lên cổ họng, khiến hắn khó thở.

"Tập kích cảnh sát hả?" Anh phóng to nụ cười trên khuôn mặt của mình: "Một bức tranh thôi mà đã kích động đến vậy à?”

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play