“Hừ… Hừ...” Hai mắt Ngô Hoa Thanh đỏ lừ, nhưng tay chân đã ngừng giãy giụa, hiển nhiên hắn cũng đã hồi lại được chút tỉnh táo, nhận thức rõ ràng, tình huống trước mắt hắn lúc này chắc chắn sẽ không có chút lợi thế nào.
“Thế nào, không muốn chia sẻ cùng mọi người một chút về chuyện đằng sau bức tranh này không?” Nét trào phúng trên khuôn mặt Ngôn Thiếu Huy càng lộ rõ vẻ giễu cợt, đồng thời ánh mắt liếc nhìn bức tranh trên mặt đất vừa bị anh dẫm lên, mặt trên của bức tranh còn lưu rõ dấu giày chói lọi.
Ngô Hoa Thanh nhìn theo, người đàn ông kia cũng nhìn sang, sau khi nhìn thấy bức tranh đã bị phá, hơi thở của hắn một lần nữa trở nên nặng nề. Tuy nhiên, sau khi được thông khí yết hầu, khủy tay hiện giờ vẫn ở trên cổ họng như trước, hắn không thể để mất khống chế lần thêm lần nữa, đành gắng gượng nói: “Chẳng… Chẳng qua chỉ là mấy bức tranh bị hư, có nghĩa lý gì chứ?”
“Ra vậy.”
Ngôn Thiếu Huy có vẻ tin lời gật một cái, rồi đột nhiên mất cảnh giác thả tay ra.
“Khụ khụ khụ khụ khụ! Ọe...” Cổ họng bỗng nhiên mất kiểm soát, Ngô Hoa Thanh lập tức ôm chặt lấy thắt lưng vừa bị va vào ngăn tủ, chật vật ngã khuỵu xuống nền xi măng. Việc hít phải một lượng lớn không khí trong nháy mắt khiến hắn ta ho khan kịch liệt, kèm theo vài tiếng nôn và tiếng ùng ục. Thậm chí sau đó, nước miếng và nước mũi cũng không ngừng chảy xuống mặt đất một cách mất kiểm soát, trông thật xấu hổ.
Diệp Yên Nhiên lấy lại tinh thần xong, vươn tay kéo Trương Hữu Vinh đang ngồi chổng mông ngoài cửa lên, rồi xoay người chậm chậm đi về phía người đàn ông đang quỳ chống tay trên mặt đất, nhìn hắn ta từ trên cao xuống: “Đứng lên đi, sao còn khóc vậy?”
Mọi biểu cảm của cô khi đang nói đều tỏ ra bất đắc dĩ, cô móc ra từ trong túi hai tờ khăn giấy nhăn nhúm, khom lưng đưa qua: “Lau hết nước mắt đi, mấy chị gái thút thít khiến người ta buồn cười lắm. Tôi phải nói sao giờ, anh không có bản lĩnh thì đừng đi chọc người khác, rồi hậu quả ra sao? Bị đánh hả?”
Ngô Hoa Thanh nghe được lời này, phản ứng sinh lý ho khan khó kiểm soát cũng dừng lại, hắn trừng mắt nhìn hai tờ khăn giấy xuất hiện trước mặt mình, nghe đối phương lải nhải bên tai, hàm răng nghiến chặt, suýt nữa thì nôn ra một ngụm máu.
Con người này chính là cảnh sát nhân dân sao? Nói vậy ai tin hả?
“Anh không biết người này lòng dạ hẹp hòi lại hay thù dai sao, trông anh thảm lắm, thật sự rất thảm.” Diệp Yên Nhiên ngồi xổm xuống, dứt khoát nhìn thẳng đối phương, rung đùi tỏ vẻ đắc ý, tay nhét tờ khăn giấy lộn xộn vào tay người đàn ông đang bị còng. Sau đó cô chạy theo sau Ngôn Thiếu Huy lên lầu, mấy tiếng “bạch, bạch, bạch” vang lên.
Ngô Hoa Thanh nghe tiếng bước chân vang trên cầu thang xi măng, lòng bàn tay ghì chặt khăn giấy, tới mức toàn bộ cánh tay đều hơi run lên do dùng nhiều lực.
Đúng lúc đó, Trương Hữu Vinh bước tới cùng một lớp mỏng xám xịt trên mông, tức giận xách người đang ngồi dưới đất lên, liên tiếp thúc vào cái lưng thoạt nhìn to lớn đó, quát lớn: “Đi lên đi, xem anh còn giấu thêm bảo bối gì trên tầng nữa không nào.”
Hai người họ lên đến tầng hai, không hẹn mà cùng nhau thay đổi sắc mặt. Sự thay đổi của Trương Hữu Vinh là do thứ mà anh ta nhìn thấy trước mắt, còn của Ngô Hoa Thanh lại là do động thái của Ngôn Thiếu Huy và Diệp Yên Nhiên lúc này.
Diện tích tầng hai của căn nhà này cũng rộng như phòng khách ở tầng một, nhưng không có nhiều phòng riêng biệt như tầng dưới, chỉ cần liếc nhìn qua một cái, toàn bộ cấu tạo tầng hai có thể thu hết trong tầm mắt. Đại khái do trời mưa lâu bên ngoài cửa sổ, nên ánh sáng tầng hai còn tối hơn so với tầng một, nếu không phải do lúc này có một cái đèn bàn nhỏ đang sáng phía trước, cả khu này có thể tối tăm tới mức không thể nhìn thấy vật gì cả.
Dựa theo sự bố trí của đồ vật, tầng hai này chắc hẳn là phòng ngủ, vẫn là phong cách tối giản như trước, vách tường, mặt đất đều toát lên sự lạnh lẽo. Ở giữa chỉ có một chiếc giường thiết gấp đơn giản, ngoài ra còn có một cái rương gỗ vỡ đặt ở đầu giường, đèn bàn thì được đặt phía trên rương gỗ.
Cửa sổ chính trên tầng cũng mở, bầu trời bên ngoài càng lúc càng tối, không biết là do đây là tầng trên hay là do gió lớn hơn một chút về ban đêm, lúc này gió lớn cũng thổi khá mạnh qua cửa sổ, đến vách tường đối diện, khiến cho những bức tranh thủy mặc được dán trên bức tường nhất thời tung bay, vang lên xào xạc.
Hóa ra trên vách tường tầng hai cũng có những bức tranh giống như tầng một, nhưng số lượng tranh trên bức tường này lại nhiều hơn một chút, cũng được sắp xếp thành một hàng bảy bức như trước, ở đây có hai hàng, vậy là tổng cộng mười bốn bức tranh. Những bức tranh kia bay lên bay xuống theo làn gió, cảnh tượng này lại càng nổi bật dưới ánh sáng đèn bàn mờ nhạt, trông quỷ dị đến cực điểm.
Diệp Yên Nhiên đứng trước những bức tranh đó, qua ánh đèn, bóng dáng cô được chiếu rọi trên bức tường xi măng hơi gập ghềnh, hiện lên một hình dạng vô quy tắc. Còn Ngôn Thiếu Huy vẫn lượn lờ gần giường sắt, lâu lâu lại đưa tay sờ lớp ngoài đèn bàn đã phai màu, không thì ngồi xổm xuống quan sát một lúc cái rương gỗ cũ nát được dùng làm tủ đầu giường, hoặc là đập vỗ ga trải giường, phủi sạch cái bao gối. ( truyện trên app T𝕪T )
Theo động tác của anh, cơ mặt của Ngô Hoa Thanh cũng không ngừng di chuyển, trông như đang cật lực ẩn nhẫn cái gì đó.
Ngôn Thiếu Huy vừa làm những động tác này, đồng thời khóe mắt vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của người đàn ông đứng ở cửa cầu thang, anh nhanh chóng phát hiện ra thứ gì đó, chẳng cần do dự nhiều, anh đi từ vị trí cuối giường lên đầu giường một lần nữa, đeo bao tay, sờ xuống vị trí phía dưới gối nằm.
Mí mắt anh lập tức nhíu lại, tay phải rút ra trống trơn.
Diệp Yên Nhiên thì vẫn đứng yên một chỗ sau khi xem xong nội dung của những bức tranh kia, chăm chú quan sát động tĩnh bên phía anh, thấy vậy, cuối cùng cô cũng không kìm được mà nhanh chóng tiến lên, bất chấp cầm lấy cái gối màu xanh biển bị giặt giũ nhiều đến mức hơi ngả trắng.
Sau đó, dưới vài ánh mắt nóng rực, cô vô cảm dùng sức xé một nhát.
Roẹt!
Vải dệt vốn dĩ không có tính bền chắc, trong chớp mắt đã rách thành hai nửa, một đống trấu từ bên trong rơi xuống, vương vãi trên mặt đất, điểm đáng chú ý trong đó là một vật nhỏ màu đen, trong lúc rơi xuống còn phát ra một tiếng “leng keng” trầm đục.
Diệp Yên Nhiên tiện tay ném bao gối vô dạng qua một bên, khom lưng nhặt thứ đồ rơi dưới đất lên, giơ lên trước mắt: “Chìa khóa xe hiệu SUV?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT