"Theo lời của người báo cảnh sát, có thể thấy, người mất tích thường vì lý do công việc, sống một mình bên ngoài. Hơn một tiếng trước, có một cuộc gọi đến mẹ người mất tích, nói rằng con trai của họ - Thái Trường Nguyên đã mất tích. Người nhà nạn nhân nhanh chóng chạy tới chỗ anh ta thuê, điện thoại không liên lạc được, đơn vị sử dụng lao động cũng cho biết hôm nay Thái Trường Nguyên vẫn chưa đi làm, lúc này bọn họ mới vội vàng đến trình báo vụ việc.”

"Về phần tờ giấy này là người nhà anh ta phát hiện trên bàn sách trong phòng cho thuê, bởi vì phông chữ và màu sắc trên tờ giấy này quá mức quỷ dị, cho nên bọn họ mới cầm tới, đề phòng nguy cơ gì đó."

"Hơn một tiếng trước..." Ngôn Thiếu Huy thu hồi tầm mắt và nhìn về phía Ngô Hoa Thanh, lại liếc mắt nhìn tờ giấy kia một cái, màu sắc của chữ 'Bite me’ phía trên màu đỏ sậm, vô cùng gây chú ý, vả lại phông chữ đích thực trông rất đáng sợ, từ xa nhìn qua thật giống như máu đỏ tươi chảy ra vậy.

"Hơn một tiếng trước chúng ta đang bắt Ngô Hoa Thanh ở thôn Mã Nguyệt, lúc đó khi hắn đang bị Diệp Yên Nhiên giữ chặt trên mặt đất, làm sao gọi điện thoại? Hơn nữa lần này lại còn có thông báo trước, vài người mất tích trước đó không có gì báo như này."

Trong lòng Tưởng Yên Nhiên dâng lên một dự cảm vô cùng không tốt: "Không đúng… Hung thủ không phải chỉ có một người?"

Diệp Yên Nhiên nói ra những lời mà chàng trai kia còn chưa nói ra khỏi miệng: "Thái Trường Nguyên vừa mới mất tích, chỉ là hôm nay không đi làm, có phải là sáng nay Ngô Hoa Thanh đi ra ngoài là bởi vì chuyện này không? Nhỡ đâu trong quá trình truy bắt đối phương, đúng lúc bị đồng bọn của hắn nhìn thấy thì sao?”

Cô nói đến điểm này rồi nhìn về phía Ngôn Thiếu Huy đang im lặng:

"Không phải các anh cũng đang hoài nghi vụ án mất tích liên hoàn này sao? Không chừng là nhắm về phía tổ điều tra đặc biệt, chúng ta đi bắt Ngô Hoa Thanh, một nghi phạm khác chứng kiến toàn bộ quá trình, có lẽ tức giận, hoặc có lẽ cảm thấy đây là một cơ hội khiêu khích hoàn hảo, như thế mới có cuộc điện thoại nhắc nhở và tờ giấy giống như đang truyền đạt tin tức gì đó.”

Mắt của Trương Hữu Vinh đứng ở một bên giật giật, hiển nhiên ý trong lời nói này làm cho anh ta cảm thấy giật mình, nhưng thân là một cảnh sát lâu năm, trình độ chuyên môn vẫn dư sức để hiểu. Anh ta cũng không nhiều lời hỏi những điều không cần thiết mà quay lại dặn dò tiến độ điều tra của đại đội chuyên án:

"Ba của Mai Hoàng Hạ cũng thừa nhận lúc trước là người mai mối tìm được bọn họ trước, nói là muốn giúp đỡ mở rộng sự ảnh hưởng và chú ý, như vậy Mai Hoàng Hạ mới có hy vọng được tìm thấy. Hai vợ chồng này cũng không có kiến thức hay giáo dục gì, người ta nói như vậy, bọn họ tin ngay.”

"Sau đó họ kéo một bức biểu ngữ trước cửa Sở công an, đương nhiên cũng là ý của cư dân mạng, nói là muốn chụp ảnh tài liệu, quay video lại gửi thêm một bài báo liên quan, dẫn dắt dư luận gây áp lực cho cảnh sát."

"Bên truyền thông thì sao?" Ngôn Thiếu Huy hỏi.

"Bọn tôi cũng tìm được hai phóng viên chụp ảnh ở xung quanh cây xanh đối diện đường hôm đó rồi. Chỉ có điều sau khi thẩm vấn, người viết bài trước đó có báo cáo về vụ án mất tích liên hoàn kia cho biết, anh ta cũng chỉ nhận được một tin nhắn mà thôi, sau khi xem xong cảm thấy nội dung đủ giật tít người khác, vậy là quyết định viết.”

Trương Hữu Vinh lắc đầu thở dài: "Nhân viên kỹ thuật kiểm tra địa chỉ gửi thư trong máy tính của anh ta, là ID đại lý nước ngoài, không theo dõi được.”

"À..." Ngôn Thiếu Huy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ tình hình, lập tức đi về trước tấm kính lần nữa, xuyên qua bóng dáng của mình phản xạ ra không rõ ràng, nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi phía sau bàn thẩm vấn.

Lúc này, chàng trai kia đã sớm thu hồi nụ cười khiến người ta cảm thấy không thoải mái lúc nãy, tiếp tục giữ tư thế hơi cúi đầu, giống như đang ngồi thiền nhập định, không động, không nhúc nhích.

"Không ngờ người này có hai bộ mặt đấy." Diệp Yên Nhiên cũng đi đến bên cạnh tấm kính thủy tinh, hai tay khoanh quanh ngực: "Lúc trước ở Hậu cần Cao Tinh nhìn thấy Ngô Hoa Thanh, còn bây giờ người trước mặt này, nếu không phải khuôn mặt giống nhau như đúc thì thật đúng là..."

Nói đến đây, cô hơi há miệng: "Xác định trước mắt là Ngô Hoa Thanh, không phải ai khác… Hả…?"

"Đã thu thập ADN và dấu vân tay của hắn để so sánh rồi, tuy nhiên từ đặc điểm xương của đối phương và ngũ quan mà nói, người ngồi trước mắt chắc là Ngô Hoa Thanh chúng ta nhìn thấy ở Hậu cần Cao Tinh." Ngôn Thiếu Huy nói, tiếp theo hơi nghiêng đầu, trầm ngâm một chút lại nói:

"Kỳ thật chỉ riêng trong lời bình luận của người khác đối với anh ta, người này bình thường cực kỳ chú trọng 'trật tự' và 'quy luật', hơn nữa còn giỏi ngụy trang mình thành một nhân cách khác..."

"Mẫu nghi phạm tiêu chuẩn." Diệp Yên Nhiên giơ tay lên, gãi gãi lỗ tai, băng gạc trắng trên khuỷu tay vô cùng chói mắt.

Đôi mắt Ngôn Thiếu Huy thoáng nhìn thấy băng gạc màu trắng bệch kia, biểu cảm hơi cứng đờ một chút, lập tức rất nhanh khôi phục bình thường: "Nếu giả thiết hung thủ là hai người, như vậy có một số chỗ giải thích dễ dàng hơn nhiều. Lúc đầu, khi chúng ta viết bên hung thủ, đặc điểm nhân vật xuất hiện hoàn toàn khác với Ngô Hoa Thanh. Tuy nói độ chính xác viết bên cũng không cao, nhưng cũng không đến mức sinh ra sự khác biệt lớn như vậy, mà 'trật tự' và 'quy luật' của Ngô Hoa Thanh có thể giải thích hoàn mỹ những thứ này.”

"Nói cách khác, trong tất cả các quá trình phạm tội, anh ta chỉ là vai trò của người thực hiện, ẩn đằng sau anh ta có một kẻ thao túng. Còn việc nhiều lần đưa ra lời khiêu khích với tổ điều tra và cảnh sát không phải Ngô Hoa Thanh." Diệp Yên Nhiên lâm vào trầm tư, qua vài giây, cô lại mở miệng thăm dò:

"Nhưng kiểu quan hệ phụ thuộc vô cùng chặt chẽ này cũng không phải một sớm một chiều có thể hình thành được, dựa theo trạng thái tâm lý lúc này của Ngô Hoa Thanh, giữa hắn và người điều khiển sau lưng nhất định còn có gì đó khác. Chúng ta cũng chưa cẩn thận điều tra qua bối cảnh của hắn mà, đúng không?”

"Ừm, Tưởng Hoài An, thông báo cho La Chí Cương, nhân tiện bảo cậu ta điều tra cơ sở dữ liệu vụ án mà tổ điều tra đặc biệt từng tham gia luôn nhé." Ngôn Thiếu Huy không quay đầu lại, đôi mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng ngồi yên trên ghế thẩm vấn nửa tấc, có vẻ như vừa rồi, anh đã tính toán cái gì đó trong lòng rồi.

Tưởng Hoài An đáp lại một tiếng, lập tức ra khỏi phòng quan sát này.

Qua một lúc lâu, Ngôn Thiếu Huy nhìn nghi phạm đủ rồi mới xoay người đặt ánh mắt ở trên người Trương Hữu Vinh: "Đội trưởng Trương, có hứng thú cùng nhau ra hiện trường hay không?”

...

Bên trong thôn Mã Nguyệt.

Lúc này ngõ nhỏ nơi Ngô Hoa Thanh ở đã giăng dây cảnh báo, đèn cảnh sát trên xe cảnh sát đỗ ở đầu hẻm đang kêu liên tục, có vẻ hơi ồn ào.

Ngôn Thiếu Huy và Diệp Yên Nhiên đang mang bao tay và bao bọc chân, buông thõng tay đứng ở trong sân, hai người đều nhìn về những phương hướng khác nhau, trong cái sân không lớn này, họ đánh giá từng cây cỏ một.

Một lúc sau, Trương Hữu Vinh đẩy Ngô Hoa Thanh bị còng tay đi vào, nhân tiện hất cằm lên xem như chào hỏi: "Đã mang nghi phạm tới đây.”

"Vất vả rồi." Ngôn Thiếu Huy hơi gật đầu, không có biểu cảm gì, sau đó liền quay đầu đi vòng qua vòng lại trong sân nhà nho nhỏ này.

Diệp Yên Nhiên thấy thế thì thu hồi tầm mắt quan sát, xoay người chuẩn bị đi đến chỗ Trương Hữu Vinh, nhưng một giây sau cô lại chú ý tới một người đang đứng trên ban công lầu hai kế bên, bộ dạng lén lút của đối phương thoạt nhìn có chút buồn cười.

Mặc dù mặt trời đã lặn, ánh sáng không đủ, nhưng cô vẫn có thể dựa vào kiểu tóc mang tính biểu tượng đó để nhận ra người trên ban công. Một lát sau sau khi hai người nhìn nhau, cô thân thiện gật đầu mỉm cười, chị cả tóc xoăn bồng bềnh như cuộn thuốc nổ lại giống như nhìn thấy thứ gì đó khủng bố lắm, khom nửa người trên dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong phòng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bất lực nhún vai, Diệp Yên Nhiên đi thẳng đến bên cạnh Trương Hữu Vinh, liên tục nhìn chằm chằm Ngô Hoa Thanh bên cạnh anh ta, ngay cả mắt cũng không chớp.

Cứ như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, với ánh mắt này, đừng nói là tội phạm, ngay cả gương mặt già nua của Trương Hữu Vinh cũng đỏ bừng. Nhưng anh ta cũng không cắt ngang ngay lập tức, dù sao tổ điều tra đặc biệt hiện tại ở trong mắt anh ta là chuyên gia giở trò, đây là phương pháp đặc biệt của người ta, phá hủy cũng không ổn lắm.

Mà từ sau khi Ngô Hoa Thanh bị bắt đến giờ cô vẫn không có phản ứng gì dư thừa, khóe mắt Trương Hữu Vinh xuất hiện co giật. Chỉ là không biết là bởi vì bản chất là đàn ông nên có thể chịu được những người có tai to mặt lớn hú hét, nhưng lại không chịu nổi một ánh mắt của một cô nhóc, hay là bởi vì Diệp Yên Nhiên để lại cho anh ta ấn tượng quá sâu đậm, dù sao hầu như mỗi một nghi phạm bị cô bắt giữ quy án đều từng chịu vết thương tâm lý sâu không thấy đáy này.

Diệp Yên Nhiên bỗng nhiên cười ra tiếng, ngay sau đó tiến lên một bước dài, để cho khoảng cách giữa hai người kéo gần trong nháy mắt.

Bởi vì Ngô Hoa Thanh chỉ đeo còng tay trên tay, chân hoàn toàn có thể tự do hoạt động, cho nên hắn theo bản năng lui về phía sau, thiếu chút nữa là ngã vào người Trương Hữu Vinh. Nghe bên tai truyền đến hai chữ "Ôi chao", hắn bắt đầu lộ ra chút biểu cảm giống người sống rồi: Đôi mắt trợn tròn một chút, giống như đang tố cáo cái gì đó.

Đắc ý nhíu mày, vẻ mặt Diệp Yên Nhiên hơi khó chịu. Tuy nhiên cô nhanh chóng thu hồi lại dáng vẻ không đứng đắn của mình, lập tức trở nên nghiêm túc, nếu có thể làm cho đối phương có phản ứng, đây coi như là mở ra cánh cửa lớn trong cuộc thẩm vấn lần này.

"Xem xét thấy khung cảnh xa lạ của Sở công an có thể ảnh hưởng nhất định đến tâm lý anh, cho nên chúng tôi cố ý dẫn anh về nhà một chuyến, thử xem lúc này anh có thể nhớ tới chuyện quan trọng gì không, ví dụ như sáng nay anh làm gì, đêm Hoàng Quốc Việt xảy ra tai nạn xe,, sao anh lại xuất hiện trên xe tải của anh ta.”

Đối với câu hỏi của cô, trong lòng Ngô Hoa Thanh sớm đã có dự liệu, cho dù quay về chỗ ở của hắn thì như thế nào, căn bản không thể làm dao động được quyết tâm giữ im lặng của hắn.

"À, thì ra anh vẫn không muốn phối hợp nhỉ..." Diệp Yên Nhiên thấy hắn quay đầu sang một bên, lộ ra biểu cảm hiểu rõ. Đầu tiên cô chớp chớp mắt hai cái, ngay sau đó nghiêng mặt cất giọng nói: "Đội trưởng Ngôn? Cho dù tôi dùng mỹ nhân kế, nghi phạm vẫn không chịu mở miệng nè.”

Giọng điệu vừa làm bộ vừa nhõng nhẽo.

Đừng nói là Ngô Hoa Thanh, ngay cả các thành viên của đại đội chuyên án thường ngày quen biết cũng không thể tin được, lập tức nhao nhao cúi đầu hoặc là che miệng, có người nhịn không được còn cười ra tiếng khúc khích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play