Lúc Diệp Yên Nhiên chạy ra khỏi ngõ nhỏ, trong đầu cũng không suy nghĩ quá nhiều, cô chỉ đơn thuần cảm thấy trong tổ điều tra đặc biệt, mỗi người đều có phần công việc riêng của mỗi người. Ví dụ như Tưởng Hoài An chính là xuất thân vũ lực, La Chí Cương tinh thông thu thập và phân tích dữ liệu, Bành Đức Dũng là thanh tra trong giới pháp y, Ngôn Thiếu Huy đương nhiên là trí tuệ của cả tổ, nắm giữ phương hướng điều tra từng vụ án. Bình thường thể lực nhân tài của loại giỏi cũng sẽ không đặc biệt tốt, ít nhất trong hai lần bắt giữ trước đó, biểu hiện của người đàn ông này rất căng thẳng, đừng nhìn bộ dạng cao lớn, căn bản không có tài cán thật sự gì.

Nếu một khi anh và Ngô Hoa Thanh đụng phải, đối phương chạy đi còn dễ nói, nhiều lắm là đuổi không kịp. Trong trường hợp nghi phạm nổi giận lên liền động thủ... Hậu quả chỉ đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.

Mang theo hình ảnh kinh khủng trong đầu, Diệp Yên Nhiên tăng nhanh tần suất đôi chân, rốt cục chỉ mười mấy giây sau liền lao ra khỏi con hẻm nhỏ kia.

Lúc đó Ngôn Thiếu Huy đang dựa vào đầu xe, trong tay còn cầm điện thoại di động, hiển nhiên là vừa mới kết thúc cuộc điện thoại với Tưởn Hoài An. Sau khi nghe được động tĩnh, anh hoài nghi nhìn về phía trước có người vịn thắt lưng thở dốc ở đầu ngõ, đáy mắt lộ ra nghi hoặc rõ ràng, tựa hồ không rõ hiện tại cô đang làm cái gì.

"Hô..."

Thấy đối phương đúng yên lặng nơi đó, trái tim Diệp Yên Nhiên rốt cục cũng buông xuống, chậm rãi tiến lên đi đến bên cạnh xe, thuận tay cầm lấy nước khoáng đặt trên nắp xe. Vừa vặn nắp chai, cô vừa hỏi: "Tưởng Hỏi An đã nói với anh sao? Bây giờ chúng ta đợi trong xe đi, Ngô Hoa Thanh biết ba gương mặt này rồi, nhưng lại không biết chiếc xe này.”

Ngôn Thiếu Huy thoáng nghiêng đầu, cũng không có phản bác đề nghị này.

Ừng ực uống mấy ngụm nước lớn, Diệp Yên Nhiên dẫn đầu mở cửa xe sau, trong miệng còn lẩm bẩm: "Lên xe trước, đoán chừng lát nữa Tưởng Hoài An là có thể sẽ đi ra..."

Ngay sau đó, động tác cô duy trì cửa xe sững sờ tại chỗ, những lời còn lại giống như bị người ta bóp cổ họng, thanh âm biến mất thập phần quỷ dị.

Ngôn Thiếu Huy theo tầm mắt của cô nhìn qua, phía trước cổng thôn đang có một người đàn ông bán quần áo, đang đi xe đạp điện, chậm rãi đi về hướng này. Đối phương đội mũ bảo hiểm, khẩu trang còn có kính râm, che mặt kín mít, làm cho người ta không thể phân biệt được bộ dạng của hắn.

Nhưng mà nhân viên bán hàng kia lại lơ đãng quay đầu nhìn thấy hai người bọn họ, trong nháy mắt đạp phanh dừng lại. Ánh mắt ba người ở trong không khí va chạm cùng một chỗ, thời gian thật giống như lúc này đình trệ không tiến, bên tai ồn ào cũng toàn bộ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ cùng với tiếng lá cây trên đỉnh đầu bị gió thổi xào xạc.

Nhưng mà trạng thái này chỉ kéo dài vài giây, rất nhanh nhân viên bán hàng kia dùng một tốc độ cực nhanh điều chỉnh xe điện, quay người lại là muốn chạy!

Ngô Hoa Thanh! Diệp Yên Nhiên phản ứng cực nhanh đóng cửa xe lại, bay lên trước, còn không đợi xe điện của đối phương chạy ra ngoài bao xa, cô liền trực tiếp nhào tới sau lưng người nọ. Ngay sau đó cắn chặt răng hàm sau, trọng tâm hướng bên cạnh dùng sức một cái, sau một giây, ngay cả người lẫn xe toàn bộ điều ngã xuống đất! ( truyện trên app T𝕪T )

Mặt đất ở cổng thôn Mã Dược được bao phủ bằng xi măng, đại khái cũng đã hơn một khoảng thời gian dài, xe cộ qua lại cũng không ít, đã xuất hiện hiện tượng ổ gà. Bọn họ ngã như vậy, không chỉ văng lên từng đợt bụi bặm, phát ra tiếng vang thật lớn còn thành công hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Một số người đi ngang qua và phụ cận đều dừng bước cùng động tác, chỉ trỏ về phía phương hướng này, có lẽ là bởi vì còn không xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ là tạm thời vây xem, cũng không có người tiến lên hỗ trợ.

"Ách..." Trong nháy mắt ngã xuống, Diệp Yên Nhiên cũng đã tận lực làm tốt tự bảo vệ bản thân, nhưng nói thế nào cũng là nền xi măng cứng rắn, cho dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lúc khuỷu tay chạm đất vẫn đau đến mức cô nhếch miệng rên đau.

Bất quá cho dù cảm giác đau đớn trên thân thể đánh thẳng vào linh hồn, cô vẫn dùng hết khí lực toàn thân giữ chặt người đàn ông bên cạnh đang cố gắng giãy dụa đứng dậy, hơn nữa trong quá trình hai người dây dưa, cô một phen đánh rơi kính râm đối phương đeo, lộ ra đôi mắt hơi quen thuộc kia.

Nhân viên bán hàng này thực sự là Ngô Hoa Thanh, không sai vào đâu được.

Sau khi bại lộ thân phận, Ngô Hoa Thanh phản kháng càng thêm kịch liệt, bởi vì nằm trên mặt đất, rất nhiều động tác không dễ thi triển, Diệp Yên Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng liền bị động tác cứng rắn. Biểu cảm của cô có chút dữ tợn rồi gia tăng khí lực trên đùi, không cam lòng yếu thế hung hăng đạp trở về.

Cũng may quá trình này cũng không kéo dài được bao lâu, Tưởng Hoài An rốt cục từ trong ngõ chạy ra nơi này. Nói thật, sau khi thấy rõ cảnh tượng trên mặt đất phía trước, nội tâm của anh ta có một tia sụp đổ, nhưng tình huống trước mắt không cho phép anh ta suy nghĩ nhiều, chỉ đành vội vàng tiến lên giúp đỡ đem nghi phạm triệt để đặt trên mặt đất, thuận tiện đem cô bé từ trận đối kháng không bình đẳng này "giải cứu" ra.

"Khụ khụ khụ..." Sắc mặt Diệp Yên Nhiên đỏ lên, thập phần gian nan ngồi dậy, có thể nói là không hề có hình tượng đáng để đề cập. Toàn thân cô đầy bụi bặm, nâng khuỷu tay trái lên nhìn thoáng qua, trên miệng vết thương dính đầy đá vụn, đang rỉ chảy máu.

"Đau..." Cô hít một hơi khí lạnh.

Tưởng Hoài An thấy thế thập phần bất đắc dĩ, hắn nhịn và nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Không phải tôi muốn nói cô, lúc trước khi cô vào làm, hơn nửa năm huấn luyện là như thế nào? Hả? Bắt người thì bắt người, hết thảy đều có thể đặt sự an toàn của mình lên trên đầu, nói rồi đây là lần thứ mấy? Cô chỉ là một cô bé, sau này loại công việc này có thể để cho tôi được hay không?!”

Diệp Yên Nhiên ngồi trên mặt đất nhướng mày: "Cậu phân biệt giới tính à?”

"..." Tưởng Hoài An nghẹn một cái, cuối cùng chỉ có thể oán hận kéo người trên mặt đất lên, áp giải hướng xe jeep.

Sau một hồi điều chỉnh, Ngôn Thiếu Huy hai tay đỡ cô lên, khi quay lại xe, anh đứng đó nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt khó tả.

Bị người đàn ông nhìn chầm chầm vào mình, cô có chút không thoải mái, cô không nhịn được cúi đầu kiểm tra quần áo trên người, có chút bẩn, chẳng cái gì cả.

Bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ trong một lúc, và trong bầu không khí không thể giải thích được này, nhóm người bọn họ quay trở lại Sở Công An thành phố Minh Thiệu càng nhanh càng tốt. Sau khi xuống xe trong khu nhà, Ngôn Thiếu Huy và Tưởng Hoài An đưa mọi người đến phòng thẩm vấn trước, còn Diệp Yên Nhiên chậm rãi đi đến bệnh xá trong tòa nhà phụ.

Khi đến bệnh xá, bác sĩ sơ cứu vết thương sơ qua cho cô, sát trùng và đắp một miếng gạc trắng lên cho cô. Cuối cùng, cô được phát hai hộp thuốc chống viêm, rồi cô vẫy tay chào bước đi.

Lúc cô xuống thang máy trên tầng nơi đặt phòng thẩm vấn, đã nửa tiếng sau. Khi đến cửa phòng thẩm vấn, sau một chút do dự, cuối cùng cô cũng quay vào phòng quan sát bên cạnh. Qua tấm kính trên tường có thể thấy căn phòng đối diện dường như đang bế tắc, Ngô Hoa Thanh cúi đầu không nói lời nào.

Thời gian trôi qua, không cần biết Tưởng Hoài An vỗ bàn như thế nào, người bên kia cũng không nói lời nào, quyết mang theo im lặng đến cùng.

Ngay khi Diệp Yên Nhiên cảm thấy có chút buồn chán, cửa phòng quan sát đột nhiên bị đẩy ra. Gió thổi dưới chân người tới, sắc mặt rất xấu, chính là Trương Hữu Vinh. Cô chưa kịp gọi cho ai đó thì người bên kia đã đi đến bên cạnh kính quan sát và ấn nút trên tường, rồi phòng thẩm vấn bên cạnh cô vang lên một tiếng ‘Rè rè’ không ghê tay.

Mặc dù Ngôn Thiếu Huy và Tưởng Hoài A có chút kỳ quái, nhưng cũng lần lượt đứng dậy đi tới phòng quan sát.

Hai người còn chưa kịp đứng vững, Trương Hữu Vinh đã hất đầu nói: "Lại có người mất tích!"

Câu nói này giống như sấm nổ bên tai mọi người, Ngôn Thiếu Huy nhíu chặt mày, nhưng Tưởng Hoài An lập tức hỏi: "Anh nhận được báo động khi nào và người bên kia đã mất tích bao lâu rồi?"

"Đó là báo cáo tôi vừa nhận được, lần này có chút khác biệt. Người nhà của người mất tích còn mang theo một tờ giấy." Trương Hữu Vinh nói rồi tìm bức ảnh từ điện thoại di động ra cho họ xem.

“Cắn tôi.” Ngôn Thiếu Huy thì thào những gì đã viết ở trên.

Cắn tôi đi!!!

Sau khi im lặng vài giây, một vài người quay đầu lại nhìn Ngô Hoa Thanh đang ngồi ở bên cạnh kính, rất có ý tứ. Thấy đối phương dường như đã ý thức được, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cái ly nước để trước mặt một lúc lâu, khóe miệng dần dần nhếch lên, lộ ra một nụ cười kinh dị. TYT & Calantha team

"..." Ngôn Thiếu Huy mím chặt môi, đưa điện thoại lại cho Trương Hữu Vinh hỏi: "Anh nói, tờ giấy này ở đâu ra?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play