Tiền Hải Bân ngồi dựa vào ghế thẩm vấn, mặt thì buồn bực ngán ngẩm, anh ta đã ngồi ở chỗ này ròng rã hơn hai mươi tiếng, nhưng ngoại trừ ăn cơm uống nước với giải quyết vấn đề sinh lý, mặc kệ cậu có kêu to đến thế nào thì cảnh sát trực ban bên ngoài cũng giả vờ giống như không nghe thấy.
Sau đó anh ta cảm thấy mệt mỏi, thế là cũng không hô hào gào thét nữa, cứ ngửa đầu lên nhìn trần nhà như vậy, đếm hoa văn được khắc trên trần để giết thời gian. Nhưng đếm đi đếm lại, đếm mãi đếm mãi, trong một thời gian dài chỉ nhìn chằm chằm những hoa văn trên trần nhà màu trắng, anh ta cũng đã bắt đầu bị hoa mắt, còn cho rằng bản thân có phải bị mù đến nơi rồi hay không. Không còn cách nào khác, cuối cùng anh ta chỉ có thể ngồi ở đó ngủ, ngơ ngác cảm nhận thời gian đã dần dần trôi qua, từ ban ngày đến ban đêm, rồi lại từ ban đêm đến ban ngày.
Cho nên khi thấy cánh cửa căn phòng thẩm vấn một lần nữa được mở ra, Tiền Hải Bân đang ngồi trên ghế dựa tiều tụy ngẩng đầu lên, sức lực như đã cạn kiệt, nói: “Nhanh như vậy đã đến giờ ăn rồi sao? Tôi bị dị ứng với sữa đậu nành, có thể đổi cho tôi thành cơm hoặc cháo được không...? Còn nữa, tôi muốn đi nặng...”
Anh ta mơ màng lảm nhảm một đống chuyện vớ vẩn, nhưng khi mở mắt thấy rõ người vừa mới tới, những lời cậu đang định nói tiếp đều bị nuốt xuống hết: “Hello, hai vị cảnh sát, mới sớm như vậy, có phải là chuyện của tôi có kết quả rồi? Hai người tới để đưa tôi tới trại giam à?”
Đối mặt với điệu bộ điếc không sợ súng của anh ta, Diệp Yên Nhiên ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, ngồi vào chỗ ghế thẩm vấn, tiện thể giơ túi hồ sơ trong tay lên: "Giấc mơ đẹp đấy, hiện tại anh đang bị coi là người tình nghi số một cho hung thủ vụ án giết chết Hoàng Quốc Việt, trước khi mọi chuyện còn chưa được điều tra rõ ràng, anh đừng hòng nghĩ đến chuyện được thả đi.”
“Không phải chứ... Lại nữa à?” Tiền Hải Bận kêu rên một tiếng, không biết làm cách nào để có thể chứng minh sự việc lúc đó: “Tôi đã khai báo những gì phải khai báo, giải thích những gì cần giải thích, nếu các người vẫn cứ muốn dây dưa không dứt, nhốt tôi trong căn phòng nhỏ này thì tôi nổi điên mất, sự thật là Hoàng Quốc Việt cũng không phải do tôi giết mà!”
“Thật là xui xẻo, chết tiệt, sớm biết chuốc thuốc xổ còn có thể liên lụy đến án mạng giết người, biết thế thì cho dù gặp con đàn bà kia, tôi cũng sẽ không động đến!”
Diệp Yên Nhiên tự động chặn lời nói bậy bạ, bẩn thỉu của anh ta lại ngay, rút ra mấy tấm ảnh chụp màn hình, bày hết lên trên bàn thẩm vấn.
Ngôn Thiếu Huy gõ bàn một cái, hướng về phía chiếc bàn đang tràn đầy ảnh chụp màn hình, giương cái cằm lên: “Cho anh một cơ hội rửa sạch hiềm nghi giết người của mình, nhìn một chút đi.”
Tiền Hải Bân nghe vậy, vốn đang chuẩn bị tức giận, nhưng trong nháy mắt nghe được lời nói này của anh, ngay lập tức ngồi ngay ngắn, rướn cổ lên, một tấm ảnh rồi lại một tấm ảnh, cẩn thận, nhìn kĩ, phân biệt mấy tấm ảnh chụp màn hình kia với nhau. Hình ảnh sắp xếp nhìn từ xa đến gần, khi nhìn rõ bảng số xe đằng sau chiếc xe tải chở hàng lớn đó, anh ta 'a' lên một tiếng: “Chiếc xe này không phải là chiếc xe đêm đó Hoàng Quốc Việt lái ra ngoài rồi rơi xuống vách núi vì xảy ra tai nạn xe hơi sao? Mà người lái xe là ai vậy? Hôm đó lão Hoàng mặc đồ lao động, không phải bộ quần áo này.”
Diệp Yên Nhiên nở một nụ cười chuyên nghiệp lần nữa, nháy mắt: “Muốn thoát khỏi danh xưng tội phạm giết người hoàn toàn không dễ dàng, đúng không?”
Lúc này anh ta mới đột nhiên phản ứng lại, mặt đầy sửng sốt, miệng há to hơn nửa ngày cũng không thể khép lại. Anh ta dùng sức lắc đầu, hai tay cũng dùng sức lắc lắc, làm cho còng tay va chạm nhau kêu lách cách: “Ê này! Cảnh sát các người sao vô lý quá vậy hả? Đến mặt còn không thể nhìn thấy, tôi làm sao biết được hắn là ai?”
"Với cả người này lại xuất hiện trên xe lão Hoàng vào ngày xảy ra tai nạn xe hơi đó, cứ như vậy chẳng phải rõ ràng nghi phạm là hắn, không phải là tôi chứ còn gì nữa!” Người đàn ông xoa xoa tay, cười 'ha ha', trông vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng là khi Tiền Hải Bân ngẩng đầu nhìn về hai người đang ngồi phía bàn đối diện để tìm kiếm sự tán đồng, đập vào mắt anh ta lại là hai khuôn mặt đờ đẫn lạnh lùng, mặt mày hai người phía đối diện kia người này nhìn còn nghiêm túc hơn so với người kia.
Bỗng nhiên, Ngôn Thiếu Huy hơi nhếch khóe môi lên, giả vờ vươn tay muốn đi thu hồi những tấm ảnh chụp đang bày trên mặt bàn.
“Nếu như anh đã nghĩ như vậy, vậy thì không cần tiếp tục lãng phí thời gian, một lúc nữa sẽ có người tới đưa bữa sáng cho anh, nhớ ăn nhiều một chút cho nhé.”
“Không! Không! Không!” Tiền Hải Bân không ngờ bọn họ sẽ nổi giận đến như vậy, hiển nhiên là bị làm cho ngây ngẩn cả người, nhìn thấy động tác cầm những tấm ảnh lên hơn một mét so với mặt bàn của người đàn ông, ngay sau đó anh ta cố gắng duỗi cổ dùng cằm lấy hết sức bình sinh đè mấy tấm ảnh chụp màn hình lại.
Ánh mắt Ngôn Thiếu Huy nhấp nháy liên hồi, hai người giằng co vài giây, anh lại thu tay lại, ngồi lại về trên ghế.
Diệp Yên Nhiên nhíu mày, giọng điệu có vẻ khá khó chịu: “Cho anh xem để nhận ra nhưng anh lại không nhìn ra, không phân biệt được, chúng tôi muốn đi lại không cho chúng tôi đi? Tiền Hải Bân, rốt cuộc anh muốn thế nào?” ( truyện trên app T𝕪T )
Người ngồi phía đối diện vẻ mặt bực dọc: “Còn không phải anh ta nói cái gì mà tí nữa để cho tôi ăn no một chút, lời nói này nghe quá khó chịu đúng không? Không có chút xíu may mắn nào, cực kỳ xui xẻo. Còn có... Hôm nay các người bỏ qua cho tôi dễ dàng như vậy sao? Chắc chắn các người đang che giấu một âm mưu nào đó.”
“... Anh đoán xem...” Diệp Yên Nhiên mỉm cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc ngay lập tức, cứng rắn đứng dậy đi thu lại những tấm ảnh chụp màn hình kia, trong lúc thu lại đến hai tấm ảnh cuối cùng thì bị đối phương gây rối, dùng cằm đè chặt lại hai tấm ảnh kia.
“Đừng vội, đừng vội! Chúng ta hãy nói chuyện cẩn thận lại chút, có chuyện gì thì từ từ bàn bạc, thương lượng.” Tiền Hải Bân dùng sức nặn ra một nụ cười, làm khuôn mặt anh ta đều tràn ngập nếp nhăn. Thấy cô không có ý muốn tiếp tục thu lại hết tất cả những tấm ảnh trên bàn, amh ta thở phào một hơi, cái trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng:
“Hai người các người điểm nào cũng tốt, chỉ có tính tình lại hơi nóng vội, không có kiên nhẫn! Về chuyện này không phải là chúng ta có qua có lại, thương lượng với nhau sao? Làm gì có cuộc thảo luận nào mà xong ngay vậy chứ.”
Đơn giản là anh ta muốn lấy được chút lợi ích gì đó, chuyện chuốc thuốc mê người khác nói lớn thì cũng không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ, tóm lại thì rất phiền phức. Ai ngờ hai cái người đối diện quả thực khó đối phó, không hề có ý định hé miệng.
“Cậu cho rằng đây là cái chợ bán đồ ăn sao? Còn có thể cò kè mặc cả à?" Diệp Yên Nhiên nhíu mày, giọng điệu mỉa mai: “Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy, có thể đạt được lợi ích mà bản thân mình còn chưa đưa ra thứ gì để trao đổi? Đùa tôi à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT