Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu của cậu ta, Diệp Yên Nhiên giải thích ngay: “Khu Trường Hồ là một khu biệt thự tương đối nổi tiếng ở thành phố Minh Thiệu, bởi vì vị trí địa lý và cảnh quan xung quanh đều đáp ứng những tiêu chuẩn cao nhất cho nên mỗi một tòa biệt thự bên trong khu biệt thự này giá ít nhất cũng phải trăm tỷ, cái giá này nếu tính ở riêng thành phố Minh Thiệu, đó là một con số trên trời.”
“Dù sao thành phố Minh Thiệu cũng chỉ là một thành phố nhỏ, không thể so sánh với giá nhà ở các thành phố hạng nhất hạng nhì, nhưng nói chung, có thể ở khu Trường Hồ thì người đó không giàu có thì cũng là người có quyền chức.”
“Thảo nào, tôi đọc bản ghi chép lời khai của các nạn nhân từ vụ trộm cướp, họ bị cướp không ít thuốc lá đắt tiền, rượu ngon, kim cương châu báu, thêm nữa còn mất tận hơn tám trăm triệu tiền mặt ấy. Nếu đánh giá ước chừng sơ bộ giá trị của những đồ vật bị cướp kia, cộng thêm với số tiền mặt đó, tôi đoán tổng giá trị thiệt hại khoảng tỷ rưỡi.”
“Vụ án trộm cắp số tiền lớn như vậy, có thể nói là tính chất rất nghiêm trọng, vậy mà sao lâu như vậy rồi không kết án?” Ngôn Thiếu Huy nhíu mày, cảm thấy có điểm gì là lạ. Theo lý mà nói, vụ án trộm số tiền lớn như vậy, gây ảnh hưởng nghiêm trọng, trở thành một vụ án lớn, nhất định phải sẽ được yêu cầu phá án cho bằng được, sao vụ án này có thể kéo dài đến gần nửa năm?
“Từ từ đã, để tôi xem một chút...” La Chí Cương lật trang báo cáo kia lên, mở ra: “Theo như báo cáo này nói, thì lúc ấy hai ngày trước khi vụ án diễn ra, camera giám sát của nạn nhân trong vụ án trộm này bỗng nhiên bị hỏng mất, sau đó đi điều tra camera giám sát của khu biệt thự Trường Hồ cũng không phát hiện ra manh mối gì. Ngay sau đó cảnh sát đến hỏi thăm những người hàng xóm sống xung quanh nhà nạn nhân, nhưng hầu như tất cả mọi người đều báo rằng bản thân họ không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường trong những ngày đó.”
“Mà tại hiện trường chỉ thu thập, phát hiện được một bằng chứng mơ hồ, là manh mối mà nhân viên kỹ thuật của cảnh sát tìm được ở cửa sắt tại sân sau của biệt thự, có vết máu bên trên cành cây khô tại đó. Qua xét nghiệm và so sánh, vết máu kia không phải của bất kỳ chủ nhân ngôi biệt thự nào ở khu Trường Hồ, cuối cùng cảnh sát lưu trữ mẫu DNA của người nghi là hung thủ vụ án trộm cắp này vào bên trong kho số liệu.”
... Ngôn Thiếu Huy không hỏi tiếp nữa mà nhìn về phía ngoài cửa sổ xe hoàn toàn chỉ là một màu đen kịt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Qua mấy phút, anh đẩy cửa xe ra xuống xe, giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ: “Trời vừa rạng sáng, bây giờ là một giờ chín phút, hai người đi về nghỉ ngơi trước đi, sáng ngày mai gặp lại.”
“Tất nhiên rồi, ít nhất tôi còn có thể ngủ đến sáu, bảy tiếng đó!” La Chí Cương không giấu nổi sự thích thú, dùng nách kẹp lấy laptop, cậu ta nhìn bóng lưng người đàn ông đang đi về hướng văn phòng, hơi nghi ngờ nên cất giọng hỏi: "Sếp, bây giờ anh định làm gì đấy?”
Ngôn Thiếu Huy cũng không quay đầu lại mà khoát tay áo: “Đi đem mẫu DNA vừa mới phát hiện được ở ven đường đến văn phòng đội kĩ thuật.”
Cậu ta nghe xong thì khẽ gật đầu, quay sang phía cô gái đang đứng bên cạnh mình, dặn dò: “Đi theo chúng tôi thì cơ hội có thể ngủ ngon cả một đêm là vô cùng hiếm có, cô tranh thủ thời gian trở về ký túc xá đi, ngày mai sợ là sẽ vô cùng bận rộn đấy.”
Nói xong, cậu ta mang theo bộ laptop kia nhanh chóng đi vào tòa nhà của văn phòng đội kỹ thuật.
Diệp Yên Nhiên đứng nguyên tại chỗ tận mấy phút, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đèn trong căn phòng làm việc thuộc về tổ điều tra đặc biệt giờ đã sáng lên. Cô đưa tay sờ lên thái dương, kéo cơ thể đang hơi mỏi mệt về khu ký túc xá ở phía sau.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Kim đồng hồ trên tường vẫn chưa chỉ tới tám giờ, bởi vì chưa tới thời gian làm việc quy định, cho nên tuy bên trong tòa nhà đã dần dần ồn ào, náo nhiệt, nhưng người đi qua đi lại cũng không quá nhiều. Diệp Yên Nhiên mang theo bữa sáng hấp dẫn vẫn còn đang bốc hơi nóng đi vào thang máy, gặp được mấy người đồng nghiệp nên chào hỏi nói chuyện với nhau vài câu, bước chân nhẹ nhàng đi tới phòng họp.
Ngay tại lúc tay phải đang định nắm chốt chuẩn bị mở cửa, cô dừng động tác lại, lui về sau nửa bước, nghi ngờ nhìn tia sáng lộ ra dưới đáy khe cửa, bên trong... Có vẻ như hơi mờ.
Theo phép lịch sự, cô thu tay phải lại, nhẹ nhàng gõ ba cái vào trên cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Kiên nhẫn chờ đợi, sau mấy giây, bên trong truyền đến giọng điệu quen thuộc của một người đàn ông: “Mời vào.”
Diệp Yên Nhiên nghe thấy lời cho phép thì đẩy cửa vào, thế nhưng một giây sau, cô suýt nữa bị mùi hương trong phòng đẩy lùi ra ngoài. Đó là một loại mùi không giải thích rõ được cũng không tả rõ được, tóm lại chỉ có một điều chắc chắn là không thể thích nổi cái mùi đó. Cô miễn cưỡng ngừng thở, đặt bữa sáng trong tay nhẹ nhàng lên trên bàn hội nghị, lúc này mới mượn ánh nắng yếu ớt từ khe cửa hở nhìn qua, thấy rõ tình hình căn phòng trước mắt.
Dưới bệ cửa sổ bày ra hai chiếc giường gấp, La Chí Cương và Bành Đức Dũng đang nằm ở phía trên không tự chủ được, quay qua quay lại, lật người tận hai lần. Trên mặt đất gần chỗ hai chiếc giường gấp được kê là một cái túi ngủ bị ném xuống khỏi giường, lúc này Tưởng Hoài An với bộ mặt còn chưa tỉnh ngủ ngồi dậy, nửa người trên để trần, lộ ra một thân cơ bắp đầy mạnh mẽ.
Về phần Ngôn Thiếu Huy... Cô nhìn về hướng chiếc ghế to đùng được kê ở một góc hẻo lánh kia, người đàn ông đang chầm chậm xoa bóp thái dương, hiển nhiên đêm qua anh không ngủ mà ngồi đó cả một đêm.
“Bánh bao?” Tưởng Hoài An đã đứng dậy, tiện tay kéo một cái áo ngắn tay ở một bên qua để mặc vào, ngáp một cái rồi lấy ra hai cái bánh bao từ trong túi nhựa, hai cái bánh bao nhưng anh ta chỉ cần một ngụm đã nhai nuốt hết.
Sau đó anh ta bưng một chén sữa đậu nành lên, đưa nó cho người vẫn còn đang chưa tỉnh táo ngồi ở trên giường gấp - Bành Đức Dũng, rồi lập tức giơ chân lên đạp La Chí Cương, người vẫn hai mắt nhắm nghiền: “Dậy đi, trước khi ngủ không phải là từ chỗ cảnh sát giao thông lấy được màn hình giám sát của con đường vòng quanh núi sao? Bây giờ đến giờ làm việc rồi.”
La Chí Cương tủi thân rời khỏi giường, với mái tóc trên đỉnh đầu như một cái ổ gà, cậu ta gian nan chuyển đi đến bên cạnh bàn hội nghị, đến tận lúc ăn một cái bánh bao vào bụng rồi mới khó khăn tìm về một chút sức lực.
Ba bộ máy tính trên bàn hội nghị kia không ngừng vận hành, hoạt động, La Chí Cương nhếch miệng, có chút bất bình hướng về phía Tưởng Hoài An ồn ào: “Tôi đã biên soạn chương trình có thể tự động phân biệt xe và bảng số xe khả nghi trong video rồi, còn cần anh phải thúc giục tôi sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chỉ nói một câu rồi cậu ta kiểm tra máy tính một chút, gõ vài cái nút rồi máy in bên cạnh, máy tính liền bắt đầu hoạt động.
Vài giây sau, một vài ảnh chụp màn hình trích xuất từ video đã được in ra. Ngôn Thiếu Huy đi tới lấy mấy bức ảnh đi, lướt qua tất cả ảnh chụp một lần. Hình ảnh được ghi lại trên bức ảnh là thời điểm Hoàng Quốc Việt lái chiếc xe hàng lớn, thế nhưng…
“Hả? Người cầm tay lái kia không phải chính là bản thân Hoàng Quốc Việt sao?” Tưởng Hoài An đứng sau lưng anh nói liên miên lải nhải: “Nhìn hình thể và ngoại hình thì có vẻ như cường tráng, to lớn hơn Hoàng Quốc Việt một chút, đáng tiếc là đối phương mang theo mũ lưỡi trai, thấy không rõ mặt.”
Ngôn Thiếu Huy gõ gõ vài trang giấy trong tay kia: “Xem ra đã đến lúc tìm Tiền Hải Bân trò chuyện một chút rồi.”
TYT & Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT