Tiền Hải Bân hơi cúi thấp đầu, nghe vậy bờ môi run rẩy, mấp máy mấy lần, không biết bây giờ anh ta đang lẩm bẩm cái gì, gật gù đắc ý rồi cuối cùng còn nhếch miệng. Sau đó anh ta rung rung tay, còng tay lạch cạch va vào nhau.

Diệp Yên Nhiên thấy thế đứng lên, vòng qua bàn thẩm vấn đi đến phía đối diện, gỡ còng tay của đối phương xuống.

"Cạch!”

Cô ném còng tay lên mặt bàn làm bằng thép không gỉ, kim loại và kim loại va chạm với nhau phát ra tiếng vang hơi chói tai. m thanh này khiến cho người đàn ông vô thức nhún vai, nhưng cặp mắt kia lại hiện ra ánh sáng, anh ta vừa xoay cổ tay vừa nhìn chung quanh một lần:

"Chậc, quả nhiên cảm giác tự do vẫn là sướng nhất… Tôi thật sự không thể phạm sai lầm nữa, không được, không được.”

“Tỉnh lại đi, giữ lại những suy nghĩ ảo tưởng này của anh lại đi, đợi đến khi đi vào ngục giam thì kể lại cho bạn tù nghe.” Diệp Yên Nhiên đứng cạnh ghế thẩm vấn, hơi cúi đầu xuống nói bên tai cậu, rồi lập tức dùng đầu gối chống vào ghế, xoay người phía trên kia một cái.

Tiền Hải Bân nhe răng gầm gừ, miễn cưỡng lấy mấy tấm ảnh chụp màn hình kia qua, chậm rãi ung dung nhìn lại. Nét mặt của anh ta cực kỳ phong phú, một giây trước còn đang nhíu mày, một giây sau liền giật mình trợn tròn tròng mắt. Sau năm lần bảy liệt nhặt lên rồi lại ném xuống, tầm mười phút đã trôi qua.

“Cái này... Ơ... Không phải, không phải!”

"Chỗ này nhìn quen mắt nhỉ? À không, không phải, không phải!”

Ngay sau đó, anh ta lại bày ra vẻ không hài lòng với mấy tấm ảnh chụp màn hình, anh ta bắt đầu nhìn mấy tấm ảnh chụp lẩm bẩm cái gì đó với một giọng điệu phóng đại, khoa trương. Sau một màn “biểu diễn” vui vẻ, nhẹ nhàng, người đàn ông ngẩng đầu lên, lại ngạc nhiên phát hiện hai người đối diện trong toàn bộ thời gian vừa qua có vẻ như không hề có một chút quan tâm nào về lời nói và hành động của mình.

Cô nữ cảnh sát nhìn qua tuổi tác có vẻ không lớn lắm thì luôn nhìn móng tay của cô ta, thậm chí không biết từ nơi nào chỗ nào lấy ra một chiếc giũa móng tay, ngồi ở đó sửa móng tay. Thỉnh thoảng còn đưa ngón tay lên đến bên miệng, cong tay lên kề bên miệng thổi nhẹ mấy lần, sau đó lại liên tục lặp đi lặp lại xác nhận hình dạng móng ta đã đẹp mắt hay chưa. Tư thế kia, căn bản không giống như người đến để thẩm vấn.

Nam cảnh sát ngồi bên cạnh thậm chí còn khủng khiếp hơn, anh đã móc điện thoại ra, ngồi ở đó bắt đầu thoải mái chơi mấy trò chơi nhỏ trên điện thoại.

“Oh yeah! Congratulations!”* Đúng lúc này, anh đã chơi xong một ván, loa điện thoại vang lên âm thanh nhiệt liệt hoan hô cổ vũ nồng nhiệt của hệ thống.

(*) Oh yeah! Congratulations: Tuyệt lắm! Xin chúc mừng.

“Khụ khụ... Tôi nói...” Tiền Hải Bân. vuốt mấy tấm ảnh kia: “Hai vị cảnh sát, các người có thể tôn trọng tôi một chút được không? Tôi ngồi ở nơi đây cực khổ giúp các người tìm kẻ tình nghi, vậy mà hai người đang làm gì ở đây thế này!?”

Lúc này Ngôn Thiếu Huy và Diệp Yên Nhiên phản ứng cực kỳ đồng nhất, động tác chuẩn xác y như nhau, thậm chí thời gian hai người cùng ngẩng đầu cũng đều chính xác trong cùng một giây.

“Vậy cuối cùng anh nhận ra hay tìm thấy gì chưa?” Diệp Yên Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, lúc này tay phải cô vẫn còn cầm chiếc giũa móng tay kia. Cô chờ đợi một lúc mà vẫn không thấy người đối diện trả lời chắc chắn, lại tiếp tục không quan tâm, cúi đầu tỉ mỉ mài giũa mười móng tay trên đôi bàn tay tinh tế.

“Ready? Go!”(*) Giống như là muốn phối hợp với cô, trò chơi trong điện thoại di động của Ngôn Thiếu Huy cũng phát ra âm thanh thông báo bắt đầu trò chơi.

(*) Ready? Go!: Sẵn sàng chưa? Đi nào!

Tiền Hải Bân nghiến răng nghiến lợi, vơ lấy hết mấy tấm ảnh chụp đang được bày hết trên bàn: “Tôi biết người lái xe này là ai!”

Anh vốn muốn trêu đùa cảnh sát một chút, giải tỏa cảm giác đè nén sinh ra khi bị nhốt tại nơi này một ngày trời, vậy mà bây giờ, không chỉ không giải tỏa được một chút bức xúc nào, chỉ cần một chút nữa thôi anh ta đã bị hai người này làm cho tức giận đến ngã ngửa.

“Là ai?” Bấy giờ Diệp Yên Nhiên mới thu cây giũa móng tay kia, thay đổi thái độ lười biếng trước đó, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông trước mặt.

“Ngô Hoa Thanh.”

“Ngô Hoa Thanh...?”

“Đúng rồi, chính là người trước đó mọi người gặp ở Hậu cần Cao Tinh đấy, Ngô Hoa Thanh.” Tiền Hải Bân nói đến đây, vẻ mặt châm chọc, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự mỉa mai:

“Ai bảo lúc trước ngay từ đầu đã theo dõi, bắt tôi lại, rồi bây giờ thì thế nào? Rõ ràng hung thủ đang ở trước mắt mà lại bỏ lỡ một cách hoàn hảo, cảm giác này có dễ chịu không? Tôi thấy rất khó hiểu nhé, rõ ràng bình thường lão Hoàng luôn làm việc với hắn, quan hệ chắc chắn sẽ thân thiết, gần gũi hơn so với tôi, làm sao hết lần này tới lần khác các người cứ đòi bắt tôi không thả vậy chứ!”

Diệp Yên Nhiên cũng không để ý tới lời nói ẩn chứa ác ý và chán ghét của đối phương, nhíu mày tiếp tục hỏi: “Làm sao anh có thể xác định chắc chắn là hắn?”

“Là vì đây!” Người đàn ông kéo một tấm ảnh chụp qua, dùng sức chỉ vào bên trong xe hàng lớn, ngay chỗ vai phải của tên tài xế kia, sau đó anh ta tức giận bất bình liên tục mỉa mai, chửi bới hành vi "người tốt bị oan” này của cảnh sát, miệng mấp máy một giây cũng không thèm ngừng.

Lúc này, Ngôn Thiếu Huy cũng đưa điện thoại di động trở về trong túi quần, cùng Diệp Yên Nhiên nhìn về cùng một vị trí mà Tiền Hải Bân vừa mới chỉ vào. Bởi vì máy giám sát quay được xe hàng lớn là vào khoảng thời gian đêm khuya, cho nên dù cho được thông qua xử lý hậu kỳ, chất lượng vẫn không được xem là quá tốt. Nhưng mà cho dù vậy, bọn họ cũng có thể nhìn thấy tên tài xế kia mặc một chiếc áo phông T-shirt cộc tay, ở vai phải có một cái bóng nhô cao lên, nhìn giống như là một đầu con rết có hình thù kỳ quái.

“Coi như các người gặp may mắn, may là người các người hỏi chính là tôi, nếu là người khác thì chắc chắn không thể nhận ra.” Tiền Hải Bân tự đắc, gật gù đắc ý khoác lác: “Ngô Hoa Thanh, tên này ngày bình thường ở công ty, nhìn thấy ai cũng cười tủm tỉm, cùng làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe nói hắn đã từng ngại ngùng, đỏ mặt với người khác! Nhưng tôi nói cho các người biết, kiểu người có tài năng như thế là cực kỳ kinh khủng, nhìn bề ngoài không có chút khí chất, nhìn có vẻ vô hại, nhưng không chừng ngược lại khi ở nhà là một tên sát nhân có thể vô cảm cầm dao đâm người, đấy có thể là người tâm lý biến thái cũng không chừng đó!”

“Các người đừng có không tin!” Anh ta có vẻ không chịu nổi ánh mắt hoài nghi và không tin tưởng của hai người Diệp Yên Nhiên cùng Ngôn Thiếu Huy, nghiêng nửa người trên ghế thẩm vấn nằm lên trên bàn, một mặt nghiêm túc giải thích: “Người này thật rất quái dị, đã gần tới bốn mươi tuổi còn chưa lấy vợ, nghe nói hắn không cha không mẹ, sống một mình, nhưng đến nhà hắn ở đâu bọn tôi còn không biết. Với lại, hắn cơ bản không tham gia những bữa tiệc mà đồng nghiệp bọn tôi tổ chức. Mỗi lần bọn tôi muốn mời hắn, hắn nhất định sẽ từ chối, lý do từ chối luôn luôn kỳ quái, lý do dùng nhiều nhất là tan làm muốn đi giao đồ ăn nhanh bán thời gian để kiếm thêm thu nhập."

“Các người nghĩ một chút mà xem, lý do này có phải là rất hài hước, hắn sống chỉ có một mình, chỉ cần một người ăn no chứ đâu cần tiền cho cả một gia đình , kiếm nhiều tiền như vậy thì có ích lợi gì? Còn nữa, tiền lương của công ty chúng tôi đâu thấp, đủ để hắn nuôi sống chính bản thân mình. Nếu để cho tôi đoán, hắn chắc chắn có chút sở thích mờ ám khác người nào đó không thể để mọi người biết, không chừng sở thích vi phạm pháp luật kia không chừng!”

“Còn nữa, còn nữa...” Tiền Hải Bân càng nói càng hăng hái, cuối cùng dứt khoát ngồi luôn ở trên bàn thẩm vấn, nước bọt bay tứ tung:

“Một đám đàn ông ở cùng một chỗ với nhau, mùa hè trời nóng gắt lên, một đám tay cầm điếu thuốc phì phèo, nửa người trên cởi trần là rất bình thường có phải không? Ngô Hoa Thanh ngược lại không như vậy, cho tới tận bây giờ bọn tôi còn chưa thấy hắn cởi đồ lao động ở trong công ty, trước kia tôi không hiểu còn cảm thấy người này ngại, hôm nay tôi đã hiểu được, khẳng định là hắn muốn che giấu vết sẹo trên bả vai kia. Nhân tiện, Sở công an các người còn có vụ án nào chưa phá được, chưa giải quyết không, có khi hắn là một kẻ đào phạm ấy?”

"Mới nói Ngô Hoa Thanh luôn luôn cẩn thận, vậy làm sao anh biết trên người hắn có vết sẹo?” Diệp Yên Nhiên hípmắt, hỏi một câu cực kỳ sắc bén, nói trúng tim đen của Tiền Hải Bân.

“À... Cái này à… Hai năm trước trong một lần ngoài ý muốn, trong một dịp lễ lớn, tôi ở trong kho hàng hàng hoá chuyên chở, vì muốn yên tĩnh nên tôi thừa dịp không ai đang nghỉ ngơi trong khu đó nên đến đó để nghỉ. Ở bên này, tôi mới vừa nhắm mắt lại còn chưa ngủ, Ngô Hoa Thanh bỗng theo vào, hắn cầm lấy ấm nước nóng có vẻ như muốn đổ nước vào trong chén trà, nhưng không biết sao tôi nhìn thấy trên đầu hắn có thứ gì nhìn như chất thải màu vàng ấy, cái chén có đựng nước nóng bị hắn làm đổ hết vào người. Lúc ấy hắn bất đắc dĩ phải cởi hết đồ lao động ra, trùng hợp là ngay lúc đó tôi vừa mở mắt nên thấy được.”

“Thực sự nha, tôi có quyền mặc kệ rồi ngủ thiếp đi và tỏ vẻ như không phát hiện gì hết, không cần phải lại giả mù sa mưa nói thêm hai câu, mệt mỏi quá đi mất.” Tiền Hải Bân xua tay, sau đó nhe răng cười một tiếng với hai người đối diện: “Giúp các người một chuyện lớn rồi đúng không? Không cần khách khí.”

Ngôn Thiếu Huy và Diệp Yên Nhiên liếc nhau một cái, sau đó lập tức đứng dậy, nhanh chóng cất hết đồ, một giây cũng không trì hoãn đi ra ngoài cửa.

“Ê ê ế? Không phải chứ… Không phải chúng ta đã nói rồi sao?” Tiền Hải Bân muốn giữ chân bọn họ lại, đáng tiếc vừa đi tới cửa đã bị cảnh sát nhân dân trực ban bên ngoài ngăn cản. Không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể hét to bằng sức lực từ tận cuống họng, hô hai câu: "Bữa sáng tôi không uống sữa đậu nành, với lại... Tôi muốn đi nặng!”

...

Xe Jeep màu đen chầm chậm đi trên đường, Diệp Yên Nhiên ngồi ở ghế điều khiển, thuần thục điều khiển phương hướng vô lăng trong tay, trong đoạn đường đông nghìn nghịt, ồn ào phía trước, thỉnh thoảng còn lượn tay lái vượt qua mấy cái xe, không trì hoãn thời gian đi trên đường.

Lúc này, Tưởng Hoài An người đang ngồi ở băng ghế phía sau, thăm dò lách đầu mình qua khe hở ở giữa hai ghế ngồi phía trước: "Sếp, La Chí Cương gửi tin đến, nói cậu ta đã xác nhận với Hậu cần Cao Tinh, hôm nay Ngô Hoa Thanh nghỉ phép, không có mặt ở đơn vị chỗ làm.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đây là địa chỉ hắn đăng ký ở đơn vị nơi hắn làm việc, chỉ là không chắc là có đúng sự thật hay không.”

Ngôn Thiếu Huy tiếp nhận máy tính bảng từ trong tay đối phương, chỉ nhìn một chút rồi đưa cho Diệp Yên Nhiên.

“Thôn Mã Nguyệt? Chắc là ở cùng một khu với Hậu cần Cao Tinh, bởi vì nó thuộc khu công nghệ cao, có không ít người công nhân từ nơi khác đến đây chọn thuê những ngôi nhà tương đối tiện nghi ở khu đô thị, cái khu thôn Mã Nguyệt này chính là một trong số đó.” Diệp Yên Nhiên vừa giải thích, vừa nhìn thoáng qua gương bên trái, bật xi nhan bên trái, sau khi xác định rõ tình hình đường bên cạnh liền chuyển tay lái rẽ trái, ánh mắt nhìn chằm chằm hòa vào làn đường ngoài cùng bên trái chỉ trong chớp mắt.

Kèm theo một loạt tiếng còi xe ở phía sau, xe Jeep ở phía chỗ quẹo phía trước vẽ một vòng tròn tuyệt đẹp, thay đổi phương hướng hướng tới thôn Mã Nguyệt.

Hơn bốn mươi phút sau, xe Jeep đến cửa thôn, sau khi xác định được vị trí ngôi nhà số 6 ngõ 13, Diệp Yên Nhiên dừng xe ở đầu ngõ bên cạnh, trước cửa quầy bán quầy tạp hóa. Ba người xuống xe, Ngôn Thiếu Huy chui vào bên trong quầy tạp hóa mua ba chai nước, thuận miện nói chuyện phiếm vài câu với bà chủ.

Tranh thủ trong lúc này, Diệp Yên Nhiên và Tưởng Hoài An chậm rãi đi về phía trong ngõ hẻm. Đi qua mấy tòa nhà nhỏ, cuối cùng bọn họ đứng lại bên ngoài ngôi nhà bên trên treo tấm bảng sắt ghi “Số 6” nhỏ ở trước cửa. Tường ước chừng cao gần hai mét, cửa sắt bên trên có vết gỉ sét, nham nhở, nhìn kỹ còn có thể nhìn ra lớp sơn đầu tiên là màu xanh lá cây. Trong sân là tòa nhà hai tầng thường thấy nhất ở trong thôn Mã Nguyệt, trên lầu nóc nhà còn xây mái làm chỗ tránh mưa màu xanh nước biển, che được một chút nắng, nó làm cho không người nào có thể nhìn vào tình hình trong phòng từ cửa sổ.

Rầm rầm!

Tay Tưởng Hoài An nắm lại thành nắm đấm, đập mấy cái trên cửa ra vào, nhưng mà chỉ nghe thấy xa xa vài tiếng chó sủa không biết truyền tới từ chỗ nào nhưng trong sân lại là hoàn toàn yên tĩnh.

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play