Ngôn Thiếu Huy nghe thấy vậy, lập tức nghiêng người về phía trước, thấy trên tường đá có một lỗ hổng tự nhiên rất hẹp, tận sâu bên trong lỗ hổng kia đang cắm một điếu thuốc. Phía trước nơi này không có thôn làng cũng không có cửa hàng nào, thông thường chắc sẽ ít ai chọn ở lại đây, bởi vì ở đây không đảm bảo an toàn, rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng.
Vậy nếu không bình thường…
Tai nạn xe tối hôm qua, dù nghĩ thế nào thì chắc chắn không phải là một tai nạn ngoài ý muốn, trước đó đã có một kế hoạch được bày ra, nhất định có người đã nhúng tay vào, gây ra chuyện này. Gió đêm thổi mạnh làm lửa từ điếu thuốc lá bốc lên, chuyện như vậy nói nghe còn có vẻ hợp lý.
“Có thể nào, đó là thứ do hung thủ để lại không?” Diệp Yên Nhiên cảm thấy có thể có khả năng này, theo hồ sơ ghi lại, có thể sau khi hung thủ gây ra tai nạn, chỉ lo xử lý vết tích của xe tải tại hiện trường, nhưng không ngờ thứ mà cảnh sát tìm cũng không phải là chứng cứ chiếc xe đã từng đậu ở chỗ này, mà là bản thân hắn.
Ngôn Thiếu Huy cũng không phản bác, coi như tán thành. Anh nhận chiếc kẹp từ trong tay La Chí Cương, thận trọng kẹp đầu thuốc lá từ bên trong khe hở trên tường đá ra, bỏ vào túi niêm phong vật chứng, rồi trả lại cho La Chí Cương.
Sau khi nhận lấy, La Chí Cương đi tới phía sau xe, mở cốp sau xe ra, thứ đặt ở trong cốp đó chính là một bộ thiết bị di động xử lý vật chứng sử dụng công nghệ cao và tân tiến nhất. Cậu ta lấy đầu thuốc lá ra rồi đưa vào máy để tiến hành xử lý, rồi từ đó có thể phát hiện ra DNA.
Bíp một cái, màn hình laptop của thiết bị bắt đầu tự động kiểm tra vật chứng và hoạt động, cậu ta dứt khoát ngồi ở phía sau cốp xe, hai tay ôm chéo ngang ngực nhìn hai người đang đứng cách đây khoảng trăm mét vẫn còn đang bận rộn, cất giọng nói:
"Chắc phải tốn gần hai tiếng mới có thể có được kết quả, đến lúc đó tôi sẽ tiến hành so sánh kết quả với bên trong kho số liệu để xem có thể tìm ra manh mối gì hay không. Còn về chuyện của hai người, cứ từ từ mà làm, đừng có gấp, tôi còn rất nhiều thời gian.”
Tay Diệp Yên Nhiên từ cầm điện thoại đổi sang cầm đèn pin, nghe cậu ta nói như thế thì khựng lại, mặt tối sầm.
Ngôn Thiếu Huy lại không có một phản ứng gì, chỉ chớp mắt một cái rồi lại đi xa ra chỗ khác cách đó khoảng hơn mười mét, cuối cùng dừng lại tại một vị trí nào đó. Anh cúi người ngồi xổm xuống bắt đầu lấy đèn pin soi cái lưới bê tông ở dưới chân tường đá, xem đi xem lại, sau đó mới vẫy tay về phía cô: “Đi lấy máy ảnh ra đây.”
Dù Diệp Yên Nhiên không hiểu cho lắm, nhưng cũng biết chắc chắn anh phát hiện ra manh mối gì đó nên chạy về xe rồi lấy máy ảnh ra, không dám trì hoãn một giây nào. Sau khi chạy đến bên cạnh anh, cô thở nhẹ một hơi rồi cũng ngồi xổm xuống: “Có phát hiện gì sao?”
“Vết trầy xước ở chỗ này, nếu nhìn kĩ thì có vẻ như nó xuất hiện cách đây không lâu lắm, cô nhìn những vết trầy xước khác ở xung quanh xem, chúng hơi khác với vết ở chỗ này.”
Ngôn Thiếu Huy vừa nói vừa nhận lấy máy rồi chụp ảnh, chụp mấy bức ảnh vết trầy xước và khu vực xung quanh nó, sau đó thì tiến hành lấy vật chứng tại chỗ, dùng túi đựng vật chứng niêm phong cẩn thận.
Làm xong tất cả mọi thứ, hai người đứng lên đi đi lại lại xung quanh vài vòng gần đó để kiểm tra, sau khi khẳng định không có bỏ sót cái gì thì mới lên xe.
Trong hoàn cảnh như thế này, La Chí Cương dứt khoát ngồi tại chỗ ở phía sau xe, cả người uốn lại nép người vào trong cốp xe chờ đợi kết quả khám nghiệm DNA. Ngôn Thiếu Huy mở cửa ghế lái ra theo thói quen. Trong nháy mắt, khi anh đang định lên xe thì hơi kinh ngạc cúi đầu xuống, thấy một bàn tay nhỏ nhắn đang nắm tay nắm cửa.
"Hay là để tôi lái cho.” Diệp Yên Nhiên tiến lên, vốn là muốn nắm lấy cánh tay của người đàn ông đang đặt bên trên nắm cửa và đẩy ra ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc khi sắp chạm đến cánh tay của anh, đột nhiên cô nhớ tới cảnh xấu hổ xảy ra giữa hai người lúc trước nên lập tức thay đổi động tác. Cũng không thể khiến cho mọi người hiểu lầm gu của cô là những ông già khó tính được.
Cô dùng ngón cái và ngón trỏ của mình nắm lấy góc áo của anh, đột ngột kéo người anh lôi sang một bên, ba ngón tay còn lại thì rướn lên cao, nhìn thế nào cũng cảm thấy như cô đang rất ghét anh.
“Việc lái xe rất tốn sức, mệt lắm, anh đã không nghỉ ngơi hơn bốn mươi tám tiếng, không chợp mắt lấy một giây nào rồi, đoạn đường quay trở về Sở ở thành phố tốn không ít thời gian, anh có thể chợp mắt một lúc.” Nói xong, cô nhanh chóng chui vào trong ghế lái xe, đóng cửa, khởi động động cơ.
Cửa xe đóng lại mang theo một trận gió nhẹ thổi tóc mái cắt ngang trên trán Ngôn Thiếu Huy, tóc anh bay bay phất phơ bởi làn gió, anh đứng tại chỗ cúi đầu nhìn chiếc áo phông T-shirt bình thường của mình, nhìn vào phần vải ở eo bên trái, nơi mà lúc nãy vừa mới bị cô kéo, thấy phần áo ấy hơi biến dạng. Im lặng mấy giây, sau đó anh vòng qua xe đi lên ngồi ghế phụ, cũng không định tranh luận thêm về mấy chuyện vô vị, tẻ nhạt này.
Lúc này đã gần mười hai giờ đêm, chỉ thiếu mấy phút nữa, tổ điều tra đặc biệt sẽ trở lại thành phố Minh Thiệu sau hai ngày trời ròng rã, cách thời hạn phá án trong một tuần gần thêm một bước.
Trên đường trở về, bầu không khí trong xe Jeep hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nói nhẹ nhàng thì thầm của người dẫn chương trình ban đêm từ bên trong radio truyền tới, dịu dàng mà ấm áp, mang theo một sức mạnh có thể sưởi ấm lòng người.
Lúc sắp chuẩn bị tiến vào thành phố Minh Thiệu, rương dụng cụ đo lường di động ở phía sau vang lên một âm thanh thông báo, Diệp Yên Nhiên nhìn qua kính chiếu hậu thấy La Chí Cương ở phía sau đang ngáp không ngừng, vừa ngáp vừa lật kết quả xét nghiệm rồi đưa vào kho số liệu, nghiêng đầu một cái rồi lại ngủ thiếp đi. Mà người đàn ông luôn luôn cảnh giác đang ngồi ở ghế lái phụ bên kia không hề có một chút phản ứng nào, đến nháy mắt cũng không nháy một cái, đôi mắt bình thường trông có vẻ hơi sắc bén hiện giờ đang nhắm lại, hơi thở đều đều, trên cằm còn có một chút râu lún phún chưa cạo sạch hết. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đèn hai bên đường xuyên qua cửa sổ xe chiếu sáng khuôn mặt anh, làm cho khuôn mặt hấp dẫn cùng các đường nét tinh tế của anh càng thêm sinh động.
Diệp Yên Nhiên không tự chủ được liếc thêm vài lần, nhưng vì đang lái xe, tập trung vào vô lăng là yêu cầu vô cùng quan trọng, vì vậy ánh mắt cô dần dần rời khỏi khuôn mặt anh, nhìn xuống dưới, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở lồng ngực của anh. Ngôn Thiếu Huy lúc này đang giữ tư thế hai tay vòng trước ngực, khớp xương ở bàn tay hiện lên rất rõ ràng, mạch máu nổi lên, rất thích hợp để châm cứu, đối với cô mà nói thì như độc của hoa Anh Túc (*) vậy, tràn đầy lực hấp dẫn đến trí mạng.
(*) Hoa Anh Túc (hay cây thuốc phiện) là loại cây dùng để chế thuốc phiện, một khi dùng rồi sẽ khó dứt ra được mà nghiện ngập, không thể dứt ra khỏi nó rồi đến một ngày độc ăn sâu vào cơ thể và chết.
Hoặc là… Nhân lúc anh ngủ say, sờ thử một cái nhỉ?
Ý tưởng này tương đối nguy hiểm, nhưng Diệp Yên Nhiên thật sự không còn cách nào khác. Ban ngày, sau khi trở về từ chỗ Hậu cần Cao Tinh, cô đi vào nhà vệ sinh để rửa sạch sẽ, thế nhưng lại gặp chuyện, còn động chân động tay với Trương Hữu Vinh, thậm chí là cả Mai Anh Đức. Chỉ tiếc, trong quá trình tiếp xúc với những người kia, ký ức trong đầu cô hoàn toàn không có một chút xíu dao động, giống như một dòng nước bình lặng, không một chút gợn sóng.
Có vẻ như chỉ có khi tiếp xúc với Ngôn Thiếu Huy, dòng nước kia mới có thể sôi trào lên.
Chần chờ, ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng cô cũng vẫn ép mình thu lại ánh mắt tham lam, thèm thuồng kia, sau đó không ngừng hít thở sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế nỗi lòng đang xao động của mình. Mặc dù tránh khỏi hình tượng cô gái bị mê hoặc bởi tuýp đàn ông già, nhưng Diệp Yên Nhiên vẫn bày ra vẻ mặt sầu khổ, đau buồn, nếu quả thật chỉ có thể tiếp xúc gần với người ấy mới có thể giúp cô nhớ lại nguyên nhân cô mất mạng ở kiếp trước, thế mà bây giờ còn phải ở đây giải quyết vụ án này trong tận năm ngày nữa, làm sao có thể tiếp tục hoàn thành mảnh ghép ký ức trong đầu cô đây?
Đến khi chiếc xe Jeep dừng lại hẳn bên trong bãi đậu xe của sở thành phố, Diệp Yên Nhiên vẫn không thể nghĩ ra cách gì khả thi, chỉ có thể bất lực thở dài, hắng giọng một cái.
Ngôn Thiếu Huy lập tức mở mắt ra, hai mắt trong veo, cực kỳ tỉnh táo. Anh nghiêng đầu quay sang chỗ khác, ánh mắt vô tình lướt qua mặt của cô gái đang lái xe, cuối cùng gọi về phía sau: “La Chí Cương? Có kết quả chưa?”
La Chí Cương mơ màng nhìn thoáng qua máy tính, giây tiếp theo cậu ta liền quét sạch cơn buồn ngủ của mình: “Ừ” một tiếng.
"Sếp, DNA được trích xuất ra từ đầu mẩu thuốc lá kia thực sự tìm thấy được kết quả trùng khớp bên trong kho số liệu.” Cậu ta nói xong, ngón tay gõ trên bàn phím hai lần, ấn mở thông báo hiện ra trên màn hình: “Là một vụ trộm chưa phá được án, hung thủ cũng chưa bị bắt giam ở thành phố Minh Thiệu.”
“Vụ án trộm cướp xảy ra vào đầu năm ấy, địa điểm diễn ra vụ án là tại khu Trường Hồ thuộc thành phố Minh Thiệu sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT