Diệp Yên Nhiên hoàn toàn không để ý đối phương nói cái gì, trong đầu bây giờ chỉ quanh quẩn một chữ: “Già”. Cô hít sâu rồi lại hít sâu, tay trái cầm trứng kho lại dùng thêm vài phần sức lực, sau đó trong không khí truyền đến một tiếng “bụp” nhỏ đến mức không thể phát hiện được...

Mà sau khi La Chí Cương nói xong thì cúi đầu nghịch điện thoại trong tay, không hề cảm thấy lời mình vừa mới nói có cái gì không đúng.

Đột nhiên, một nắm đấm duỗi thẳng đến trước mặt cậu, ngăn tầm mắt của cậu ta nhìn về phía màn hình di động. Thiếu niên kinh ngạc ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên phóng đại trước mắt, đối phương vẫn còn duy trì dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, không hiểu sao làm cho cậu ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Bất giác nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta nghi ngờ mà tháo một bên tai nghe xuống: “Có… Có việc gì sao?”

“Cậu cũng đã cả một ngày không ăn cái gì rồi phải không? Đây.” Diệp Yên Nhiên mỉm cười, mở tay ra, một gói mì nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay. Chẳng qua lúc nãy đã bị bóp thành vụn, túi đóng gói rách nát, thậm chí còn có vụn mỳ rớt ra.

Cô thấy ánh mắt không thể tin tưởng nổi của đối phương, lại đưa tay về phía trước: “Ăn đi, không cần khách khí đâu. Dù sao tôi cũng là một người mẹ già mà, chăm sóc người khác là sở thích của tôi.”

“Tôi không ăn đâu…” La Chí Cường cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nhưng mà lời từ chối còn chưa kịp nói ra, cô gái nhỏ đứng đối diện cậu tươi cười bất biến, dứt khoát bóp hộp mì gói trong tay phải đến biến dạng, cuối cùng còn vò thành một cục, miếng màng mỏng bằng plastic bọc ở bên ngoài phát ra âm thanh khiến người ta ê cả răng.

Tuy rằng tay không bóp hộp mì gói không phải là thao tác gì quá cao siêu, nhưng mà biểu cảm của đối phương làm cậu cảm thấy nếu cậu không ăn, không chừng tin tức đầu báo ngày mai sẽ là…

[Thành viên tổ điều tra rơi khỏi một tòa nhà bất ngờ, tự sát hay là bị giết? Vụ án đang được tích cực điều tra, mong mọi người chú ý theo dõi.]

[Xác cảnh sát trẻ tìm thấy bên mương, bên cạnh còn có gói mỳ bị bóp nát, phải chăng là tội phạm cũ quay lại trả thù?]

Mà lúc này, một trận gió nhẹ thổi qua cửa sổ được mở rộng sau lưng cậu, làm cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương, cứ như là âm khí lấy mạng đến từ mười tám tầng địa ngục vậy.

Mặc dù thiên tài La Chí Cương hay đè đầu cưỡi cổ người khác cũng không thể hiểu được vì sao người trước mặt bỗng nhiên trở nên đáng sợ như thế, nhưng mà Bành Đức Dũng và Tưởng Hoài An nói, thà rằng đắc tội tiểu nhân cũng không thể đắc tội nữ nhân. Cho nên sau khi cậu lấy lại tinh thần, nhanh chóng lấy gói mỳ và cái trứng sắp vỡ, mặc dù có chút lòng trắng trứng dính ra tay, cậu ta vẫn âm thầm chịu đựng: “Cảm ơn.”

Cậu ta vừa nói xong thì lòng đỏ trứng trong miệng liền bắn tung tóe ra xung quanh, cực kỳ chật vật.

Vị thiên tài hai mươi mốt tuổi đã học tiến sĩ này không bao giờ ngờ được sẽ gặp phải thất bại lớn nhất đời người ở tại thành phố Minh Thiệu nho nhỏ này.

“Ngoan lắm.” Nụ cười của Diệp Yên Nhiên mang theo một chút thiệt tình, đôi mắt cong thành vầng trăng non.

Nhìn dáng vẻ này của cô, La Chí Cương miễn cưỡng đi nấu nước sôi, sau đó tách cái trứng vào trong tô mỳ. Giống như là để tỏ vẻ uy tín, cậu ta còn quơ quơ cái túi trống không trong tay, nhe răng cười như một thằng ngốc.

Sau khi phát tiết một hồi, Diệp Yên Nhiên thấy thế thì có chút buồn cười. Kỳ thật toàn bộ tổ điều tra không có người nào xấu, chỉ là EQ trung bình của tổ này thực sự làm người khác lo lắng. Bành Đức Dũng có thể nói chuyện bình thường cũng đã xem như là EQ cao nhất tổ, đây là sự thật thảm thiết đến mức làm cho người khác không nỡ nhìn trực diện vào.

Cô nghĩ đến đây thì lắc lắc đầu, xoay người sang chỗ khác, có chút đau lòng nhìn thoáng qua gói mì đã bị cô tra tấn thành một cục, trong lòng tính toán xem có nên ăn sống nó hay không? Như vậy thì cũng đỡ lãng phí lương thực.

Đúng lúc này, người vốn đang đứng ở trước bản đồ phát ngốc - Ngôn Thiếu Huy không biết tại sao đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng họp, anh đi về hướng thang máy, cũng không thèm nhìn hai người ở trên hành lang, thuận miệng phân phó nói: “Mang đồ lên đi.”

“Mang đồ gì?” Diệp Yên Nhiên hơi sửng sốt.

Lúc này, La Chí Cương, người đang ngồi bằng nửa cái mông trên bệ cửa sổ ăn mỳ, sau khi nghe người đàn ông nói vậy thì hàm hồ lên tiếng, nhảy từ trên cửa sổ xuống, đi một bước dài đến phòng hội nghị. Trong chốc lát lấy ba ly mì gói và bánh mỳ sanwich cho ba người ra, ngẩng cằm nhìn Diệp Yên Nhiên đang ngạc nhiên: “Đi thôi, chờ cái gì nữa?”

Mãi cho đến khi ngồi vào ghế sau của xe Jeep màu đen, trong lòng ngực còn ôm một phần mì gói và bánh mỳ sanwich, lúc này Diệp Yên Nhiên mới hiểu được ý trong lời nói của cậu thiếu niên vừa nói kia.

Cô cúi đầu nhìn mì gói, lại nhìn La Chí Cương đang ngồi trên ghế phụ lấy mì sống ra ăn cùng với nước khoáng đầy quen thuộc kia, không hiểu sao cô lại bỗng nhiên cảm thấy chua xót.

Khẽ cau mày, cô lại nhìn về phía Ngôn Thiếu Huy đang cầm vô lăng, người đàn ông trước mắt lúc này có chút thô bạo, hái má phồng lên, cố gắng nuốt hết chiếc bánh mỳ sanwich khô khốc trong miệng.

Người ngoài đều cho rằng tổ điều tra đặc biệt là do thành phố mất rất nhiều công sức mới mời tới được, trong phương diện đãi ngộ, chắc chắn là ba bữa hằng ngày không có thịt cá thì cũng có cơm hộp nóng hầm hập được làm riêng chứ?

Nhưng mà chỉ có Diệp Yên Nhiên ở trong đó mới biết được, đừng nói cái gì gọi là ba bữa cơm, lấy Ngôn Thiếu Huy làm ví dụ đi, suốt hai ngày cũng chưa thấy mí mắt của anh khép lại nửa phút.

Trong chuyện cơm canh này, khẳng định không phải do Sở Công an thành phố Minh Thiệu cố ý làm khó dễ, theo cô đây hoàn toàn là lỗi của người tổ trưởng. Dù sao bốn người là một, người đứng đầu liều mạng như vậy thì người làm việc phía dưới ai còn có thể nhân cơ hội lười biếng được? Hoặc có thể nói đàn ông trời sinh đã là thần kinh thép, làm việc liên tục nhiều năm như vậy, thế mà cả tổ không ai cảm thấy không thích hợp.

Diệp Yên Nhiên thở dài, học theo lấy gói mỳ ra cắn một miếng, vừa nhấm nuốt vừa liếc mắt nhìn thiếu niên đang ngồi trên ghế phụ lần nữa.

Đối phương vừa rồi đáng ghét bao nhiêu, bây giờ lại đáng thương bấy nhiêu. Dựa theo thời gian suy đoán, chắc là lúc La Chí Cương vừa mới tròn mười tám tuổi đã được Ngôn Thiếu Huy tuyển vào tổ điều tra. Mười tám tuổi! Có lẽ cơ thể còn có thể phát triển tiếp, bây giờ lại gầy như cây tre như vậy, chắc chắn là có liên quan đến “ngược đãi ẩm thực” mấy năm gần đây.

Nhưng mà hai vị ngồi ở phía trước hoàn toàn không biết gì về oán giận của người ngồi ghế sau là cô cả, đèn xe Jeep màu đen chợt sáng lên, cắt qua bóng tối phía trước, rất nhanh xe đã lái ra khỏi khuôn viên thành phố, biến mất ở trong bóng đêm.

Một tiếng sau, Diệp Yên Nhiên thức dậy trong sự xóc nảy, hai mắt mê man nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, lọt vào trong tầm mắt chính là vách tường nham thạch thô ráp. Cô chớp chớp mắt, bất giác nghĩ mình đã đi tới con đường đèo nơi xảy ra tai nạn xe kia.

Cùng với âm thanh lốp xe ma sát với đá, xe Jeep chậm rãi dừng lại ở khoảng đất trống bên đường.

Cộp, cộp, cộp.

Ba tiếng trầm đục, ba người lần lượt xuống xe. Nhiệt độ ban đêm ở vùng núi thấp hơn thành phố mấy độ, hơn nữa gió núi rất lớn, làm cho La Chí Cương vừa đặt hai chân xuống đất đã rụt cổ theo bản năng.

Diệp Yên Nhiên nhìn trái phải xung quanh một phen, cơ bản có thể xác định được vị trí hiện tại bọn họ đang đứng là vị trí mà Ngôn Thiếu Huy đã đánh dấu, tầm nhìn ở nơi này quả thật là cực kỳ tốt, nhìn ra xa là có thể nhìn thấy hết mười mấy kilomet ở phía dưới.

Hơn nữa, con đường đèo này là con đường duy nhất để đi từ thôn Bình Sơn trờ về thành phố Minh Thiệu, chuyện đã phát triển đến bây giờ, nếu nói trước đó hung thủ không suy nghĩ cặn kẽ thì chắc chắn là nói dối.

Cô trầm ngâm trong chốc lát, lúc quay đầu lại mới phát hiện Ngôn Thiếu Huy đang cong eo đi tới đi lui trên đường lớn, lâu lâu còn ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát mặt đất.

“Anh nghi ngờ lúc ấy hung thủ đỗ xe tải ở chỗ này, sau khi xác định xe cảnh sát sắp sửa chạy vào phía dưới khúc cua rồi mới thả xe tải xuống sao?” Diệp Yên Nhiên hỏi.

“Ừm, cũng không chắc lắm.” Ngôn Thiếu Huy không ngẩng đầu, đáp lời: "Tuy nhiên dấu vết mà lúc trước chúng ta tìm được trong xe đều là do đối phương cố ý lưu lại, điều này cho thấy hắn ta rất tự tin, căn bản không sợ chúng ta sẽ nắm giữ đủ chứng cứ để tra ra hắn. Cho nên tôi có chút thắc mắc là nơi này có thể lưu lại dấu vết xe tải đỗ lại hay không.”

Người đàn ông vừa nói như vậy, trong lòng Diệp Yên Nhiên cũng hiểu hơn một chút, vì thế cô cũng khom người tìm kiếm.

Có rất ít xe cộ qua lại ở trên con đường này, bọn họ đứng ở đây lâu như vậy rồi mà vẫn không nhìn thấy chiếc xe nào chạy qua. Nếu không, hung thủ cũng sẽ không lựa chọn đỗ một chiếc xe tải lớn như vậy ở đây. Nếu lượng xe qua lại quá dày đặc, sợ là không cần đợi cảnh sát đến thì xe tải đã xảy ra chuyện trước.

Bỗng nhiên, Diệp Yên Nhiên dừng lại, sau khi cô xác nhận lại nhiều lần, nâng ngón tay lên chỉ ra chỗ kỳ lạ ở trên vách tường nham thạch trước mặt.

“Đội trưởng Ngôn, cái này có lẽ là thứ anh tìm đấy?”

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play