Lộc cộc.

m thanh rầu rĩ giữa khớp xương cùng vách tường làm cho Diệp Yên Nhiên kinh ngạc đến mức toát mồ hôi lạnh, lông tơ sau cổ dựng thẳng cả lên.

“Vì sao?” Cô hỏi.

Rõ ràng chỉ là vụ án mất tích hàng loạt ở thành phố Minh Thiệu, sao lại đột nhiên có quan hệ với tổ điều tra đặc biệt? Tuy khi cô trả lời mấy vấn đề kia của Ngôn Thiếu Huy, trong lòng cũng mơ hồ có vài ý tưởng, nhưng mà lúc này được Bành Đức Dũng chứng thực suy đoán của mình, cô vẫn cứ có loại cảm giác hoài nghi mọi thứ.

Nhưng mà đối với kết quả này, Ngôn Thiếu Huy tựa hồ cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc, ít nhất thì ngoài mặt, gương mặt điển trai của anh cũng không có biểu hiện gì khác thường. Anh rút tay ở trên bản đồ, sau khi nghe câu “Vì sao?” cũng chỉ cười cười: “Tổ điều tra đặc biệt đã thành lập được mười sáu năm, trong mười sáu năm này đã phá được vô số vụ án lớn nhỏ, tham dự các loại nhiệm vụ cấp quốc gia, số lượng biến thái bị tổ này bắt giữ lại càng nhiều đến không thể tính được.”

“Cô có muốn đoán xem, nhiều năm như vậy, tổ điều tra đã đắc tội bao nhiêu người rồi hay không?”

“…” Diệp Yên Nhiên không mấy ngạc nhiên nhưng các cơ mặt vẫn căng hết mức có thể, cho dù không đoán cũng có thể biết, với tính chất công việc của bọn họ, người muốn bọn họ chết không phải một trăm người thì cũng tám mươi người.

“Ai mà biết được, nhỡ là "hố phân" của tổ điều tra đặc biệt lúc trước để lại thì sao? Giờ thì hay ho rồi, chúng ta phải chùi đít cho bọn họ.” Khiếp sợ ban đầu của Bành Đức Dũng qua đi, lại lần nữa khôi phục khí chất không chút hoang mang giống hệt lão cán bộ kia, vừa thổi trà trong bình, vừa nói.

Công việc của La Chí Cương cũng vừa mới kết thúc nên liền tham gia phân tích, chỉ thấy cậu ta nhún vai và bĩu môi: “Anh Dũng, em không đồng ý với câu này của anh lắm, nghe nói tính cách của tổ trưởng khóa trước hào phóng lại ôn hòa, chắc chắn không phải là kiểu người đắc tội nhiều người đâu!”

Vừa dứt lời, ba ánh mắt lần lượt dừng ở trên mặt cậu ta.

Ánh mắt Diệp Yên Nhiên và Bành Đức Dũng phức tạp, tuy nhiên biểu cảm lại có vẻ khá bội phục, lời này cũng dám nói ra, quá trâu bò rồi.

Ngôn Thiếu Huy liếc cậu ta một cái, lại không thẹn quá hóa giận như dự kiến của mọi người, ngược lại hừ nhẹ một tiếng: “Nói như vậy cũng không sai, dù sao từ khi tôi tiếp nhận tổ điều tra đặc biệt tới nay, năng suất phá án cũng tăng lên mười mấy phần trăm. Năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn.”

Diệp Yên Nhiên:…

Bành Đức Dũng:…

Được, căn bản là bọn họ lo lắng thừa, người anh em này rõ ràng không coi lời nói của La Chí Cương là châm chọc, ngược lại còn hoá giải nó thành một câu tán thưởng.

Mạch não của thiên tài đúng là không giống người thường, có thể cộng hưởng các câu từ với nhau.

"Chỗ này.” Ngôn Thiếu Huy không hề để ý đến ánh mắt của hai người kia, lại lần nữa xoay người về phía bản đồ trước mặt, tìm con đường đèo mà họ đi vào đêm tai nạn xe đó, dùng ngón trỏ ấn một điểm trên con đường đèo kia.

Diệp Yên Nhiên cúi người lại gần, nhìn kỹ hơn, cô phát hiện điểm đặc biệt ở vị trí đó. Bởi vì thời điểm xảy ra tai nạn xe, bọn họ ngồi ở trên xe Jeep màu đen cùng với ba chiếc xe cảnh sát khác nằm ở phía dưới toàn bộ con đường đèo, lẽ ra họ phải vòng qua khúc cua này mới có thể quay lại con đường chính dẫn đến khu vực trung tâm của thành phố Minh Thiệu.

Lúc này vị trí người đàn ông kia chỉ ra ở ngay trước khúc cua, nơi mọi người bị tấn công, địa hình bằng phẳng thẳng hiếm có, nhưng lại khá cao, nếu có người đứng chờ ở đó trước, rõ ràng là hoàn toàn có thể phát hiện ra tung tích của bọn họ, hơn nữa đứng tại đây cũng có thể phán đoán thời gian xe cảnh sát đi tới khúc cua.

Nếu vậy thì có thể giải thích được tại sao xe tải của Hoàng Quốc Việt có thể lao thẳng vào đoàn xe cảnh sát chuẩn xác như thế.

"Đỉnh, đỉnh, đỉnh.” Bành Đức Dũng giơ hai tay lên làm dáng vẻ đầu hàng: “Bây giờ tôi đã hiểu vì sao từ lúc bắt đầu phương hướng điều tra của chúng ta cơ hồ toàn bộ đều tập trung ở trên người Hoàng Quốc Việt. Quả thực, trong vụ này chỉ có một người bị hại là Hoàng Quốc Việt, bắt đầu điều tra từ ông ta, hẳn là có thể có được đột phá lớn trong thời gian ngắn nhất.”

“Nhưng điều tôi đang nghĩ tới bây giờ là một chuyện khác.” Lão Dũng nói, lão ngồi lên ghế, thuận thế gác chân lên bàn hội nghị, nhếch mép: “Đội trưởng Ngôn, nếu nói thi thể của nạn nhân thứ hai ở thôn Bình Sơn là kế hoạch hung thủ thiết kế nhằm vào chúng ta, vậy thì… Ba người mất tích còn lại, có phải còn hy vọng sống hay không?”

Ngay từ đầu bọn họ đã xác định được thời gian người thứ hai mất tích - Hứa Hải Mạch tử vong là trong hai ngày mất tích, trong lòng mọi người đều căng thẳng, bởi vì điều này chứng minh cho người mất tích còn lại hoàn toàn có khả năng giống cô ta. Đây chắc chắn là một thông tin khiến người nhà của người bị hại cảm thấy tuyệt vọng, đồng thời, cảnh sát cũng phải gánh trên vai áp lực tìm kiếm những người mất tích còn lại, hơn nữa tiếp theo còn phải đối mặt với những lời quở trách… Gần như có thể tưởng tượng ra được.

Người thân của người bị hại cũng sẽ không cảm kích cảnh sát khi cuối cùng cũng bắt được tội phạm, ngược lại ở thời điểm mất đi lý trí, họ sẽ ngang ngược chỉ trích. Tất cả đều là bởi vì cảnh sát hành động quá chậm chạp nên người thân bọn họ mới phải chết thảm, nếu có thể tìm được người sớm thì đã không xảy ra thảm kịch này.

Mâu thuẫn không thể hòa giải giữa nhân dân và cảnh sát được sinh ra như vậy.

“Anh Dũng, tôi thật sự là không đành lòng phá hư trạng thái lạc quan này của anh...” Ngôn Thiếu Huy dùng ánh mắt thương hại nhìn lão, khẽ lắc đầu: “Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu, anh đang đối mặt với một hung thủ chủ động khiêu khích cảnh sát đó.”

“Chậc.” Bành Đức Dũng ngửa đầu ra sau, cả người có vẻ hơi mỏi mệt, bởi vì tư thế ngửa ra như vậy nên giọng nói lão ồm ồm: “Ý của cậu là thi thể ở thôn Bình Sơn không chỉ là thủ đoạn mà đối phương muốn nhắm vào chúng ta mà còn có nguyên nhân khác, vậy rốt cuộc là vì sao…”

“Đương nhiên là do bản thân Hứa Hải Mạch, trước mắt, trong bốn người mất tích, thi thể của cô ấy là điểm đột phá duy nhất.” Đôi mắt Ngôn Thiếu Huy nhìn chằm chằm bản đồ trên tường, đáp lại.

Bành Đức Dũng nghe vậy thì lập tức ngồi thẳng dậy, gật đầu tán đồng: “Cậu nói đúng, nhất định còn có manh mối nào đó mà tạm thời chúng ta chưa phát hiện ở trên thi thể người mất tích thứ hai.” ( truyện trên app T𝕪T )

Đang nói chuyện, lão nắm lấy bình giữ nhiệt trên bàn hội nghị lên và vội vàng ra ngoài, lúc này sắc trời bên ngoài cũng tối dần, hành lang một mảnh đen nhánh, thế mà đã hơn tám giờ tối.

“Anh Dũng? Anh còn chưa ăn cơm…” Diệp Yên Nhiên thấy thế nên vội vàng lấy một hộp mì gói và một cái trứng trong thùng giấy ra, vừa chạy đến cửa vừa hô to về phía bóng tối.

“Phòng giải phẫu pháp y cũng có mấy thứ này, dù sao cũng là một vị, ăn ở đâu cũng giống nhau. Cảm ơn đồng chí Nhiên.” Bành Đức Dũng cao giọng đáp lại, vừa lúc cửa thang máy mở ra là chui vào.

Lúc này, La Chí Cương đeo một cái tai nghe trên cổ lảo đảo lắc lư đi tới, đi thẳng đến cửa sổ bên cạnh đối diện với hành lang, mở cửa sổ ra, tùy ý để gió đêm giữa mùa hè thổi vào mặt, cơn gió còn tiện tay mang đến khói xe ô tô từ phương xa đến, làm cho người ta tỉnh táo lại đôi chút.

“Nếu chị đói bụng thì tự ăn trước đi, kỷ lục cao nhất của anh Dũng là nhốt mình ở phòng giải phẫu suốt chín mươi sáu tiếng đồng hồ và không ăn cái gì cả. Cũng may lần đó phát hiện được chứng cứ trên người bị hại, sau khi ông ấy vừa ra khỏi cửa phòng phẫu thuật là bị đưa vào bệnh viện điều dưỡng luôn.” Sau khi thiếu niên hít sâu mấy hơi, xoay người ngồi lên bệ cửa sổ, nhờ ánh sáng mỏng manh bên ngoài, xem xét cô trong bóng tối.

Sau khi cậu ta nhìn vài lần thì cười nhẹ, nói: “Chị bao nhiêu tuổi rồi? Rõ ràng là nhìn rất trẻ tuổi, sao lại cho tôi cảm giác chị nhọc lòng lo lắng cả ngày, giống như mấy bà mẹ già vậy.”

Mặt Diệp Yên Nhiên đen như đít nồi, tay trái cầm quả trứng hơi hơi dùng sức. Kỳ thật cô đã sớm phát hiện, nhóc con này vừa nhìn là biết do một tay Ngôn Thiếu Huy bồi dưỡng đến ngày hôm nay, tác phong hành sự có thể làm cho người khác nghiến răng nghiến lợi, hai người có thể nói là kẻ trăm ký, người một tạ.

"Nhóc con à, tùy tiện dò hỏi tuổi của con gái là bất lịch sự đó.” Cô miễn cưỡng nói ra những lời này sau khi cắn chặt hàm răng, trong lòng không ngừng mặc niệm khuyên bảo mình, phải nhẫn nhịn thêm mấy ngày nũaa, chỉ mấy ngày thôi, chỉ cần điều tra thành công thì họ sẽ rời khỏi thành phố Minh Thiệu, cô có thể tiếp tục làm của đại đội chuyên án như cũ.

“Cũng đúng, dù sao chị chắc chắn lớn tuổi hơn tôi, mấy người tôi gặp qua trong những năm này đều lớn hơn tôi.” La Chi Cương lẩm bẩm nói một câu, sau đó cầm lấy tai nghe trước ngực đeo lên như không có việc gì. Tiếp theo như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cậu ta lại nói tiếp một câu nữa: “Tôi khuyên chị nên ăn vài thứ để lót dạ ngay đi, dựa theo sự hiểu biết của tôi, giờ mà không ăn thì chưa chắc chốc lát nữa có thể ăn đâu.”

Vừa nói, thiếu niên vừa bĩu môi với người đang đưa lưng về phía bọn họ để xem bản đồ trong phòng hội nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play