Bành Đức Dũng thấy thiếu niên vẫn đang đắm chìm trong thế giới số liệu, không có hứng thú trả lời, thuận tiện mở miệng trả lời thay: “Tuy kiểu xe du lịch màu xanh đậm cửa hai bên kia của Hyundai vừa mới đưa ra thị trường không bao lâu, nhưng doanh số tiêu thụ trong phạm vi cả nước vô cùng tốt. Riêng thành phố Minh Thiệu trước mắt mà nói cũng có hơn một ngàn chiếc, đây vẫn là chưa tính những chiếc có bảng số đăng ký ở nơi khác.”
“Hiện tại La Chí Cương đang sắp xếp tổng hợp thông tin của những người sở hữu kiểu xe này, sau đó lại tiến hành loại trừ, nhìn xem giữa những người này có ai có quan hệ với bốn người mất tích hoặc là Hoàng Quốc Việt hay không.” Ông ấy nói đến đây gãi gãi ót, sau đó nói tiếp: “Đội trưởng Ngôn, cậu cảm thấy vào ngày người mất tích thứ tư Mai Hạ mất tích, cơ bản hoàn mỹ tránh đi mỗi một vị trí có camera theo dõi trong trường học, là ngoài ý muốn hay là có người cố tình làm như vậy? Bởi vì nếu như vậy cũng có thể nói, lúc trước cô ta trốn học vài lần, cũng đều chọn đường đi giống như vậy, cho nên đây là thói quen?”
“Đáng tiếc không phát hiện gì từ video theo dõi ở chỗ làm việc của ba người mất tích trước mà chúng ta có trong tay, bởi vì không thể xác định được thời gian mất tích cụ thể của ba người kia, khi đó đại đội chuyên án cũng chỉ lấy video theo dõi khoảng hai ngày trước và sau. Trước mắt các video còn lại đã bị xóa, nếu không thì bây giờ chúng ta đã có thể xác định suy đoán, không cần ngồi đây suy nghĩ vớ vẩn.”
Đối với việc này, Ngôn Thiếu Huy im lặng một lúc, giống như đang suy tư gì đó, sau đó anh lẩm bẩm tự nói: “Nếu thật sự hiểu rõ thói quen sinh hoạt, hoàn cảnh công tác, camera theo dõi xung quanh của bốn người mất tích, còn biết rõ thời gian làm việc của tài xế xe vận tải Hoàng Quốc Việt, người này không đơn giản…”
“La Chí Cương, nếu sắp xếp tổng hợp thông tin về chủ xe xong rồi thì ưu tiên điều tra về quan hệ của bọn họ với Hoàng Quốc Việ đi.”
“Đã rõ, thưa sếp!” La Chí Cương cả buổi không nói một lời, cuối cùng dành chút thời giờ đáp lại một tiếng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Đội trưởng Ngôn, sao cậu lại kiên trì với người tài xế xe vận tải Hoàng Quốc Việt này như vậy? Theo lý mà nói, thông qua ba mẹ của Mai Hạ, chúng ta đã biết trang báo trên mạng kia nhất định có chút mờ ám gì đó, có lẽ bài báo kia chính là do hung thủ cố ý lộ ra? Dù sao thời gian qua không hiếm gặp mấy loại tội phạm biến thái thích khoe khoang, tìm được khoái cảm từ sự chú ý rộng rãi của công chúng như vậy, chẳng lẽ không phải điều tra từ phía trang báo trên mạng kia có thể sẽ càng nhanh hơn một chút sao?” Bành Đức Dũng có chút tò mò.
“Vì sao chúng ta lại đến thành phố Minh Thiệu?” Ngôn Thiếu Huy không trực tiếp trả lời nghi vấn của lão Dũng, ngược lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Hả? Đương nhiên là vì thành phố Minh Thiệu mời chúng ta tới.” Bành Đức Dũng sửng sốt.
Bắt đầu từ lúc nãy, Diệp Yên Nhiên vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng, lại đột nhiên đã mở miểng: “Bởi vì bài báo về vụ án mất tích liên hoàn kia đã tạo ra ảnh hưởng dư luận cực kỳ ác liệt, tỉnh đã yêu cầu Sở công an thành phố Minh Thiệu phá án trong vòng bảy ngày, cho nên các anh mới được mời đến đây.”
Ngôn Thiếu Huy nhướng mày, khóe miệng giật giật, giống như dâng lên độ cong sung sướng, chỉ là không quá rõ ràng.
“Sau khi chúng ta đến đã xảy ra cái gì?”
“Thôn Bình Sơn lập tức xuất hiện thi thể nghi ngờ là của người mất tích thứ hai, tổ điều tra đặc biệt chạy đến hiện trường thôn Bình Sơn. Sau khi hoàn thành việc điều tra hiện trường, tổ điều tra đặc biệt cùng với đồng nghiệp trong đội cảnh sát hình sự khởi hành trở về nội thành, trên đường gặp phải tai nạn giao thông, suýt chút nữa mất mạng. Sau này lại phát hiện, tại thời điểm xảy ra tai nạn giao thông, trong xe của tổ điều tra đặc biệt có dấu vết bị người lục lọi.” Diệp Yên Nhiên không hề dừng lại, chỉ có điều ánh sáng trong mắt càng sâu thêm.
“Cô nói không sai, chỉ có một việc.” Ngôn Thiếu Huy nói, đột nhiên cất bước đi đến trước vách tường có treo bản đồ của thành phố Minh Thiệu, quan sát tỉ mỉ vài giây, mới nói tiếp: “Ban đầu quả thực tôi cho rằng có người muốn đến trộm tài liệu, nhưng dấu vết lưu lại trong xe quá mức rõ ràng, ngược lại giống như cố tình lưu lại vậy.”
Diệp Yên Nhiên nhíu mày: “Gây hấn à?”
“Cũng có thể lý giải như vậy.” Ngôn Thiếu Huy cũng không phản bác lời của cô.
“Không phải là… Không phải là…” Bành Đức Dũng ôm bình giữ nhiệt trong ngực, giật mình há to miệng: “Đội trưởng Ngôn, ý cậu là từ đầu đến cuối của toàn bộ việc này đều đang nhắm về chúng ta sao?!”
Cong ngón tay lại, dùng đốt ngón tay gõ lên một vị trí nào đó trên tường bản đồ, Ngôn Thiếu Huy phát ra một tiếng cười khẽ như có như không.
TYT & Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT