Trong cảm xúc dao động mãnh liệt, Vương Ngọc Linh rõ ràng đã không cẩn thận lỡ miệng nói thật. Sau khi phản ứng lại, bà ta có chút bối rối, nhưng đầu óc của bà ta nhanh chóng bị lời nói châm chọc cùng với nét mặt khinh thường của Ngôn Thiếu Huy chiếm giữ.

Giống như để chứng minh bản thân thật sự vì tìm con gái mới làm mấy hành động này, bà ta dứt khoát ngẩng đầu lên: “Suy cho cùng là chúng tôi chủ động liên hệ với truyền thông hay là bọn họ chủ động liên hệ chúng tôi có gì khác nhau sao? Ngược lại là Sở công an của mấy người, trước kia chưa bị truyền thông vạch trần làm việc lằng nhằng lề mề, tin tức vừa đăng lên, chuyên gia đều mời đến! Nhà báo người ta nói không sai mà, những người dân bình thường không quyền không thế như chúng tôi đây chỉ có thể liều mạng mới có thể tìm được con gái của chúng tôi thôi!”

“Hơn nữa, nếu bản thân mấy người không chột dạ, vậy tại sao phải để ý báo chí đăng tin tức gì, chỉ cần nghiêm túc điều tra vụ án của mấy người là được, cần gì phải ở đây lãng phí thời gian với những người bị hại như chúng tôi!” Người phụ nữ nói đến đây thì lùi về sau một bước, toàn thân đều lộ ra dáng vẻ phòng ngự: “Công an mấy người đừng nghĩ giở trò được với tôi, nếu hôm nay chúng tôi không thể bước ra khỏi cửa của Sở công an, coi chừng danh tiếng của Sở công an thành phố Minh Thiệu hoàn toàn ô uế, bước ra ngoài là có người ném trứng gà lên mặt mấy người đó!”

Diệp Yên Nhiên đỡ trán, đối phương tự tin uy hiếp như thế hẳn là dựa vào hai gã không rõ tên đang chụp lén ở đối diện đường lớn. Cô đoán mấy tên nhà báo kia chắc đang cầu mong hai vợ chồng này vì gây sự trước Sở công an mà bị tạm giam, chỉ có như vậy bọn họ mới có được những tin tức có lợi.

#Người nhà của người bị hại trong vụ án mất tích liên hoàn bị tạm giam, chẳng lẽ là vì Sở công an thành phố Minh Thiệu phá án không được thẹn quá hóa giận? # #Bảo vệ của nhân dân ngược lại lại trở thành kẻ ở sau lưng đe dọa an toàn của quần chúng? Đến cùng là do nhân tính thiếu hụt, hay là do đạo đức chôn vùi?# Trong vòng một phút, Diệp Yên Nhiên có thể nghĩ ra tới mười mấy tiêu đề tin tức giật gân như vậy, tóm lại những tên nhà báo vô lương tâm như kia thích loại giọng điệu này nhất. Mọi người đều biết, những đề tài gây ra tranh luận mới có khả năng thu hút người đọc nhiều nhất, mà người đọc lại đại diện cho tiền tài, những tên nhà báo này không có việc gì làm là bắt đầu so sánh, suy cho cùng vì sao thì vừa xem đã hiểu. ( truyện trên app T𝕪T )

Đối mặt với phản ứng có vẻ ngu xuẩn này của Vương Ngọc Linh, Ngôn Thiếu Huy cũng không thèm để ý, suy cho cùng anh đã đạt được kết quả mình muốn rồi.

Anh xoay người, liếc nhìn Diệp Yên Nhiên một cái, tiện thể nâng ngón tay lên chỉ về phía camera theo dõi trong góc. Diệp Yên Nhiên hiểu ý gật đầu, camera theo dõi của Sở công an không chỉ có hình ảnh rõ ràng, mà còn có thể bảo đảm âm thanh ghi lại không có tạp âm. Có đoạn ghi hình này, Sở thành phố Minh Thiệu cũng không cần sợ kế tiếp có khả năng phải đối mặt với áp lực của dư luận nữa, tuy rằng phần lớn cộng đồng mạng dễ dàng bị khiêu khích, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

“Đội trưởng Trương, làm phiền anh dẫn theo người làm một phần ghi chép mới cho bọn họ.” Ngôn Thiếu Huy quay lại nhìn về phía Trương Hữu Vinh.

Trương Hữu Vinh gật đầu đồng ý, lập tức dẫn người đi. Nếu đã mở ra một con đường đột phá từ chỗ của Vương Ngọc Linh, như vậy ba người còn lại chắc hẳn cũng không khó xử lý. Phải biết rằng trên dưới đại đội chuyên án đã sớm bị bản tin rắm chó không kêu kia làm cho tức sôi máu, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải khiến Mai Chí Đức và hai người còn lại khai ra.

Huống hồ việc thẩm vấn kế tiếp cũng không chỉ để xả giận, trong bài báo đưa tin kia có một vài chi tiết liên quan đến vụ án mất tích, rốt cuộc trang báo trên mạng kia làm sao biết được, cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.



Chờ đến khi hai người Ngôn Thiếu Huy và Diệp Yên Nhiên về đến phòng làm việc lâm thời của Tổ điều tra đặc biệt, La Chí Cương cùng với Bành Đức Dũng đang song song chống cằm ngồi trước màn hình máy tính. Chỉ có điều ánh mắt của Bành Đức Dũng có vẻ đờ đẫn, toàn thân giống như đang lạc vào cõi thần tiên ở ngoài không gian, còn đôi mắt của La Chí Cương rõ ràng linh động hơn rất nhiều. Tuy tròng mắt chỉ khẽ nhúc nhích, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ có thể phát hiện tầm mắt của anh ta lúc này đang di chuyển qua lại giữa ba máy tính với tốc độ cực nhanh.

Cho dù nhìn thấy được khả năng tập trung gần như siêu năng lực này của cậu ta bao nhiêu lần, cũng có thể khiến cho Diệp Yên Nhiên cảm thán thành tiếng. Trong não đối phương giống như có một phần mềm xử lý không biết mệt mỏi, số liệu càng nhiều, cậu ta lại càng hưng phấn.

“Đội trưởng Ngôn, đồng chí Nhiên.” Sau khi Bành Đức Dũng nghe được tiếng động, bộ ạnh giống như vừa mới hoàn hồn, cười chào hỏi hai người: “Sao vậy, bên phía người nhà của người mất tích đã xử lý xong rồi à? Mấy tên nhà báo chụp lén kia thì sao rồi?”

"Đều giao cho dại đội chuyên án đi xử lý rồi, Tưởng Hoài An cũng ở đó.” Ngôn Thiếu Huy đáp lại, ngay sau đó vòng ra sau lưng La Chí Cương, nét mặt bình tĩnh, nhìn nội dung trên màn hình máy tính trong chốc lát, sau đó hỏi: “Hai người bên này có phát hiện gì hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play