Trương Hữu Vinh vô cùng phối hợp, sắc mặt không vui, lời nào thốt ra cũng sắc bén.
Như thế mới bình thường, dù sao người vừa bị đánh cũng là anh ta, như vậy mới phù hợp với hình tượng một cảnh sát hình sự, không thể cứ thế mà chịu thiệt được.
Vương Ngọc Linh nghe vậy, lập tức dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía hai người trong góc, bà ta rất sợ hãi Mai Anh Đức xảy ra chuyện, bây giờ chỉ thầm cầu nguyện để an tâm. Nếu chồng bà ta thật sự mạnh khỏe, sợi dây buộc ở trong lòng bà ta mới được nới lỏng ra, con gái mất tích, chồng mình lại có thể bị tạm giam, bà ta thật sự không thể chịu nổi.
"Chúng ta... Đi nhìn một chút chứ?" Cái tên ngốc hơi béo kia mở miệng, thăm dò người bên cạnh một chút.
"Chúng ta cùng nhau đi." Người kia trả lời.
Rõ ràng bọn họ cũng không muốn đi lắm, khi đối mặt với những chuyện không chắc chắn thì con người thường sợ hãi, Sở công an cũng không phải là nơi mà ngày thường có thể tùy tiện ra vào, nghĩ đến việc đi ra ngoài cùng cảnh sát, tóm lại là sợ có bắn tỉa. Nhưng lại không thể chống lại ánh mắt năn nỉ của phụ nữ, chỉ có thể bất chấp đồng ý, trong lòng tính toán, hai người đi cùng nhau thì cũng đỡ hơn một.
Trương Hữu Vinh vẫy tay về phía ngoài cửa, Triệu Hữu Hiên lập tức tiến vào dẫn hai người kia ra ngoài.
Người đàn ông béo hơi ngốc nghếch ra đến cửa vẫn không quên quay đầu lại dặn dò: "Chị tuyệt đối đừng sợ hãi, nếu bị uất ức chúng ta sẽ đưa băng ghi hình cho truyền thông, chắc chắn bọn họ cũng không dám làm gì đâu! Hừ!"
Sau khi nói xong, uốn éo cái mông mang theo chiêng đồng rời đi.
Vương Ngọc Linh có chút xấu hổ, bà ta thấy Ngôn Thiếu Huy và Diệp Yên Nhiên lần lượt nhìn sang nên mở miệng muốn đánh đòn phủ đầu: "Vừa rồi các người cũng đã nói, bọn tôi không phải là người thành phố này nên không hề dễ dàng chút nào! Vì tìm con gái mà mấy ngày nay gặp không ít khó khăn, bị bắt nạt cũng không ít, đúng là số khổ mà! Hu hu hu..." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đợi cho tiếng khóc của bà ta nhỏ dần, lúc này Ngôn Thiếu Huy mới chậm rãi mở miệng: "Nói đi thì cũng phải nói lại, người ngoài thành phố như các anh chị có khi còn hiểu rõ thành phố Minh Thiệu hơn cả tôi."
"... Anh nói vậy là có ý gì?" Vương Ngọc Linh ngừng khóc.
"Sau khi Mai Hoàng Hạ mất tích thì bạn cùng phòng của cô ấy đã kịp thời nói cho giáo viên trong trường để báo cảnh sát, xế chiều hôm đó các người mới đến. Đáng lẽ chuyện đầu tiên các người nên làm là đến Sở Công an để giúp đỡ tìm Mai Hoàng Hạ, nhưng các anh chị lại liên lạc với trang báo mạng có danh tiếng xấu nhất báo TiEn.Net, cùng với truyền thông thao túng dư luận trên internet tạo áp lực với Sở công an... Chị biết những việc này khiến cho tôi cảm thấy như thế nào không?" Ngôn Thiếu Huy nói xong, vươn tay phủi phủi ống quần không có một chút bụi bặm nào, lập tức đứng lên, thu hồi khuôn mặt đang tươi cười lại, tỏa ra khí thế bức người.
"Cái gì..." Bà ta hết lần này tới lần khác bị áp bách, không biết phải làm sao, ánh mắt bà ta mơ hồ, hô hấp trở nên dồn dập.
"Cảm thấy các người không hề quan tâm đến Mai Hoàng Hạ đang ở đâu, các anh chị chỉ quan tâm đến việc dựa vào vụ việc mất tích của con gái để lăng xê tin tức, câu view bẩn. Tôi chỉ không hiểu, các anh chị làm như vậy thì được lợi gì? Ngoài việc làm cho quan hệ giữa các người và cơ quan công an căng thẳng, cũng không hề tìm bất kỳ sự trợ giúp nào cho Mai Hoàng Hạ, thậm chí các người còn không hề nghĩ tới, loại người chỉ lo khoa trương tin tức để câu view câu like thì đối với con gái mình sinh ra có thể đau lòng thế nào được chứ!"
Vương Ngọc Linh hoang mang không thôi, cặp mắt trợn lên thật lớn.
"Các người muốn lợi dụng cộng đồng mạng và sự chú ý của quần chúng để đạt được mục đích gì sao? Làm cho mọi người chú ý đến vợ chồng các người mà không phải là con gái đã mất tích của các người chăng? Bán bánh quẩy không tốt nên muốn mượn cơ hội này kiếm nhiều tiền một chút à?"
Bà ta lắc đầu liên tục: "Không... Không phải... Không phải như thế!"
"Vậy thì thật là kì lạ, vì sao các người và nhà báo mạng này đều muốn nhắm vào Sở công an mãi không tha. Tôi nói cho chị biết một bí mật này, nếu như muốn tạo ra sự khiển trách ngày càng kịch liệt của dư luận, thì các người đã chọn sai đối tượng rồi, nếu như từ lúc vụ án mất tích của Mai Hoàng Hạ bắt đầu, chuyển mục tiêu thành Học Viện Kỹ Thuật của thành phố Minh Thiệu thì dư luận sẽ phản ứng càng kịch liệt hơn, tuyệt đối có thể vượt ra khỏi dự đoán của các người đấy." Sau khi Ngôn Thiếu Huy nói xong lời này, giọng điệu sắc bén, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một vẻ hèn mọn.
Giống như người ngồi ở trên ghế đúng là một gã tiểu nhân, không hề để ý đến an toàn tính mạng của con gái mình.
"Anh nói láo!" Vương Ngọc Linh đột nhiên đứng lên, bởi vì quá mức kích động, gương mặt biến thành màu gan heo, nước bọt bay tứ tung: "Rõ ràng phóng viên tốt bụng kia đã nói với bọn tôi, Sở công an luôn luôn lười biếng, phải tạo áp lực với các người thì các người mới có thể làm việc tốt được!"
Sau khi âm thanh thảm thiết của bà ta dừng lại, cả phòng khách lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Qua vài giây, Ngôn Thiếu Huy mới híp híp mắt, nói: "Ồ, sao tôi lại nhớ rằng lúc trước ở trong tờ khai các người lại ghi là tự mình chủ động liên hệ với truyền thông cơ mà, thì ra không phải là vậy sao?"
TYT & Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT