"Bà Vương đúng không? Mời ngồi." Ngôn Thiếu Huy lại nói.

Vương Ngọc Linh hít một hơi thật sâu, lo lắng ngồi vào ghế, ngực thì giống như đã bị người ta đặt lên một tảng đá thật lớn. Tình thế bây giờ so với hồi nãy đã hoàn toàn bị đảo lộn, lúc nãy bốn người bọn họ ngồi cùng nhau vô cùng khí thế, bây giờ Mai Anh Đức đã bị cảnh sát mang đi, không biết tình hình hiện tại thế nào đây.

Mà hai đứa em trai đang cầm hai cái chiêng đồng của bà ta đang đứng trong một góc của phòng khách, không dám tiến lên, còn bà ta lại đang bị bắt ngồi ở chính giữa phòng khách, xung quanh còn có ba cảnh sát, đối phương người đông thế mạnh còn bà ta thì chỉ có một thân một mình.

"Các người..." Vất vả lắm mới lấy hết dũng khí để mở miệng nói chuyện, Vương Ngọc Linh lại lập tức phát hiện ra bản thân mình vô cùng sợ hãi, giọng nói run lên rõ ràng, không chỉ môi mà thậm chí là từ đầu đến chân đều run lên nhè nhẹ: "Các người muốn làm gì? Đừng có nghĩ là chồng tôi không ở đây thì có thể tùy tiện ức hiếp tôi, tôi... Tôi cũng không phải là người hiền lành đâu!"

"Đúng vậy, các người đừng hòng làm khó dễ chị của tôi!" Hai người ở trong góc tường đột nhiên lên tiếng, trong tay của bọn họ vẫn đang nắm chặt điện thoại di động để ghi hình.

Đối với loại người này, Ngôn Thiếu Huy và Diệp Yên Nhiên đến một cái ánh mắt cũng lười bố thí cho bọn họ, Trương Hữu Vinh bất lực thở dài một tiếng. Đúng là anh ta có hơi hâm mộ người không quan tâm đến tác phong làm việc như Ngôn Thiếu Huy, người làm nghề này có ai mà không muốn toàn tâm toàn ý phá án bắt người chứ? Tiếc là giấc mộng thì luôn rất đẹp đẽ còn hiện thực thì lại trái ngược và tàn khốc, bình thường cảnh sát hình sự ngoài bắt tội phạm ra thì còn phải đối mặt với rất nhiều thứ khác nữa. Không nói đến những cái khác, lấy cả nhà Mai Hoàng Hạ này làm ví dụ, mỗi một câu nói, mỗi một hành động đều muốn kiếm lợi từ trên người bọn họ, quả thực là làm cho kẻ khác chê cười mà.

"Thả lỏng đi, chỉ cần bà không đột nhiên xông vào đánh người như chồng bà thì cảnh sát sẽ không làm gì bà cả." Ngôn Thiếu Huy cười như không cười, liếc mắt đánh giá người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế này, cho đến lúc đối phương trở nên đề phòng hơn vì ánh mắt của anh thì anh mới dừng lại, di chuyển đến phía sau cái ghế dựa.

"Theo tôi thấy thì bà có vẻ chỉ lớn tuổi hơn tôi một chút thôi, tôi sẽ gọi một tiếng chị Vương." Anh cất vẻ mặt nghiêm nghị, lời nói sắc bén lúc đối mặt với Mai Anh Đức đi, bây giờ có thể nói là nhẹ nhàng như gió thổi, làm cho người khác không thể nào bắt bẻ hay tức giận được.

Lúc đầu Trương Hữu Vinh còn hơi kinh ngạc, đột nhiên nhìn thấy Diệp Yên Nhiên đang bĩu môi, giống như là không nhìn nổi đối phương giả vờ giả vịt, anh ta lập tức hiểu được mấu chốt trong chuyện này.

Bốn người này rõ ràng đều là do Mai Anh Đức cầm đầu, có thể nói ba người kia đều tin tưởng người đàn ông này, chỉ cần anh ta ở đây thì sẽ không cho phép bất cứ ai mở miệng cả. Nhưng bản thân Mai Anh Đức lại mắc một khuyết điểm trí mạng, chắc hẳn ngay từ đầu ý định ngay từ đầu của Ngôn Thiếu Huy là tính tách Mai Anh Đức ra, sau đó mới dốc sức chọc giận đối phương, muốn làm cho đối phương không kìm nén được cơn tức mà ra tay đánh người. Đánh cảnh sát hình sự, tội danh này nói nhỏ thì không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, nhưng lại đủ để tách anh ta ra khỏi đám người này.

Lúc ấy, có lẽ Ngôn Thiếu Huy muốn làm cho Mai Anh Đức đánh mình, nhưng lại không ngờ sẽ bị người khác chen ngang.

Trừng mắt nhìn, Trương Hữu Vinh cúi đầu xuống để không ai nhìn thấy, hơi nhếch khóe miệng lên, đáy mắt hiện lên một sự hứng thú.

Lúc này, Ngôn Thiếu Huy vẫn tiếp tục giọng điệu bình thản như đang nói chuyện phiếm: "Chị Vương, bọn chị không phải là người ở thành phố này, bình thường làm những việc...?"

"Bán bánh quẩy." Vương Ngọc Linh nhíu mày, cũng không vì vậy mà giảm đi đề phòng, vẻ mặt vẫn hết sức cảnh giác.

"Ồ, công việc này cũng không dễ dàng gì, những đồng tiền này cũng vất vả lắm mới kiếm được. Nhiều năm nay hai người vì nuôi Mai Hoàng Hạ khôn lớn chắc chắn cũng chịu không ít khổ cực đúng không? Tôi đã xem qua ảnh chụp của Mai Hoàng Hạ rồi, trông khá xinh." Sau khi Ngôn Thiếu Huy nói xong câu này thì tiện tay kéo một cái ghế dựa khác đến trước mặt của người bà ta và ngồi xuống. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc đầu, anh tạo đủ áp lực cho đối phương, bây giờ là lúc mà tâm lý của đối phương chưa kịp chuẩn bị đã bị thái độ thay đổi đột ngột của Thiếu Huy làm cho bà ta sửng sốt một lúc lâu.

Bỗng nhiên, khi nhìn thẳng vào mắt Ngôn Thiếu Huy, Vương Ngọc Linh đang rất kinh ngạc bỗng thả lỏng, sau đó bả vai bà ta hơi hạ thấp xuống. Sau khi phản ứng kịp ý của người đàn ông này, vành mắt đỏ lên, móc ra một cái khăn tay nhăn nhúm từ trong túi, lau khóe mắt: "Bọn tôi chỉ có mỗi một đứa con gái thôi, tận mắt nhìn nó tốt nghiệp rồi, bọn tôi cũng có thể yên lòng về nơi chín suối, ai ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện này chứ? Sao số của chúng tôi lại khổ như vậy chứ! Hu hu hu..."

"Có thể hiểu được mà." Ngôn Thiếu Huy nói xong, nhìn thoáng qua Diệp Yên Nhiên ở cách đó vài bước.

Diệp Yên Nhiên nhìn anh giả mù sa mưa mà cảm thấy đau răng, nhưng đúng là không thể phủ nhận hiệu quả của cách này, dùng để đối phó với kiểu người có tính cách như mẹ của Mai Hoàng Hạ là vô cùng tốt. Vì vậy, dù cho đau răng cô cũng nhận lệnh, xoay người lấy vài tờ giấy tiến lên đưa cho bà ta: "Chị Vương, lau nước mắt đi. Tuy chúng tôi không thể đồng cảm một trăm phần trăm giống như bản thân đã trải qua, nhưng bảo vệ cho sự an toàn của nhân dân cũng là chức trách của chúng tôi, chúng tôi còn lo lắng hơn bất cứ ai khác. Cục trưởng đặc biệt coi trọng vụ án mất tích của Mai Hoàng Hạ, còn mời chuyên gia đến giúp đỡ điều tra vụ án nữa!"

Sau khi nói xong, cô lập tức chuyển ánh mắt đến trên người Ngôn Thiếu Huy, ý muốn cho bà ta biết thân phận của anh, coi như là trấn an cảm xúc của đối phương thêm một chút nữa, tạo sự tín nhiệm sâu sắc.

"Cho nên... Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì phải khua chiêng gõ trống làm cho bầu không khí giữa hai bên căng thẳng như thế chứ? Còn nữa, các anh chị dù sao cũng là người từ nơi khác, mới đi vào thành phố Minh Thiệu còn chưa quen với cuộc sống ở đây, làm việc không nên kích động. Chị nhìn tính cách người thân của chị đi, lại còn dám đánh đội trưởng Trương của chúng tôi, đội trưởng Trương hiểu được tâm trạng lo lắng cho con gái của anh chị nên sẽ không truy cứu. Nếu như anh chị lỡ xảy ra xung đột với người ở bên ngoài, hậu quả có thể nghiêm trọng hơn rất nhiều!"

"Không truy cứu?" Ánh mắt Vương Ngọc Linh sáng ngời, giống như cả một đoạn văn dài như vậy chỉ muốn nghe được ba chữ này: "Nhưng vừa nãy cô mới nói… Tạm giam..."

"Không nói như vậy thì sao chồng của chị có thể tỉnh táo lại được chứ? Chị Vương, chị yên tâm đi, bây giờ chồng chị chỉ bị đồng nghiệp của tôi đưa qua một cái phòng khác uống nước trà, chịu một trận thuyết giáo thôi, cam đoan lát nữa trở lại sẽ không thiếu một sợi lông!" Diệp Yên Nhiên cố gắng cười ngọt ngào nhất, khuôn mặt của cô vốn đã tự mang lực tương tác rồi, chỉ cần không múa may quyền cước, có thể dễ dàng nhận được thiện cảm của người khác.

"Nếu như chị không tin thì có thể cho hai đứa em đang ghi hình của chị qua đó nhìn một lát, đừng nghĩ rằng Sở Công an chúng tôi làm những việc xấu hổ như thế."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play