Ngôn Thiếu Huy cũng không đáp lại câu hỏi của ông ta ngay, chỉ tiện tay kéo chiếc ghế gần đó qua rồi ngồi đối diện bốn người. Anh nhìn vào hai mắt người đàn ông vừa mới lên tiếng, sau đó lại nhìn sang một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị ngồi bên cạnh, cuối cùng nhìn chằm chằm vào hai người đang xách trong tay hai cái chiêng bên kia, hơi híp mắt: “Hai người là...?”

“Chúng tôi là cậu của Mai Hoàng Hạ!” Một người hơi béo trong đó ưỡn ngực, tức giận nói.

“Ồ…” Ngôn Thiếu Huy khẽ gật đầu, thản nhiên vắt chéo chân, lúng túng cười: “Thì ra đều là người thân của Mai Hoàng Hạ, không biết hôm nay có chuyện gì mà các vị lại kéo đến đây náo nhiệt như vậy?”

Ba của Mai Hoàng Hạ - Mai Anh Đức như vừa được nghe chuyện hài, tranh và chữ vốn đang siết chặt trong tay đều bị ông ta ném thẳng xuống đất: “Ông đây có chuyện gì chẳng phải trong lòng Sở Công An tụi bây nắm rõ lắm hay sao? Con gái của tao đã mất tích tận ba ngày rồi! Ba ngày, tụi bây đã làm được những gì? Đã tìm được con gái của tao chưa?”

“Trả con gái cho tao! Trả lại con cho tao!”

Người phụ nữ trung niên kia, cũng chính là mẹ của Mai Hoàng Hạ - Vương Ngọc Linh, đang thét ra những âm thanh chói tai. Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý và nhịp nhàng.

“Tôi cũng không hiểu hai người đang nói về cái gì, xin hỏi là con gái của ông bị mất tích ở trước cổng Sở Công an chúng tôi ư?” Khoé miệng Ngôn Thiếu Huy hơi giật giật, vẫn duy trì dáng vẻ lười biếng thản nhiên như cũ.

Bốn người ngồi trước mặt đều bị anh làm cho sững sờ, một lúc sau mới kịp phản ứng lại, Mai Anh Đức chợt đứng dậy, bước hai bước lớn lao đến chỗ của anh, trỏ thẳng vào mặt, phẫn nộ nói:

“Đây là lời mà một người cảnh sát nên nói hay sao? Bây giờ con gái của tao đã mất tích, chẳng lẽ bọn tao lại còn phải đứng đây để nghe những lời châm chọc này à? Ông đây là người đóng thuế, là công dân của một nước, lũ cảnh sát các ngươi có mấy động tác võ thuật đẹp mắt là coi thường những người đóng tiền thuế, có thể nói ra những lời như thế này, các người không táng tận lương tâm sao?”

“Ông Đức!” Trương Hữu Vinh thấy tình hình càng ngày càng không ổn, vội vàng tiến lên chặn trước hai người, dừng cuộc nói chuyện ở mức đó, dù cho trong lòng anh ta không vui, nhưng vẫn cố gắng để kiềm chế cơn giận, giải thích: “Anh ấy không có ý này, con gái của ông bị mất tích, cơ quan công an của chúng tôi cũng rất sốt ruột, mọi người đều bận rộn ngày đêm chỉ để tìm kiếm tung tích của con gái ông. Chỉ là ngài không nên giăng tranh chữ “trả lại con gái cho tôi” ở trước cửa ra vào của Sở Công an, nếu thực sự phải phân tích về trách nhiệm giám hộ gì đó thì quả thật Sở Công an cũng không phải nơi thay ông giám hộ con gái.”

“...” Sắc mặt của Mai Anh Đức trở nên tái nhợt, lồng ngực kịch liệt phập phồng, bỗng hét lớn một tiếng rồi đẩy mạnh anh ta ra: “Có cái rắm! Thay tao tìm con gái chính là công việc của tụi bây! Hôm nay nếu không cho tao một lời giải thích, tao sẽ lập tức đâm đầu chết ở trước cửa ra vào, cho tụi bây tiếp tục giả vờ như nào!”

Người đàn ông vừa la hét loạn lên, vừa tiếp tục dùng sức đẩy bả vai của Trương Hữu Vinh, khiến anh ta không còn cách nào chỉ đành liên tiếp lui về đằng sau. Đột nhiên, anh ta thấy chân mình loạng choạng, lảo đảo nghiêng người ngồi xuống!

Ngay lúc này, khuỷu tay của anh ta bỗng chịu lực, sau lưng xuất hiện một bàn tay to, vững vàng đỡ lấy cơ thể đang chuẩn bị ngã xuống của anh ta.

“Diệp Yên Nhiên, Tưởng Hoài An?” Sau khi Ngôn Thiếu Huy xác nhận Trương Hữu Vinh đã lấy lại được thăng bằng mới lạnh lùng lên tiếng.

Diệp Yên Nhiên và Tưởng Hoài An lập tức cùng nhau tiến lên ngăn lại sự hỗn loạn bên Mai Anh Đức. Tưởng Hoài An lấy ra chiếc còng số tám ở bên hông, nhân lúc Diệp Yên Nhiên đang khống chế, đè úp người xuống mặt bàn, anh ta liền nhanh chóng còng hai tay của Mai Anh Đức lại sau lưng.

“Buông… Buông kao ga…*” Người đàn ông vẫn cố gắng giãy dụa, bởi vì mặt bị ép hơn nửa xuống mặt bàn đến biến dạng nên phát âm cũng không còn rõ ràng.

*Chú thích: Buông tao ra.

“Trời ơi, cảnh sát giết người! Giết người rồi!” Vương Ngọc Linh ngồi bệt xuống đất, vung tay múa chân loạn lên làm ầm ĩ. Còn hai người tự xưng là cậu của Mai Hoàng Hạ thì đang đứng bên ngoài, thấy cảnh này thì không hẹn mà cùng móc ra điện thoại, có ý đồ muốn quay lại cảnh ồn ào này. ( truyện trên app T𝕪T )

Sau khi giao người cho Tưởng Hoài An đưa ra ngoài xong, Diệp Yên Nhiên đứng trên cao lạnh lùng nhìn xuống người phụ nữ đang gào khóc om sòm, đợi đến khi âm thanh của bà ta dần dần nhỏ lại rồi biến mất hoàn toàn, cô mới đưa tay ra chỉ bốn cái góc trong phòng: “Xã hội ngày nay là pháp trị, chồng của bà, ông ta là người đã động thủ trước, ẩu đả gây chuyện với cảnh sát vốn là đã không đúng, nếu đội trưởng Trương có truy cứu thì chờ đợi ông ta chính là ít nhất bảy ngày bị tạm giam!”

“Còn các anh nữa!” Cô nhìn về phía hai người còn lại: “Đừng có suốt ngày chỉ biết lên mạng lướt linh tinh, các anh cảm thấy với cái video không rõ thực hư đấy thì có thể uy hiếp người khác à? Chúng tôi cũng có đều đủ camera an ninh giám sát đó!”

Hai người đàn ông đã lớn rồi mà vẫn bị trách mắng, mặt đã đỏ hết cả lên, nghĩ cô nói cũng đúng nên lặng lẽ nhét lại điện thoại vào trong túi quần.

“Lên mạng… Phóng viên… Phóng viên…” Ngay từ đầu Vương Ngọc Linh đã bị lời nói và ánh mắt nghiêm nghị của cô dọa cho sợ, lúc này đang cố gắng lấy lại tinh thần, ngồi ở dưới đất, cúi đầu tìm điện thoại. Không biết có phải là do vừa rồi bị dọa sợ quá mức hay không mà mò mẫm một lúc lâu cũng không thấy đâu.

“Bà Vương.” Ngôn Thiếu Huy chậm rãi đứng lên, tiến về phía trước hai bước, trước tầm mắt của Vương Ngọc Linh xuất hiện thêm một đôi chân dài thẳng tắp.

“Nhắc đến phóng viên, chúng tôi cũng muốn biết thêm về bản tin lần trước, hay là bà đứng dậy rồi ngồi xuống đây, chúng ta cùng nói chuyện một lúc đi?”

Vương Ngọc Linh theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn anh, vô thức ngừng thở, không hiểu vì sao, bà ta càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi này có vẻ không hề có ý tốt với mình. Cứ nhìn nhau như vậy khoảng hơn mười giây, vào lúc mà bà ta đã cảm thấy không còn thở nổi nữa, cuối cùng cũng chịu đứng dậy từ trên mặt đất.

“Cậu muốn hỏi cái gì?” Trong ánh mắt của người phụ nữ này toàn là sự đề phòng và cảnh giác, dáng vẻ đầy căng thẳng.

Ngôn Thiếu Huy khẽ cười một tiếng, kéo chiếc ghế bên cạnh đến sau lưng của Vương Ngọc Linh, vẻ mặt ôn hòa đến không thể ôn hòa hơn, còn làm tư thế mời.

“...”

Vương Ngọc Linh lo lắng, hai tay cứ siết chặt lấy vạt áo, ngồi cũng không được mà không ngồi cũng không xong.

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play