Trương Hữu Vinh liền hùng hổ đi xuống dưới tầng, còn nhóm người Diệp Yên Nhiên thì tiếp tục đứng bên cạnh cửa sổ để quan sát tình hình dưới đó.

“Cái người đứng ở đường đối diện kia có phải đang đứng đó chụp hình không?” Bành Đức Dũng nói một chữ “ồ?”, lão vốn đứng ở đằng sau bức màn, vì muốn nhìn cẩn thận cho rõ nên kéo bức màn đang che khuất tầm mắt của lão sang một bên.

Tất cả những người còn lại đều nhìn theo chỗ mà tầm mắt của lão đang hướng đến, dù tầm nhìn của họ có bị cản trở nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Quả nhiên ở con đường phía đối diện kia, sau hàng rào cây xanh có xuất hiện hai bóng người. Động tác của họ rất nhẹ nhàng và cẩn thận, cứ ngó trước ngó sau như sợ bị người khác phát hiện.

“Chà, trang bị chuyên nghiệp quá nhỉ.” La Chí Cương vuốt cằm, nói: “Sếp à, thật ra lý do thực sự mà Sở Công an Thành phố Minh Thiệu mời chúng ta tới đây là bởi vì vụ án này đang bị giới truyền thông phanh phui ra à? Áp lực từ dư luận quá lớn, để duy trì và cứu vãn hình tượng của cơ quan công an trong mắt quần chúng, bọn họ mới cố gắng để giải quyết xong vụ án trong thời hạn. Xem ra, chuyện này vẫn chưa xong đâu, lúc này áp lực cũng không hề đặt ở trên Sở Thành phố Minh Thiệu. Nếu như hôm nay, gia đình Mai Hoàng Hạ nói chuyện trước cửa ra vào của Sở Công an ngay khi cuộc biểu tình được báo cáo lên, vậy thì nhóm điều tra của chúng ta có lẽ sẽ phải theo dõi chặt chẽ hơn.”

“Hơn nữa, trong chuyện này chỗ nào cũng rất kỳ lạ. Không phải đại đội chuyên án đã nói tin tức về vụ án mất tích liên hoàn này đã bị phong tỏa ở bên ngoài rồi sao? Thậm chí ngay cả người nhà của những nạn nhân mất tích này đến bây giờ cũng vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, vậy làm thế nào mà những thông tin này lại bị truyền thông báo chí biết được?” Bành Đức Dũng chậm rãi phân tích.

Người đàn ông này vừa nói xong, Diệp Yên Nhiên cũng thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô vẫn giải thích: “Bên đội của đội trưởng Trương có tuyên bố, đối với tất cả những người trước đây bị mất tích, cảnh sát đã dựa vào các chương trình phát sóng và một số hình thức phát tin tức khác để nhận sự hỗ trợ từ những người ở bên ngoài. Có thể do đó mà các phương tiện truyền thông này mới đánh hơi được cơ hội.”

“Đánh hơi được?” Ngôn Thiếu Huy bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt mang theo một chút mỉa mai: “Lúc tin tức vừa được truyền ra, trùng hợp Mai Hoàng Hạ cũng mất tích? Đại đội chuyên án các cậu còn có thời gian để tra xét tới tận những chỗ bên ngoài đó ư?”

“Có lẽ đó chỉ là kết quả báo cáo điều tra trong nội bộ mà thôi.” Diệp Yên Nhiên đáp lại.

“Rò rỉ thông tin nội bộ chăng?” Bành Đức Dũng nhướng mày, điều này cũng là rất bình thường, dù sao sự việc lần này cũng chỉ là một vụ án mất tích, các cảnh sát có quyền tham gia vào công việc liên quan không rõ ràng. Không phải là những người trong đại đội chuyên án không có đạo đức nghề nghiệp, mà là do những sự việc này đã được công an trên toàn thành phố điều tra qua, có khả năng là do một số nhân viên trong Sở vô tình nhắc tới, dẫn đến việc một truyền mười, mười truyền trăm.

Khi ông ấy đang nói, Ngôn Thiếu Huy lấy ra một chiếc điện thoại, hơi cúi đầu liếc qua một cái, sau đó ngẩng đầu rồi đưa chiếc điện thoại cho Diệp Yên Nhiên đang ngồi bên cạnh. Diệp Yên Nhiên cầm lấy rồi nhìn, phát hiện có báo cáo đưa tin về vụ án mất tích liên hoàn.

“Cứ coi như là Sở đã để rò rỉ thông tin đi, nhưng chẳng phải trong chuyện này có rất nhiều chỗ đã nói lên rằng bọn chúng không thể xâm nhập vào được hay sao?” Ngôn Thiếu Huy nhướng mày: “Trong này, Mai Hoàng Hạ là người mất tích thứ tư, cũng là người có nhiều thông tin miêu tả nhất. Bản ghi chép lại những lời mà người nhà của Mai Hoàng Hạ nói lần trước thế nào?”

Diệp Yên Nhiên gãi gãi đầu: “Bọn họ nói sau khi làm việc với cảnh sát, bọn họ cảm thấy nếu đặt dưới sự giám sát của toàn xã hội, hiệu suất làm việc của cơ quan công an có thể được cải thiện nhiều hơn.”

Nghe vậy, Ngôn Thiếu Huy bỗng xùy nhẹ một tiếng rồi nghiêng đầu, tiếp tục theo dõi tình hình dưới lầu. Trương Hữu Vinh và phó cục trưởng Lý đang tận tình khuyên nhủ người nhà của Mai Hoàng Hạ, Triệu Hữu Hiên vô tình phát hiện ở con đường đối diện có hai kẻ tình nghi nên lao thẳng lên. Hai người ngã lăn lóc ở sau bụi cây, vội vàng thu gom lại trang bị đồ nghề, rồi nhanh chóng trèo lên chiếc xe buýt nhỏ cách đó khoảng vài trăm mét để tẩu thoát.

Không lâu sau khi hai kẻ tình nghi kia chạy thoát, ba mẹ của Mai Hoàng Hạ và Trương Hữu Vinh nối đuôi nhau quay trở lại văn phòng trong tòa nhà.

Ngôn Thiếu Huy dời tầm mắt đi, sau đó phân phó: “Anh Dũng, anh ở lại đây tiếp tục giúp đỡ La Chí Cương tra ra chiếc xe trong đoạn video, cố gắng tìm xem có phát hiện thêm manh mối nào nữa không. Còn hai người thì cùng tôi đi gặp người nhà của Mai Hoàng Hạ.”

Diệp Yên Nhiên và Tưởng Hoài An đồng thời lên tiếng đáp lại, ba người cùng nhau ra khỏi phòng họp rồi đi thang máy xuống tầng một.

Ở phòng chờ dưới tầng một, quả nhiên họ đã tìm được người cần tìm. Lúc này đây bốn người khua chiêng, gõ trống, kéo tranh và viết chữ đang ngồi trong phòng uống nước khoáng do Sở Công an cung cấp, Trương Hữu Vinh thì đang đứng trên hành lang cùng phó cục trưởng Lý, không biết hai người đang thì thầm bàn luận về cái gì.

“Đồng chí Huy.” Cuối cùng phó cục trưởng Lý dặn dò Trương Hữu Vinh thêm hai câu xong rồi chạy ra đón người, hẳn là đã biết chuyện tổ điều tra đặc biệt và đại đội chuyên án cùng hợp tác để điều tra phá án, có lẽ lúc vừa xuất hiện ông ấy đã định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ đưa tay ra vỗ vỗ vai Ngôn Thiếu Huy, sau đó ngoảnh mặt đi không quay đầu, chỉ để lại trong không gian một tiếng thở dài như có như không.

Đối phương không dựa vào việc vừa xảy ra mà vội tới tổ điều tra làm ầm ĩ để tạo áp lực, cũng không cố tỏ ra đáng thương, ngược lại trên mặt còn có vẻ cảm kích. Đối với tình huống như thế này, Tưởng Hoài An đang đứng quan sát yên lặng ở một bên cũng hơi giật mình. Bọn họ quanh năm tung hoành ngang dọc ở nhiều nơi trên cả nước, đã từng chứng kiến rất nhiều lời nói lạnh nhạt và sự không tín nhiệm vào những thời khắc mấu chốt, cũng đã gặp rất nhiều tình huống thúc giục ầm ĩ mà không có manh mối cụ thể… Đừng nhìn thành phố Minh Thiệu này chỉ đứng thứ mười tám trong bảng xếp hạng mà coi thường nó, vị phó cục trưởng Lý này thực sự khiến người ta phải nể phục.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh ta có chút đờ đẫn, trong lòng anh vốn còn đang mong đợi Ngôn Thiếu Huy sẽ thể hiện năng lực của mình thêm lần nữa. Dù sao thì những nhiệm vụ tra án hằng ngày vừa khô khan vừa tẻ nhạt, nhìn sếp của bọn họ “nói chuyện nho học” cũng coi như là thêm vào được một chút gia vị cho cuộc sống hàng ngày nhạt nhẽo này.

Giữa lông mày của Ngôn Thiếu Huy hiện lên chút nếp nhăn không rõ ràng, anh hơi nghiêng đầu nhìn qua bên vai vừa bị vỗ, thuận tiện gật đầu một cái với Trương Hữu Vinh đang đứng trong hành lang, sau đó mới đẩy cửa phòng chờ rồi bước vào.

Lúc bấy giờ, bốn người trong phòng đang thì thầm trao đổi cái gì đó, bỗng nhận ra có người vặn tay cầm cửa thì lập tức im lặng. Vẻ mặt họ không mấy thân thiện, nhìn chằm chằm vào mấy người vừa tới, khi nhận ra gương mặt quen thuộc của Trương Hữu Vinh ở đằng sau, người đàn ông ngồi giữa mới lên tiếng: “Đội trưởng Trương, đây là lãnh đạo của các anh sao?”

Người đàn ông kia thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, sắc mặt xem ra không được tốt cho lắm, giọng điệu cũng không phải ôn hòa. Sau khi ông ta hỏi xong thì cũng không thèm trả lời cả những câu hỏi mà Trương Hữu Vinh đưa ra, chỉ dùng ánh mắt soi mói để đánh giá ba người Diệp Yên Nhiên, cuối cùng tầm mắt của ông ta dừng lại trên người của Ngôn Thiếu Huy: “Người lãnh đạo ở trong Sở của các người lại trẻ như vậy ư?”

Về phần tại sao ông ta lại nhận định Ngôn Thiếu Huy là người lãnh đạo, Diệp Yên Nhiên nghĩ đơn giản là do những lúc giao tiếp với người ngoài, anh luôn giữ cái "Poker Face" lạnh băng ngàn năm không đổi, khiến khí chất trên người trở nên cực kỳ đặc biệt. Dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người có ấn tượng vững chắc: Cơ mặt càng liệt, chức vụ càng cao.

Trương Hữu Vinh nhìn thoáng qua, rất thức thời mà không lên tiếng, chỉ xoa xoa bàn tay rồi cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play