Hai ngón tay cái Trương Hữu Vinh đã quấn quanh nhau từ lúc bắt đầu đến giờ bỗng dừng lại, nhìn về người đàn ông ở đối diện, nhíu mày: "Đó là sơ lược toàn bộ tình huống rồi, nếu đội trưởng Ngôn muốn tìm hiểu rõ các vấn đề mấu chốt thì bây giờ đã đến lượt các anh điều tra rồi. Chỉ là tôi tò mò nhiều chuyện nên muốn hỏi một câu, nghe nói các anh hôm nay tới để điều tra tên tài xế xe vận tải ngày hôm qua, tại sao lại làm vậy?"

"Bởi vì ở hiện trường tai nạn xe, xe của chúng tôi bị người ta giở trò, nếu lúc ấy đội trưởng Ngôn đem theo tài liệu điều tra theo thì cũng khó nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra." Bành Đức Dũng tất nhiên biết rõ đức hạnh của Ngôn Thiếu Huy nên mở miệng giải thích trước.

Những người có mặt ở đây đều là cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, sau khi nghe xong cũng hiểu được suy nghĩ của tổ điều tra đặc biệt. Vào lúc cục diện vụ án lâm vào bế tắc, thử đi một con đường khác, có khi việc khó có khả năng xảy ra nhất lại có thể là chân tướng.

"La Chí Cương?" Lúc này Ngôn Thiếu Huy lên tiếng.

"Có! thưa đội trưởng Ngôn." La Chí Cương ngồi ở trước ba cái máy vi tính của mình không nhúc nhích, ngón tay tùy ý gõ một cái trên bàn phím, ở trên màn hình liền biến thành màn hình máy vi tính của cậu ta.

"Tôi chủ yếu điều tra về lai lịch của bốn người mất tích và tài xế Hoàng Quốc Việt, nhìn sơ qua, bốn người mất tích này không hề có mối liên hệ nào. Hoàn cảnh sống của bọn họ cũng bất đồng, không hề xuất hiện trong vòng tròn bạn bè, trong công việc cũng không hề hợp tác với nhau."

Theo lời La Chí Cương, trên màn hình phát lên những tư liệu của mỗi người mà cậu ta điều tra, một tấm rồi lại một tấm khác tiếp hiện lên, tốc độ không nhanh không chậm, đủ để cho mọi người thấy rõ ràng.

"Nếu điều tra bình thường không phát hiện được gì, vậy thì càng phải tiếp tục đào sâu hơn. Ở trong ghi chép của Sở chuyển giao đến, đồng nghiệp của người mất tích thứ ba - Khiếu Tiết Viêm có nhắc đến việc hai ngày trước khi bị mất tích anh ta đã đi làm trễ, nhưng chuyện này lại không được đề cập đến ở phần ghi chép về bạn bè thân thiết. Vì thế tôi bèn điều tra về bản ghi chép chấm công và sổ điểm danh ở trường."

Cậu ta vừa dứt lời, máy tính liền phát ra tiếng 'bíp bíp bíp' không ngừng. Mọi người thấy các loại tư liệu trên màn hình không ngừng nhảy ra đè lên nhau, quá trình này diễn ra trong vòng hai phút đồng hồ.

"Đây là bản ghi chép chấm công của bốn người trong vòng nửa năm."

"Ồ..." Có người phát ra tiếng tán thưởng.

Diệp Yên Nhiên cũng giật mình nhìn về phía La Chí Cương, khuôn mặt trẻ tuổi và thân hình gầy yếu, cậu ta dường như không cảm nhận được mọi người ở xung quanh, vẫn chăm chú nhìn vào ba cái máy vi tính ở trước mặt. Xem ra người trong tổ điều ra đặc biệt này đều không đơn giản, tìm các bảng ghi chép của những người mất tích có lẽ không khó, quan trọng nhất vẫn là tốn rất nhiều thời gian. Nếu như mỗi tỉnh đều có nhân tài thế này thì thời gian đều tra vụ án có thể nhảy vọt.

"Chúng ta có thể thấy, trong vòng một tháng trước đó, ba người mất tích đầu tiên đều thường xuyên nghỉ phép và đi trễ, mà người mất tích thứ tư là sinh viên Mai Hoàng Hạ cũng có hiện tượng trốn học nữa." La Chí Cương nói xong lại gõ vài cái trên bàn phím.

Rất nhanh, tất cả những bản ghi chép lúc đi trễ và xin phép nghỉ đều biến thành màu đỏ và được liệt kê riêng ra.

"Do ba người đầu tiên mất tích đã lâu nên camera giám sát ở trên cơ quan và trên đường đều bị che đậy, cho nên không thể nào tìm ra được nữa. Cũng may, Mai Hoàng Hạ mới vừa mất tích ba ngày, cho nên tôi đặc biệt điều tra camera giám sát ở Học Viện Kỹ Thuật Hàng Không thành phố Minh Thiệu. Theo như bản ghi chép điểm danh của cô ta, ngày 15 tháng năm, ngày 22 và ngày 27 đều không đi học, đáng tiếc độ bao phủ của camera trong trường không lớn, có rất nhiều góc chết, rất khó xác định được Mai Hoàng Hạ đã làm gì trong ba ngày này."

"Sau đó tôi liền thay đổi suy nghĩ một chút, đánh dấu tất cả các địa điểm trong khuôn viên trường có giám sát, cuối cùng đã tìm thấy một con đường có thể đi ra ngoài trường mà không bị camera giám sát ghi lại." La Chí Cương nói xong, chiếu một cái bản đồ của Học Viện Kỹ Thuật Hàng Không thành phố Minh Thiệu lên trên màn hình, các vị trí bị giám sát đã được đánh dấu bằng màu xanh lục.

"Mọi người có thể thấy, nếu Mai Hoàng Hạ đi ra từ ký túc xá, quẹo trái đi qua hai tòa nhà ký túc xá sẽ tiến vào một rừng cây nhỏ, phía bên kia là đường được lát đá, đây chính là con đường ngắn nhất dẫn đến cửa phía tây của trường học. Cho nên tôi đã tập trung toàn bộ vào camera giám sát ở cửa phía tây trường học, nhìn xem tôi đã phát hiện được cái gì đi."

Cậu ta nói xong, đưa ra ba đoạn video ngắn, góc độ của video không được tốt lắm, chỉ có thể nhìn thấy một nửa người đi ra khỏi cửa phía tây. Nhưng mà ba đoạn video hơn mười giây này đều giống nhau, đều là bóng dáng của một cô gái, quần áo khác nhau đi thẳng ra cửa, cuối cùng lên một chiếc xe.

"Tuy rằng không thể thấy rõ ràng khuôn mặt của người trong video, nhưng có thể thấy chiều cao, hình thể và kiểu tóc này đều là đặc thù của Mai Hoàng Hạ. Hơn nữa thông qua ảnh chụp mà Mai Hoàng Hạ đăng trên trang mạng xã hội của cô ta, trong đó có hai bộ trang phục giống với trong video, cho nên bóng lưng này chắc là Mai Hoàng Hạ."

"Thế nên, việc Mai Hoàng Hạ mất tích là có liên quan đến việc thường xuyên trốn học..." Trương Hữu Vinh như có điều suy nghĩ, lập tức hỏi: "Còn phát hiện nào khác không?"

La Chí Cương mỉm cười: "Đại đội chuyên án các anh vừa nói rằng ở thôn Bình Sơn chắc chắn phải có điểm đặc thù gì chứ? Có người dân chứng kiến thấy trước cửa phòng hoang phế có một chiếc xe, mặc dù không thấy rõ biển số hay là hình dạng chi tiết, nhưng sẽ có một điều gì đó đặc biệt đúng không?"

Triệu Hữu Hiên khẽ nhíu mày, cẩn thận nhớ lại: "Ở trong tờ khai có ghi là một chiếc xe màu đen ở hai bên."

"Xem cái này đi...". La Chí Cương nhanh chóng chụp lại hình ảnh từ camera, để ở bên góc trái trên cùng. Vốn chỉ là một mảnh màu đen, nhưng sau khi phóng đại và xử lý tinh tế thì dần dần hiện ra hình dáng một góc đuôi xe.

Hình ảnh cũ không ngừng nâng cao độ rõ nét, cuối cùng hiện ra hình dáng đuôi xe.

"Kiểu xe SUV mới nhất vào năm ngoái của thương hiệu Huệ Thái, thân xe màu xanh sẫm ở hai bên. Tuy rằng người trong thôn kia nói là xe màu đen, nhưng lúc ấy trời chưa sáng, hẳn sẽ phán đoán sai." Sau khi La Chí Cương nói xong, cuối cùng cũng thả lỏng, lập tức duỗi cái lưng nhức mỏi, đáy mắt cũng lộ ra hết sức mỏi mệt.

Mọi người ở đại đội chuyên án đều dùng một ánh mắt hoàn toàn khác biệt để đánh giá thiếu niên này, Trương Hữu Vinh nhìn cậu ta chằm chằm một lúc lâu mới miễn cưỡng thu tầm mắt lại, quay mặt đối diện với Ngôn Thiếu Huy: "Nếu bây giờ đã có một bước đột phá mới, vậy thì kế tiếp chúng ta nên làm gì đây đội trưởng Ngôn?"

Ngôn Thiếu Huy vừa định nói chuyện thì một tiếng hét thê lương chói tai ở dưới lầu truyền đến phòng hội nghị qua cửa sổ đang mở rộng. Sau tiếng hét chói tai lại là một trận tranh cãi ầm ĩ, còn kèm theo tiếng chiêng.

Triệu Hữu Hiên đứng gần cửa sổ nhất nên đứng dậy đi tới đó, chỉ thấy hai mắt của anh ta lập tức trở nên vô cùng phấn khích, quay đầu lại nhìn về phía Trương Hữu Vinh: "Đội trưởng Trương, là ba mẹ của Mai Hoàng Hạ, bọn họ đang căng biểu ngữ trước cửa, khua chiêng gõ trống nữa!"

"..."

Trương Hữu Vinh mắng thầm một tiếng, cũng bước nhanh tới chỗ cửa sổ, nhìn xuống dưới. Sau khi xác định thật sự là người nhà của Mai Hoàng Hạ thì xoay người bước xuống lầu.

Nhưng lúc anh ta mang người chuẩn bị rời khỏi phòng họp thì phía sau truyền đến tiếng dặn dò của Ngôn Thiếu Huy: "Đội trưởng Trương, người ta đã đến đây rồi thì dẫn tới lấy lời khai luôn đi."

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play