Tiền Hải Bân không quan tâm đến nam cảnh sát đối diện có cảm thấy kinh ngạc giống mình hay không, vừa rồi anh ta đã mất cảnh giác và tim đập thình thịch, phải một lúc lâu sau mới cảm thấy bình tĩnh trở lại. Nhưng cho dù đã đỡ hoảng loạn thì anh ta vẫn cảm thấy bên tai truyền đến một tiếng "ong ong" nhẹ, khi nhìn lại nữ cảnh sát đối diện, trong mắt anh ta hiện lên một chút sợ hãi.
Lúc đầu nhảy xuống hồ bị đối phương tóm lấy, anh ta cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ cho rằng công an không dám để anh ta xảy ra chuyện gì mới liều mạng cản anh ta rơi xuống hồ. Lúc này hồi tưởng lại, nhìn người yếu đuối cỡ kia, vậy mà có thể kéo nổi cả anh ta, hơn nữa trước mắt bây giờ còn có thể trút giận vỗ bàn đầy uy lực.
Đây có phải là một người phụ nữ không vậy?
Lúc Diệp Yên Nhiên ở trong căn phòng thẩm vấn yên lặng, cô vẫn luôn chú ý đến biểu hiện và nét mặt của Tiền Hải Bân ở đối diện. Cô thề, rõ ràng cô đã đọc được vài ý đáng nghi ngờ trên mặt đối phương, còn đang nghi ngờ cái gì thì trong lòng cô không muốn tìm hiểu sâu xa hơn nữa.
"Họ tên?" Hắng giọng, cô vẫn lạnh lùng hỏi một cách tận chức tận trách.
Không biết là bởi vì còn sót lại chút sức cách đây không lâu, hay là do cố ý, giọng của người phụ nữ này trong phòng thẩm vấn nghe vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn có chút ớn lạnh đến thấu xương.
"Tiền... Tiền Hải Bân." Sau khi người đàn ông mở miệng trả lời mới giật mình nhận ra giọng mình nhẹ như muỗi, không chí có chút khàn khàn, mà còn xen lẫn một chút run run…
“Tuổi?''
“43.''
“Anh có biết vì sao mình bị bắt không?”
“…”
"Lúc đó bọn tôi chỉ muốn tìm anh để tìm hiểu về tình hình của Hoàng Quốc Việt một chút, anh ở phía sau sao không chủ động ra mặt? Không những không chủ động ra mặt mà lại còn bỏ chạy lúc tôi gọi tên anh? Chẳng lẽ anh làm việc gì mà bị chột dạ sao?” Thấy anh ta không nói gì, Diệp Yên Nhiên tiếp tục ép hỏi.
"Thật buồn cười, tôi chột dạ cái gì chứ..." Tiền Hải Bân cố gắng duy trì dáng vẻ cà lơ phất phơ ban đầu, nhưng đáng tiếc anh ta không thể.
Đến lúc này, Ngôn Thiếu Huy - người vẫn luôn âm thầm quan sát anh ta, cuối cùng cũng lộ ra vẻ hứng thú.
Đúng là làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Khi mới bước vào phòng thẩm vấn và nhìn qua biểu hiện của Tiền Hải Bân, rõ ràng anh ta đã có kế hoạch đối phó với việc bản thân sẽ bị thẩm vấn. Qua điều tra, người này đã có một số tiền án, việc đến Sở công an có lẽ cũng không có gì quá xa lạ, đã có một số kinh nghiệm thẩm vấn nên nhất định sẽ rất khó "chơi" với anh ta.
Dù sao, nếu anh ta nhất định phủ nhận và không biết xấu hổ, công an thực sự không có cách nào để xử lý anh ta nếu không thu thập đủ chứng cứ.
Ban đầu, Ngôn Thiếu Huy đã chuẩn bị cho một trận chiến tâm lý dài. Kế hoạch ban đầu của anh là để Diệp Yên Nhiên và Tiền Hải Bân đối phó với nhau trong một thời gian, mượn điều này để tiêu hao trạng thái tinh thần của anh ta, đợi đến khi tinh thần đối phương không còn vững, lúc đó tấn công dồn dập sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Không ngờ, Diệp Yên Nhiên lại đột nhiên tạo ra tiếng động lớn như vậy, khiến cho anh ta trở tay không kịp. Hành động đó đã làm tiêu tan sự tự tin và suy nghĩ của anh ta, ước chừng trong đầu anh ta lúc này chỉ còn lại một khối hồ nhão, những thủ thuật đã chuẩn bị trước đều đã quên sạch. ( truyện trên app T𝕪T )
Hừm… Mặc dù các phương pháp khá đơn giản, nhưng chúng lại cực kỳ hiệu quả.
“Chột dạ cái gì sao?” Ngôn Thiếu Huy đột nhiên nói, giọng điệu mang theo một chút ý cười, đáng tiếc khuôn mặt tuấn tú kia không có chút biểu cảm. Trong khi nói, anh thay đổi từ tư thế lười biếng trước đó, từ từ ngồi thẳng dậy. Cũng không biết tại sao nhưng với những thay đổi trong hành động của anh, cảm giác bị áp bức ngày càng nặng nề hơn.
Ném tờ báo cáo trong tay lên bàn thẩm vấn, anh ra hiệu cho Tiền Hải Bân tự mình xem:
"Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy trong ruột của Hoàng Quốc Việt có chứa nồng độ thuốc nhuận tràng cao. Tôi đang tự hỏi tại sao lại có chuyện như vậy, không phải anh là người hiểu rõ nhất sao? Điều mà công an chúng tôi muốn biết bây giờ là ngày thường anh với Hoàng Quốc Việt có quan hệ tốt như vậy, tại sao lại muốn hãm hại ông ta?”
''Anh nói xem tôi hại ông ta như thế nào được, công an các anh muốn kết tội người khác thì phải có bằng chứng chứ! Đâu thể nói bừa được!” Tiền Hải Bân vội vàng phản bác lại, thậm chí còn hít một hơi rồi thổi bay bản báo cáo đi mà không thèm liếc nhìn lấy một cái.
“Vì thế, anh đang phủ nhận phải không? Tiền Hải Bân, tôi cảnh báo anh, sớm muộn gì công an cũng sẽ tìm ra cái gọi là bằng chứng mà anh nói. Khi chúng tôi có bằng chứng, anh có thừa nhận hay không cũng chẳng quan trọng, đừng nghĩ rằng anh vẫn có thể mặc cả với chúng tôi." Mặt Ngôn Thiếu Huy không biểu cảm: "Bây giờ phía bác sĩ pháp y, về cơ bản đã có thể xác định chính xác thời điểm Hoàng Quốc Việt uống thuốc nhuận tràng. Công an chỉ cần dựa vào thời điểm đó để điều tra, lúc đó ông ta đang ở đâu, ông ta đi cùng ai hay ông ta làm những gì rất dễ dàng."
Nghe nói như vậy, Tiền Hải Bân lập tức hoảng loạn, nhưng anh ta nhanh chóng trấn tĩnh lại bản thân, nâng cằm của mình với một cái nhìn vụng về: “Kiểm tra ư, tôi không tin, chuyện đó các người không thể làm được, mấy lời của các người nói toàn là bịa đặt!”
“Tốt thôi.” Ngôn Thiếu Huy lấy lại bản báo cáo, thu dọn đồ đạc trên bàn trước mặt rồi đứng dậy.
Diệp Yên Nhiên cũng đứng lên, hai người đang chuẩn bị rời đi.
“Tiền Hải Bân, đừng tưởng rằng chỉ dựa vào chút thông minh và vô lại không thể nhìn thấy của anh là có thể thoát. Đây không phải là cái chết do sơ suất mà là một vụ giết người có chủ ý! Cơ thể của Hoàng Quốc Việt chứa rất nhiều thuốc nhuận tràng và thuốc gây mê, ông ta đã chết trước khi chiếc xe tải bị lật.” Ngôn Thiếu Huy lạnh lùng quăng thêm mấy câu rồi xoay người rời đi.
TYT & Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT