Ban đầu, Tiền Hải Bân không phản ứng gì, còn mừng thầm, có lẽ trong lòng đang âm thầm đắc ý công an không làm được gì anh ta. Nhưng mà đợi đến khi anh ta hiểu ra ý tứ quan trọng trong lời nói này thì cảm thấy rùng mình, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, vội vàng mở miệng gọi hai người đã đi ra ngoài.

“Không phải! Thuốc mê gì? Thuốc mê đâu ra!”

Ngôn Thiếu Huy không để ý tới anh ta đang nói gì, bước chân không hề dừng lại, đi thẳng ra khỏi cửa phòng thẩm vấn.

Diệp Yên Nhiên thoạt nhìn có chút do dự, nhưng Ngôn Thiếu Huy thì dứt khoát muốn đi ra khỏi phòng.

“Các người nói rõ ra xem nào, Hoàng Quốc Việt rốt cuộc chết như thế nào?! Không thể nào... Không thể nào...” Đôi mắt Tiền Hải Bân bắt đầu cuồng loạn, trán ướt đẫm mồ hôi.

“'Propofol." Diệp Yên Nhiên dừng lại và đột nhiên nói. Thấy người đàn ông nhìn cô ngây ngơ, cô cau mày, giải thích một cách miễn cưỡng: "Trong ruột của Hoàng Quốc Việt có chứa lượng propofol đủ để tử vong, anh cũng không cần làm bộ như không biết, chờ công an xác minh thêm việc ông ta có liên hệ với anh khi uống thuốc nhuận tràng và thuốc gây mê hay không, đến lúc ấy thì có thêm bao nhiêu lời phản bác cũng vô ích thôi.”

Trên thực tế, thời gian uống thuốc mê không đồng nhất với thuốc nhuận tràng, sau khi liều lượng thuốc mê lớn xâm nhập vào cơ thể người sẽ phát huy tác dụng rất nhanh, chỉ trong chốc lát có thể dẫn đến gây tử vong.

Nhưng... Tiền Hải Bân chưa chắc đã biết.

Cô nói xong thì xoay người rời đi. Một bước, hai bước, ba bước... Bóng lưng cô vững vàng, không thấy có bất cứ điều khác thường nào.

Cuối cùng, sau khi cô bước ra ngoài được năm bước, trong phòng thẩm vấn phía sau đã truyền đến tiếng gào thét tê tâm liệt phế của người đàn ông: “Tôi không giết Hoàng Quốc Việt, tôi bị oan! Giời ơi, tôi bị oan! Có ai ngoài đó không, công an ép cung, ép chết người!”

''…”

Khoé mắt Diệp Yên Nhiên khẽ co giật, ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Thiếu Huy đang dựa vào bức tường phía trước. Ngôn Thiếu Huy chỉ cười khúc khích, sau đó nghiêng đầu hướng về phía phát ra tiếng hét.

Hai người lần lượt quay trở lại phòng thẩm vấn, lúc Tiền Hải Bân nhìn thấy bóng dáng bọn họ xuất hiện ở cửa thì càng la hét lớn hơn.

Diệp Yên Nhiên trở lại bàn thẩm vấn với vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm đối phương và không có ý dừng lại, trừng mắt rồi nhanh chóng giơ tay phải đang cầm tập tài liệu lên.

Thấy hành động của cô, người đàn ông bàn đối diện lập tức nhắm mắt, rụt cổ lại như một phản xạ có điều kiện rồi lập tức nín lặng. Có thể thấy, tiếng đập bàn lúc nãy của cô đã gây ra một bóng đen tâm lý nào đó cho anh ta.

“Hờ!” Diệp Yên Nhiên phát ra một tiếng cười cợt và ném tập tài liệu lên bàn thẩm vấn. Lần này, sức mạnh lúc ném tài liệu cũng không hề nhỏ. Các mảnh nhựa cứng tiếp xúc với mặt bàn làm phát ra tiếng “Bộp” khá lớn. Gió được tạo ra trong hành động này làm tóc của Tiền Hải Bân bay mạnh.

“Đứng lên! Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng để nó ra những gì anh biết.” Cô ấy ngồi xuống và mở tập sổ để ghi chú.

Người đối diện vừa mở miệng, nhưng đã bị cô cắt ngang, kèm theo cảnh cáo: “Nếu vẫn còn tính nói lại mấy thứ vô nghĩa vớ vẩn kia, lần này chúng tôi mà rời đi thì không có chuyện quay lại nữa đâu! Tiền Hải Bân, mấy cái suy nghĩ muốn đối phó với chúng tôi của anh thực sự rất nực cười.”

Tiền Hải Bân ngẩn người, sau đó nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở chỗ cảnh cửa ở đằng sau, có cảm giác như anh ấy sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào, trái tim anh ta trở nên hoảng loạn.

Ban đầu anh ta còn muốn ngụy biện, nhưng thời gian trôi qua, áp lực của hai công an kia dường như càng lúc càng lớn. Trên người anh ta bắt đầu bất giác toát mồ hôi lạnh, cuối cùng anh ta vẫn cắn răng nhắm mắt lại mà nói: "Thuốc nhuận tràng của Hoàng Quốc Việt là do tôi đưa.”

Diệp Yên Nhiên nghe vậy, quay đầu liếc nhìn Ngôn Thiếu Huy. Đối phương cũng ở cửa, từ từ chậm rãi bước trở lại bàn thẩm vấn, kéo ghế ngồi xuống, đưa tay ra hiệu đối phương tiếp tục.

“Nhưng tôi chỉ bỏ thuốc nhuận tràng thôi, tôi thề, thuốc mê gì tôi không biết? Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó!” Anh ta giải thích.

Tiền Hải Bân đã thay đổi thái độ nhanh như lật bánh tráng, không còn giọng điệu đầy đe dọa, ngược lại, còn biết sốt ruột nữa.

Đôi mắt nhỏ nhìn nam cảnh sát một lúc, nữ cảnh sát một lúc, cố gắng mong nhận được một chút phản hồi từ biểu hiện của họ. Nhưng đáng tiếc cho anh ta, không chỉ có Ngôn Thiếu Huy vẫn duy trì bộ mặt không cảm xúc, mà ngay cả Diệp Yên Nhiên cũng không có phản ứng gì hết.

Diệp Yên Nhiên nói: “Tại sao, tại sao anh nghĩ thuốc nhuận tràng không bị ảnh hưởng gì đến sức khỏe? Anh có biết rằng nó cũng có thể gây ra tai nạn xe hơi, nếu thế anh có thể bị truy tố tội vô ý giết người!''

“Giết người? Tôi không muốn giết ông ta! Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên tôi kê đơn thuốc cho ông ta, cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì cơ mà! Cùng lắm chỉ là do bị kéo dài thời gian thì thời gian vận chuyển hàng hóa chậm trễ một chút thôi!” Tâm trạng Tiền Hải Bân kích động, miệng anh ta nói không ngừng, tất cả phản ứng của anh ta đều vô cùng kích động và hoảng loạn. Nếu không phải vì đôi tay đang bị còng thì e là đã tự vỗ hai cái vào miệng bản thân.

“Kê cho Hoàng Quốc Việt uống thuốc nhiều lần?” Đôi mắt đen của Ngôn Thiếu Huy từ từ nheo lại, anh dựa vào lưng ghế, khoanh hai tay trước ngực: "Tiền Hải Bân, tôi khuyên anh nên khai báo thành thật, đừng nghĩ tới việc tiếp tục dùng những lý do vô lý để đánh lạc hướng chúng tôi. Nếu nhiều lần không phối hợp với những người chịu trách nhiệm thẩm vấn thì chỉ gây bất lợi cho anh thôi! Đặc biệt là đối với quá trình truy tố và kết án trong thời gian tới."

Vẻ mặt Tiền Hải Bân vô cùng phức tạp, thần sắc thay đổi vài lần, cuối cùng nhìn chỉ có chút ngượng ngùng.

“Được rồi... Tôi khai...”

“...”

Tại phòng họp của văn phòng tạm thời của đội điều tra đặc biệt.

Ngôn Thiếu Huy và Diệp Yên Nhiên vừa thẩm vấn Tiền Hải Bân về, cả năm người đều ngồi trong phòng, vừa trò chuyện vừa chờ người của đại đội chuyên án đến họp.

“Cho nên, tên Tiền Hải Bân và vợ của Hoàng Quốc Việt có quan hệ bất chính, vì thế hai người thương lượng thừa dịp Hoàng Quốc Việt chạy xe đêm nên thỉnh thoảng đến để ăn năm với nhau. Thế nhưng, cách đây không lâu, Hoàng Quốc Việt bất ngờ về nhà sớm, suýt nữa phát hiện ra hai người ở trong nhà, vậy mà tên này nghĩ ra một phương pháp là đánh thuốc nạn nhân, như vậy để ông ta không về nhà sớm?” Bành Đức Dũng cầm chiếc cốc giữ nhiệt như thường lệ, sau khi phân tích một lượt, ông ấy lộ ra vẻ mặt khó tả.

“Đây đều là những suy nghĩ thiểu năng, theo lời khai của anh ta thì anh ta lại càng có khả năng gây án hơn, cả vợ của Hoàng Quốc Việt cũng khiến người ta nghi ngờ hơn hết. Kẻ giết người, kẻ nhận bảo hiểm, hai người cầm tiền bảo hiểm của Hoàng Quốc Việt, không phải là sau đó sẽ cùng nhau cao chạy xa bay rồi sống hạnh phúc sao?” ( truyện trên app T𝕪T )

Ngôn Thiếu Huy lắc đầu, không đồng ý với suy nghĩ đó: “Tiền Hải Bân cũng là người đã có gia đình, cho nên ít nhất hiện tại không dám mạo hiểm như vậy đâu. Nhưng tất nhiên, chúng ta vẫn cần phải điều tra sâu hơn về khả năng này, tiếp theo, chúng ta phải tập trung vào những mối quan hệ xung quanh Hoàng Quốc Việt và Tiền Hải Bân, liệu còn ai biết về bí mật của Tiền Hải Bân hay không?”

''Vu oan giáng họa chăng?” Diệp Yên Nhiên nhíu mày.

Ngôn Thiếu Huy không nói gì.

Lúc này, La Chí Cương vẫn luôn bận rộn và chưa bao giờ tham gia vào cuộc trò chuyện trước đó, đột nhiên đứng lên, đồng thời máy tính phát ra âm thanh nhắc nhở ‘ting ting ting'.

“Đây rồi!” Thiếu niên có chút kích động, vành tai ửng hồng, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Ngôn Thiếu Huy: "Đội trưởng Ngôn, lai lịch của bốn người mất tích mà anh nhờ tôi điều tra cuối cùng cũng có kết quả rồi này!"

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play