Nhưng đây là tin tốt, anh ta cũng chẳng quan tâm đến chuyện khác: “Đội trưởng Ngôn, nhiệm vụ này được phân công như thế nào?”
“Có việc gì thì cùng ngồi lại với nhau rồi nghiên cứu đi.” Ngôn Thiếu Huy lúc này trả lời rất dứt khoát.
“OK!” Trương Hữu Vinh đáp, suy đi nghĩ lại vẫn không thể vượt qua được rào cản tâm lý để vươn tay ra, bắt một cái bắt tay hữu nghị, cuối cùng chỉ gật đầu, xoay người rời đi.
Sau đó thì khu vực này cuối cùng khôi phục lại trạng thái bình thường, Tưởng Hoài An và Bành Đức Dũng một trái một phải dựa vào khung cửa phòng họp, Tưởng Hoài An còn thuận tiện huýt sáo một tiếng, có vẻ rất tán thưởng: "Diệp Yên Nhiên, đúng là năng lực không tệ.”
Tuy rằng lúc trước đã biết năng lực của cô không hề tầm thường, nhưng đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Trương Hữu Vinh chính là cảnh sát hình sự được huấn luyện bài bản nên thể lực cũng không phải dạng vừa, dưới cơn giận dữ của anh ta, Diệp Yên Nhiên không chỉ ngăn cản, thậm chí liên tiếp đẩy anh ta lui về phía sau.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Yên Nhiên có vẻ hơi xấu hổ. Dù sao phụ nữ được khen về sức mạnh thì không phải là chuyện gì đáng tự hào, đúng không?
Bành Đức Dũng thấy thế, vươn tay đánh vào gáy Tưởng Hoài An một cái, lập tức mở miệng trước ánh mắt khó hiểu và vô tội của đối phương: "Sao cậu không khen đồng chí Diệp rất hiểu chuyện đi? Trong một khoảng thời gian ngắn nhưng đã hiểu hết mọi chuyện, lại còn giải thích đúng suy nghĩ và ý đồ của đội trưởng Ngôn, chuyện này không dễ đâu!”
“Ừm, anh Dũng, anh nói đúng, ưu tú! Rất tốt!” Sau khi hai người một xướng một ca nói xong những lời này, tầm mắt không hẹn mà cùng đặt trên người Ngôn Thiếu Huy ở đối diện hành lang, trên mặt niềm nở, còn đá mắt sang Diệp Yên Nhiên.
Ngôn Thiếu Huy liếc xéo hai người như một lời cảnh cáo: "Tưởng Hoài An, nếu cậu không muốn ngủ thì quay ra giúp La Chí Cương làm việc chút đi, nếu một tuần trôi qua vụ án này còn chưa phá được, muốn thể diện của tổ điều tra mất phải không?”
“Tôi ngủ, tôi ngủ!” Tưởng Hoài An giơ tay làm động tác đầu hàng, lẩm bẩm xoay người trở lại ghế, phủ lại áo khoác lên người, hai mắt nhắm lại. Bành Đức Dũng cũng than thở quay lại trong phòng, nâng chiếc cốc giữ nhiệt của mình lên, sau đó đặt mông xuống ngồi bên cạnh La Chí Cương. Tuy nhiên, trước tiên lão ta chẳng giúp gì cho La Chí Cương, mà nhìn về phía cửa, cất cao giọng hỏi: "Hai người các anh làm gì vậy?"
“Thẩm vấn Tiền Hải Bân.” Ngôn Thiếu Huy thuận miệng trả lời, một giây sau đã cất bước, lúc đi ngang qua bên cạnh Diệp Yên Nhiên chỉ liếc nhìn cô rồi đi... Như thường lệ.
Diệp Yên Nhiên nhận ra trải qua mấy lần "phá hoại", cơ bản cô đã thích ứng với phong cách làm việc và thái độ của người đàn ông này. Không đợi đầu óc phản ứng, hai chân đã đi theo như bản năng, đến khi lý trí hồi phục lại thì cô đã đi theo ngay sau mông đối phương rồi.
“Này... Nam nữ phối hợp, làm việc không hề mệt mỏi chút nào ha?"
Phía sau, từ trong cửa phòng họp còn chưa đóng kia bay lại một câu như vậy, tiếp theo là tiếng cười phá lên của mấy người ở trong đó.
Diệp Yên Nhiên nghe mấy lời như vậy thì mặt ngơ ra ( truyện trên app T𝕪T )
Tôi mệt mỏi, tôi quá mệt mỏi rồi!
...
Phòng thẩm vấn ở tầng dưới của văn phòng. Từ khi Tiền Hải Bân bị ném vào đó, ngày nào cũng kêu la không chịu nổi, ở một mình thì cứ ngây người ra tận hai ba tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, cánh cửa cách âm bị đẩy ra, ai ngờ một nam một nữ tiến vào giống như hai pho tượng, ước chừng hơn mười phút, ngay cả động tĩnh nhỏ cũng không hề có.
Tuy rằng anh ta tự ý thức được việc mình cũng có bộ não khá tốt, thông minh, nhưng chính tính cách đó khiến cho anh không chịu nổi bầu không khí này, cuối cùng vẫn phải mở miệng: "Hai vị công an, các anh hỏi cũng không hỏi, nói cũng không nói, hay chúng ta dứt khoát nhà nào về nhà đấy đi.”
Lời nói nhẹ nhàng, khuôn mặt cợt nhả.
Diệp Yên Nhiên nghiêng đầu, Ngôn Thiếu Huy quả nhiên giống như cô dự đoán, không hề phản ứng. Cô trợn mắt liếc một cái, chỉ có thể cất vẻ mặt đang đỏ ửng của mình đi. Hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái rồi đi vào vị trí, cô giơ tay lên đập mạnh vào bàn thẩm vấn!
Ầm!
Một tiếng động lớn vượt quá tưởng tượng của mọi người, đinh tai nhức óc, nhìn kỹ mặt bàn kia thậm chí còn đang run rẩy.
Nếu không phải Tiền Hải Bân đang bị còng tay, lúc nãy e là đã sớm nhảy dựng lên ba thước rồi.
Ngay cả Ngôn Thiếu Huy chưa từng có biểu cảm gì dư thừa trong quá trình thẩm vấn, mới vừa rồi bàn tay nắm tư liệu run lên theo phản xạ, lúc này anh đang hết sức kinh ngạc ngước mắt nhìn cô.
Diệp Yên Nhiên: "..."
Nó có hiệu quả mà!
TYT & Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT