“Mẹ kiếp, hai người bọn họ có thể nói về chuyện gì chứ? Nhìn biểu hiện của đội trưởng Trương, liệu hai người họ có đánh nhau không?” Tưởng Hoài An nhất thời trở nên tỉnh táo, cuộn chiếc áo khoác mỏng trên người thành một khối ôm vào lòng, thân hình cong lại như một con mèo, rồi lặng yên không một tiếng động chạy tới cửa, bám lấy khe cửa không đóng kín để nhìn ra bên ngoài.

Bành Đức Dũng thấy thế cũng đi sát theo, nhân tiện hướng ánh mắt về phía La Chí Cương. La Chí Cương biết ý, lập tức tắt nhạc.

Tuy vậy nhưng La Chí Cương lại không có ý đi cùng bọn họ để nghe lén, chỉ dựa vào lưng ghế, vẻ mặt tựa hồ như không hiểu việc mấy người đang ngồi xổm ở cửa nghe lén kia.

Nhưng mà sự nghi ngờ của cậu ta cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh đã tiếp tục đắm chìm vào ba cái máy tính trước mặt.

Diệp Yên Nhiên tò mò vòng ra phía sau cậu ta, chỉ thấy ba màn hình máy tính kia đang chạy liên hồi những dòng chữ, cụ thể là cái gì cô còn chưa kịp nhìn rõ đã lập tức biến thành một cái khác.

Quả là một thiên tài, trong lòng cô thầm kết luận. Thiên tài mà, thứ cảm thấy hứng thú quả nhiên không giống với người bình thường.

“Anh Dũng! Anh đang đè lên tôi nè... " Ngay cửa, Tưởng Hoài An ở phía dưới không thoải mái xoay trái rồi vặn vẹo phải, mở miệng chửi thầm.

“Cậu tuổi còn trẻ sức lực khoẻ như trâu, để cho lão già này đè một chút có làm sao đâu?” Bành Đức Dũng cũng không có ý định di chuyển khuỷu tay từ trên lưng cậu ta xuống, thậm chí còn điều chỉnh lại tư thế, trông có vẻ rất thoải mái.

Lúc hai người đang ở cửa ngó nghiêng thì Diệp Yên Nhiên cũng đi tới, hai người thấy cô đang tiến lại gần, Tưởng Hoài An và Bành Đức Dũng đều rất biết cách cư xử, thậm chí còn dịch sang bên cạnh, nhường cho cô một chỗ nhỏ.

Diệp Yên Nhiên đành phải cười cười cảm ơn bọn họ.

Đúng lúc này, mọi người nghe được tiếng của Trương Hữu Vinh ngoài cửa đang dần cao lên: "Ngôn Thiếu Huy, ý anh là sao?”

Vài giây sau, Ngôn Thiếu Huy cũng đáp lại một cách bình tĩnh: “Đội trưởng Trương, lời này của anh có ý gì?”

“Vụ mất tích hàng loạt này hiện tại là do tổ điều tra đặc biệt của các anh phụ trách, anh nói xem, các anh không đi đến thôn Bình Sơn tiếp tục điều tra nguyên nhân tử vong của người mất tích thứ hai, mà lại chạy đi điều tra tài xế xe tải nào bị tai nạn chết người? Có một tin tốt, đó là lúc Triệu Hữu Hiên dẫn đội đi thu giữ tang vật, lại phát hiện ra manh mối tử vong về người mất tích, anh có muốn xem một chút không?” Trương Hữu Vinh nói xong, tâm tình có chút kích động.

Bà nội cha nó, anh ta tính nhất quyết không chịu hợp tác với tổ điều tra, ai ngờ đối phương đã đào hố chờ anh ta nhảy vào trong!

Tổn thất lớn rồi!

“Đội trưởng Trương, vụ mất tích hàng loạt này các anh cũng đi theo hai tháng rồi phải không?” Ngôn Thiếu Huy không trả lời trực tiếp câu hỏi của đối phương, ngược lại anh hỏi một số câu.

“Hơn hai tháng!” Trương Hữu Vinh giơ hai ngón tay dùng sức lắc mạnh, răng hàm sau cắn nghiến chặt, vẻ mặt không vui vẻ, tựa hồ cảm thấy tên nhóc đối diện đang giễu cợt mình.

"Anh cũng đừng đắc ý, tổ điều tra đặc biệt của các anh cũng đến đúng lúc lắm. Cho dù các anh không tới, người chết ở thôn Bình Sơn vẫn sẽ bị phát hiện, chỉ cần cho đại đội chuyên án chúng tôi thêm chút thời gian, vụ án này sớm muộn gì cũng có thể phá được!” Anh ta hiển nhiên không cam lòng, thậm chí có cảm giác tổ điều tra chẳng qua là gặp may, vừa đến Sở Công an Thành phố Minh Thiệu còn chưa vững chân đã xuất hiện hướng điều tra mới ngay lập tức.

Ngôn Thiếu Huy cười khẽ: "Anh đang đắc ý cái gì? Hai tháng trời các anh vất vả điều tra, đến cuối cùng khi phá được vụ án thì tất cả đều là công lao của tổ điều tra của chúng tôi, không có đại đội chuyên án của các anh thì sao?”

Lời này vừa được nói ra, trong hành lang đột nhiên trở nên im lặng.

Biểu cảm của Diệp Yên Nhiên đột nhiên trở nên rất hứng thú, trên thực tế từ cuộc đối thoại vừa rồi, cô có chút cảm giác khác thường. Hơn nữa, cô còn nghĩ đến phản ứng kỳ quái giữa Tưởng Hoài An và Ngôn Thiếu Huy trên đường tới Hậu cần Cao Tinh - nơi Hoàng Quốc Việt làm việc. Hiện tại cô đã có thể khẳng định, Ngôn Thiếu Huy cũng không muốn cướp chiếm sào huyệt, ngược lại, anh rất hoan nghênh đại đội chuyên án tham gia.

Ý tưởng không tồi, nhưng dù như nào người này cũng không nói? Cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là càng bất đồng quan điểm sao?

Cô thậm chí loáng thoáng nghe thấy tiếng thở hổn hển thô ráp của Trương Hữu Vinh, không khó để tưởng tượng bây giờ đối phương đang đỏ mắt bừng bừng, chỉ mong có thể dùng tay xé rách trái tim của Ngôn Thiếu Huy.

"Ngôn Thiếu Huy! Tôi…" Trương Hữu Vinh thật sự sắp phát điên như dự đoán, anh ta lao tới túm lấy cổ áo người đứng đối diện.

“Đội trưởng Trương! Đội trưởng Trương!" Diệp Yên Nhiên sốt ruột, đẩy Tưởng Hoài An và Bành Đức Dũng ra, trong nháy mắt cô xông ra ngoài.

Cô lao ngang vào giữa hai người đàn ông, khom lưng ngăn cản Trương Hữu Vinh nhào tới, trong miệng còn liên tục khuyên giải: "Đội trưởng Trương, anh nhất định phải bình tĩnh, Thiếu Huy không phải có ý đó đâu ạ!”

Cửa phòng họp mở toang, ba người còn lại trong phòng trợn mắt há hốc mồm, nhìn cảnh tượng có chút buồn cười trong hành lang. Cô gái với dáng người nhỏ nhắn lao vào ôm chặt người đàn ông đang hoàn toàn tức giận kia.

Với sự chênh lệch hình thể như thế, Diệp Yên Nhiên không chỉ không lộ ra vẻ yếu ớt trên khuôn mặt, thậm chí còn có thể đẩy anh ta lui liên tục về phía sau. Mãi cho đến khi xác định khoảng cách giữa hai người đủ an toàn, cô mới dừng lại.

Trương Hữu Vinh đang tức giận, chưa kịp phát hiện ra có gì đó không đúng, chỉ là sau khi bị đẩy về phía sau, đầu óc anh ta tỉnh táo lại một chút. Thế nhưng anh ta vẫn tức giận trừng mắt nhìn Diệp Yên Nhiên như muốn ra lệnh buông eo anh ta ra, giơ ngón tay về phía Ngôn Thiếu Huy bên cửa sổ quát: "Diệp Yên Nhiên! Rốt cuộc cô có phải là người của đại đội chuyên án hay không, mới điều qua hai ngày, cô đã về phe bọn họ rồi à?”

"Đội trưởng Trương, nói thế thì oan cho tôi quá!” Diệp Yên Nhiên hạ thấp giọng nói, sau đó nháy mắt với phía sau: “Anh nhất định đừng tức giận, cho dù có tức giận đến đâu, cũng không được nghĩ đến chuyện xuống tay với người ta chứ? Là một chiến sĩ công an lâu năm mà anh cũng không biết sao?”

Nếu thật sự xảy ra xung đột, với tính cách của Ngôn Thiếu Huy thì nhất định không bị ảnh hưởng gì nhiều, thế nhưng người bị xử phạt, thậm chí đình chỉ chức vụ trăm phần trăm là Trương Hữu Vinh.

“…”

Lúc này Trương Hữu Vinh mới hoàn toàn bình tĩnh lại, quay đầu nhìn một cái, đã có không ít người từ các văn phòng đi tới hành lang, họ đều nhìn về phía này dù không hiểu nguyên do.

Suýt nữa thì để cho người ta có cơ hội được hóng chuyện rồi.

“Hơn nữa Ngôn Thiếu Huy quả thực không có ý đó, ý anh ấy là ngay từ đầu, tổ điều tra đặc biệt đã không nghĩ tới việc đuổi đại đội chuyên án của chúng ta ra ngoài. Giả sử vụ án cuối cùng đã được phá thành công, họ không nghĩ đến việc độc chiếm công lao gì cả. Manh mối mà Triệu Hữu Hiên có thể phát hiện ở thôn Bình Sơn, tổ điều tra cũng phát hiện mà?” Diệp Yên Nhiên dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được, nhanh chóng giải thích.

Nghe vậy, biểu cảm của Trương Hữu Vinh trở nên phấn khởi, nhưng vẫn nghi ngờ liếc mắt nhìn Ngôn Thiếu Huy một cái. Cậu ta mà tốt bụng như vậy sao?

“Đội trưởng Trương?” Diệp Yên Nhiên kéo góc áo anh ta, nháy mắt về phía cửa sổ một cái.

“Khụ khụ..." Trương Hữu Vinh lúng túng hắng giọng, lướt qua cô đi về phía trước vài bước: “... Anh muốn chúng tôi tham gia vào cuộc điều tra vụ án này sao?”

Như vậy cũng coi như là kết quả tốt nhất, dù sao các anh em chuyên án đi theo vụ án thời gian dài như vậy, bị bắt từ bỏ thì trong lòng ai mà chẳng tức giận?

“Đội trưởng Trương vừa mới nổi giận như vậy, xem ra là không nguyện ý rồi nhỉ?” Ngôn Thiếu Huy nhướng mày, hai tay khoanh quanh ngực.

"Ý tôi không phải vậy, đội trưởng Ngôn, sau này anh có chuyện gì có thể nói thẳng chút được không?” Trương Hữu Vinh cảm thấy sắp nhồi máu cơ tim.

Ánh mắt Ngôn Thiếu Huy khó hiểu:

“Tôi nói cái gì không rõ anh Trương? Hay là làm gì khiến đội trưởng Trương sinh ra hiểu lầm?”

Diệp Yên Nhiên ở cách đó không xa giơ tay vỗ trán, cũng không biết vì sao tổ điều tra đặc biệt này với thái độ khiến người ta muốn đập chết mà vẫn sống sót đến tận bây giờ, thật sự là một kỳ tích.

Hừm, có lẽ nếu như không phải bởi vì trực thuộc Sở Công an thì sớm đã bị giải tán từ lâu rồi.

“…” Trương Hữu Vinh cũng không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play