“Đi tiếp, Đi tiếp!”

Diệp Yên Nhiên bực bội vỗ trán, vội vàng bước đi, không biết tại sao vừa rồi cô lại có ý nghĩ kinh khủng như vậy. Đâm vào người cậu ta một lần nữa? Thế thì thà một mình đóng cửa lại rồi đâm đầu vào tường còn hơn.

Ít nhất, bức tường không thể nói gì được.

“Cái gì! ! Cái gì! ! ! Lũ khốn kiếp không có lương tâm! ! ! Lão Hoàng nhà tôi không còn nữa rồi mà các người hiện tại còn muốn nói loại lời này, cùng nhau chết đi! ! Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa!" Có lẽ là do thời gian la hét quá lâu, lúc này giọng của người phụ nữ có chút khàn khàn, nhưng dù khóc lóc la hét lớn thế nào thì tay cũng không thả lỏng ra. Kết quả là cuối cùng mấy người xung quanh phải cố gắng lắm mới có thể kéo Phó Giám đốc Kim thoát khỏi tay người phụ nữ ấy.

Nói cho cùng thì mọi người đều sợ người phụ nữ kia phát tiết. Nếu sử dụng sức mạnh để ngăn cản thì không khác gì chọc vào thứ sức mạnh kinh hoàng gì đó có thể khiến bản thân bị thương. Vì vậy, hầu hết mọi người chỉ là khuyên can bằng miệng. Cũng chẳng có ai thực sự sử dụng hết sức mạnh của mình để ngăn cản.

Hình tượng của Phó Giám đốc Kim giờ đây hoàn toàn không còn sự chỉn chu và gọn gàng như lúc mới gặp mặt. Hai chiếc cúc áo sơ mi của anh ta không hiểu sao đã gãy làm đôi. Cái đầu vuốt keo bóng lộn cũng thành tổ chim, miệng còn liên tục cầu xin tha thứ: “Chị ... Chị... Tôi có chuyện muốn nói …”

“Còn gì để nói! Công ty của các người chỉ muốn lợi dụng bọn trẻ mồ côi và góa phụ, tôi... Tôi thà đập đầu chết ở đây, còn hơn bị các người chà đạp!” Mặc dù người phụ nữ nói như vậy, nhưng không hề có ý buông tha cho Phó Giám đốc Kim, ngược lại còn dùng sức lay mạnh hơn.

Trong những người có mặt ở đây ai tinh mắt đều có thể nhìn ra, hôm nay người phụ nữ này chạy tới đây làm ầm ĩ như vậy, nhưng nhất định không làm chuyện cô sẽ tự tử như đã tuyên bố. “Chị..Chị buông tay ra trước…” Phó Giám đốc Kim rất xấu hổ, đang loay hoay thì thoáng thấy ba người đi qua liền vội vàng kêu cứu: “Công an Ngôn, Công an Ngôn! Cứu cứu! "

Người phụ nữ khi nghe những lời của anh ta liền dừng lại theo phản xạ tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy hai người đàn ông và một người phụ nữ đi qua không mặc cảnh phục, giọng điệu của cô ấy trở nên sắc bén hơn: "Định tính lừa ai? Ngay cả hôm nay công an có thực sự đến, tôi cũng không quan tâm!”

Ngay sau đó lại là một trận hỗn loạn.

“Yên Nhiên”

Dù ngay cả khi Ngôn Thiếu Huy không ra hiệu điều gì, Yên Nhiên vẫn hiểu ý anh một cách dễ dàng. Cô ấy bước tới, chuẩn xác nắm lấy cổ tay của người phụ nữ kia, trong tiếng thét chói tai liên tiếp của đối phương, gỡ đôi bàn tay đang dùng hết sức kia ra, thành công để Phó Giám đốc Kim có thể thoát ra khỏi mớ bòng bong. “Giết người... Báo công an…”

Người phụ nữ vẫn muốn tiếp tục phản kháng nhưng khi bị dí chuyên đề của công an, người phụ nữ mới tá hỏa, môi mấp máy hai lần, nhưng vẫn rất ương ngạnh: “Công an thì hay lắm nhỉ? Công an có thể đổi trắng thay đen, có thể dung túng cho những kẻ trục lợi này, những kẻ đang ham thèm khát và hòng muốn chiếm đoạt số tiền bảo hiểm của chồng tôi dù ông ấy đã mất?”

''Nếu thảo luận hoặc trao đổi thì không vấn đề gì, nhưng không nên động thủ”, Diệp Yên Nhiên cau mày, giọng điệu không hề nhẹ nhàng: “ Cô có biết nếu người ta kiện, thì cô sẽ bị tạm giữ hành chính không?”

Người phụ nữ nghe vậy thì sắc mặt liền biến đổi, đầu tiên là liếc nhìn hai người mình vừa đánh, sau đó nhếch miệng cười, nhưng nhìn như muốn khóc.

“Chúng tôi không kiện! Không kiện!” Phó giám đốc Kim vội vàng xua xua tay vì sợ người phụ nữ kia tiếp tục làm loạn. Mặc dù vừa bị đánh xong nhưng Phó giám đốc Kim vẫn phải nhẹ nhàng khuyên giải: “Tôi biết chị cũng là thương tâm quá độ, như vậy đi, có chuyện gì chúng ta đến văn phòng của tôi uống một ngụm nước rồi cùng bàn bạc. Chị có bất cứ yêu cầu gì, xin cứ nói, chúng tôi sẽ đáp ứng nó hết sức có thể? Chị cũng không cần phí nhiều sức lực, phải không? ''

“Nó cũng chẳng khác gì nhau!” Người phụ nữ khịt khịt mũi, sửa sang gọn mái tóc đang bù xù của mình một chút, rồi kéo một cậu bé có vẻ chỉ mười bốn hay năm tuổi phía sau cô.

Hai mẹ con ngồi lên xe jeep theo chủ ý của Phó giám đốc Kim, đồng thời đưa mắt nhìn về hướng tòa nhà văn phòng.

“Không ai làm sao chứ? " Người đàn ông mặc quần yếm xanh sẫm bị người phụ nữ đánh trước khi Phó giám đốc Kim lên tiếng hỏi han. Sau khi chắc chắn rằng không có ai khác bị thương, anh ta vỗ tay và ra hiệu cho mọi người rời đi và tiếp tục làm việc.

Khi người đàn ông đó nói chuyện đã khiến vết thương trên má anh ta bị ảnh hưởng, răng anh ta còn bị đau. Anh ta có diện mạo khá ổn, nước da trắng trẻo và bộ râu được cạo gọn gàng. Từ diện mạo có thể cho thấy anh ta là quản lý tổng cục, có thể là tổ trưởng.

Sau khi xác nhận rằng tất cả các nhân viên đã vào vị trí làm việc của mình, người đó liền bước đến chỗ ba người Diệp Yên Nhiên, cúi chào rất trịnh trọng và cảm ơn họ: "Cảm ơn ba vị công an. Nếu không có các vị thì hôm nay tôi không biết làm thế nào để giải quyết những rắc rối này. ''

“Nếu đối phương xuống tay không nhẹ nhàng, anh biết đấy, anh có thể gọi công an”. Ngôn Thiếu Huy liếc nhìn vết thương trên mặt của người đàn ông mặc áo yếm, nhướng mày.

“Tôi biết, chỉ là ...Thôi quên đi, cũng không dễ dàng gì, bất quá thì cũng chỉ bị đánh hai lần."Người đàn ông mặc áo yếm lắc đầu tỏ vẻ bất lực, sau đó quay sang tò mò dò hỏi: "Đúng rồi, mấy vị cũng đến đây là để điều tra vụ việc của Hoàng Quốc Việt sao?''

“Vâng, chúng tôi vừa nói chuyện với Phó giám đốc Kim, và khi anh gọi cho Phó giám đốc Kim, thì chúng tôi đã ở cùng nhau.” Ngôn Thiếu Huy giải thích một chút, giây tiếp theo quay đầu lại, lười biếng nhìn Diệp Yên Nhiên cách đó vài bước. Yên Nhiên hiểu ngay, thản nhiên hỏi: “Người phụ nữ vừa rồi có vẻ rất kích động kia là...? ''

“Còn không phải chính là vợ của Hoàng Quốc Việt và con trai họ sao! Thực ra, khi công ty nhận được tin về vụ tai nạn xe tải, chúng tôi đã thông báo cho gia đình sớm nhất. Cũng vào nửa đêm hôm ấy, hai mẹ con họ đã đến đây, làm náo loạn đến rạng sáng mới về. Hình như thuê một khách sạn ở gần đây, thuận tiện nghỉ ngơi, ăn uống xong lại quay lại làm loạn.”

Người đàn ông mặc áo yếm thở dài: “Tất cả mọi người ai cũng hiểu mẹ con họ mất đi trụ cột trong gia đình, khó tránh khỏi việc nhất thời không tiếp nhận được. Nhưng bên công ty cũng cần phải tiến hành theo quy trình, cũng chưa đưa ra ý kiến gì cả, nhưng hai người này ngày nào cũng chạy đến và la hét, nói rằng công ty đang ăn chặn tiền bảo hiểm của lão Hoàng …”

“Quản lý Đồng, sao anh vẫn cố giải thích nhiều như vậy với người phụ nữ ấy? Không phải cô ta chỉ muốn tiền sao? Mở miệng là tám triệu, chả thấy cô ta khóc vì đau khổ khi lão Hoàng chết, sau khi biết công ty cần làm theo quy định để trả tiền bảo hiểm thì đến làm loạn, la hét không ai bằng!” Người bốc vác cách đó không xa không vui, liền nói vài câu trong bực nhọc.

“'Đừng có nói linh tinh.” Người đàn ông mặc quần yếm chính là Quản lý Đồng trong lời nói của người bốc vác trừng mắt nhìn lại, sau đó lại nhìn những người đối diện rồi xoa xoa tay: “Cái này ... Các vị có chuyện gì sao? Các vị cũng có thể thấy rằng hàng hóa trong một nhà kho lớn ở phía sau vẫn chưa được chất lên, và vẫn còn ba kho hàng lớn nữa, tôi thực sự không thể rảnh rang luc này này.”

“Thật đúng là có một số chuyện cần hỏi anh. Mặc dù phó giám đốc Kim cũng đại khái giới thiệu sơ qua về tình hình cơ bản của Hoàng Quốc Việt với chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng cần hiểu sâu hơn từ các đồng nghiệp và bạn bè thân thiết của ông ta." Yên Nhiên dừng lại sau khi nói về điều này, và sau đó thản nhiên nói hai cái tên: "Nghe nói rằng Tiền Bân và Ngô Hoa Thanh có quan hệ đặc biệt thân thiết với nạn nhân? Bây giờ chúng tôi có thể gặp hai người họ được không? ''

“Các vị chờ một chút ... Đúng rồi, Ngô Hoa Thanh! Lại đây!” Quản lý Đồng ra hiệu cho người đàn ông vừa mới bày tỏ sự không hài lòng, và khi người đàn ông đến gần với vẻ mặt mơ hồ, nhìn trái nhìn phải, miệng lẩm bẩm: “Hả ...? Tiền Bân đâu? ''

“Không phải vừa ở đây sao?" Quản lý Đồng vừa nói chuyện vừa bước vào nhà kho, không quên quay lại giải thích " Nếu không vấn đề gì thì các vị cứ hỏi Ngô Hoa Thanh, tôi nhìn thấy Tiền Bân liền bảo anh ấy tới đây!”

Ngôn Thiếu Huy và Tưởng Hoài An bắt đầu tra hỏi Ngô Hoa Thanh, mặc dù tai của Yên Nhiên đang lắng nghe, nhưng bị phân tâm và không ngừng chú ý đến tình hình trong nhà kho. Cô nhìn thấy Quản lý Đồng quanh quẩn ở cửa kho vài lần, dường như bước vào trong không tìm thấy ai, nhưng cùng lúc đó, một bóng người nhanh chóng bước ra từ phía đối diện cửa. Người đó cũng đang mặc đồng phục hậu cần nhưng không hề nổi bật, càng không dễ thấy chút nào trong đám đông.

Bởi vì đối phương cúi đầu, khiến người ta không nhìn ra được sắc mặt của anh ta như thế nào, nhưng anh bước đi vững vàng, ít nhất từ dáng vẻ không hoảng sợ, nhìn thoáng qua cũng sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ của bất kỳ ai.

Chỉ có điều……

Diệp Yên Nhiên cau mày, và điều lóe lên trong đầu chính là người tài xế thấp bé và mập mạp lúc tán gẫu cũng đã vô tình nhắc đến Tiền Bân. Anh ta nói rằng Tiền Bân có tính cách rất kỳ lạ, làm việc gì cũng không giống người khác. Ví dụ như, mọi người đặt bút ở túi trước ngực và anh ta phớt lờ các quy định về cách thức của công ty mà bỏ hai điếu thuốc vào đó. Vào hội nghị toàn công ty hàng tháng, anh ta sẽ nộp phạt, toàn bộ nhân viên trong công ty đều đã nghe qua cái tên này ngay cả khi họ chưa nhìn thấy hay tiếp xúc với anh ta bao giờ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô rơi vào chính xác vào vị trí trước ngực của bóng người kia, hơi híp mắt lại. Bởi vì túi áo trước ngực của đồng phục không quá lớn, có thể mơ hồ nhìn thấy hai điếu thuốc lộ ra trong túi áo trước ngực, nếu không đặc biệt chú ý, có lẽ sẽ không phát hiện được. .

Tiếp đó, Yên Nhiên liền sải bước đi về phía người đàn ông kia. Không ngờ đối phương cũng rất nhanh nhẹn, lập tức nhận ra, quay đầu nhìn thấy cô liền đẩy người đồng nghiệp đang chắn đường trước mặt sang một bên, dùng toàn bộ sức lực mà chạy.

“Sở Công An Thành phố Minh Thiệu đây!” “Tiền Bân ! Mau đứng lại!” Diệp Yên Nhiên sau khi nhận thấy ý đồ của người đàn ông, cô lao theo với tốc độ gần như không thua kém Tiền Bân.

Tiền Bân căn bản không ngờ được là người phụ nữ đuổi theo sau thoạt nhìn có chút nhỏ nhắn lại chạy nhanh đến vậy, khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp, 300 mét ... 200 mét ... 100 mét. ...

Giữa một vài nhịp thở, anh ta dường như nghe thấy tiếng thở dốc yếu ớt của cô. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trải qua tình huống như thế này, nỗi sợ hãi trong lòng khiến bước chân của Tiền Bân có chút mềm đi. Tiền Bân không tìm được đường, liền có chút hoảng hốt, nhìn thấy hồ nhân tạo trước mặt, đầu óc choáng váng, nhưng hai mắt sáng lên, thẳng hướng đó mà chạy qua.

Sau khi Diệp Yên Nhiên chú ý tới phương hướng mục tiêu của hắn, hắn thầm chửi rủa! Cắn chặt môi rồi cắm đầu chạy, cả người giống như vận động viên chuyên nghiệp trong ánh mắt nhìn từ xa của đám đông, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt có một bóng trắng lóe lên, nhìn qua đó, người đã không thấy đâu.!

Quả nhiên, hành động của Tiền Bân đã khẳng định tám chín phần về nhận định của Yên Nhiên, sau khi chạy đến hồ nhân tạo, anh ta đã chống tay nhảy qua lan can! “Tiền Bân, đừng làm càn!” Yên Nhiên hét lớn một tiếng và vươn tay ra, nhìn tư thế chính là đang cố gắng tóm lấy đối phương.

Tưởng Hoài An từ xa đuổi theo ngay lập tức hét vọng lên khi nhìn thấy điều này: “Diệp Yên Nhiên! Buông tay ra!” Tiền Bân thoạt nhìn thôi cũng phải đến 80kg, Diệp Yên Nhiên mới nặng bao nhiêu? Tính toán thêm bớt các thứ cũng không đến nổi 50kg, không biết tự lượng sức mà còn muốn ngăn cản đối phương đang nhảy xuống hồ, không cẩn thận hoàn toàn có thể lôi xuống cùng!

Tuy nhiên, lời cảnh báo có chút muộn màng, Diệp Yên Nhiên ở bên cạnh lan can đã nắm lấy cổ sau của Tiền Bân bằng tay phải của cô. Cơ thể cô dừng lại, cô dựa tay trái vào lan can, ổn định dáng người.

“Ah-huh…” Cô kêu lên một tiếng đầy đau đớn, trên cánh tay phải bởi vì đang giữ một trọng lượng quá lớn mà cảm giác như bị xé rách khối cơ, khiến cho gân xanh trên trán nổi lên rõ mồn một.

Cũng may không lâu sau, Tưởng Hoài An liền đuổi theo, hai người hợp lực kéo Tiền Bân trở lại . Sau khi nhìn thấy Tưởng Hoài An vật người đàn ông xuống đất, quỳ trên lưng đối phương khiến hắn không thể động đậy, Diệp Yên Nhiên ngồi sụp xuống đất dựa vào lan can. “Đau…” Cô hơi cử động cánh tay phải, hít vào một hơi lạnh.

Nhưng biết làm sao, cá tính bẩm sinh của cô là như thế. Nếu không, kiếp trước, cô đã không mắc lại bệnh cũ sau khi làm gần tám năm trong ngành, mỗi khi trời mưa và mây mù đều đau đớn không chịu nổi.

“Có thể đứng dậy được không? “

Diệp Yên Nhiên liền rời khỏi những suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Ngôn Thiếu Huy đang đứng trước mặt nhìn xuống chỗ mình, cố gắng nhấc cánh tay bị thương lên, nghe chừng dễ dàng hơn lúc này, nhưng vẫn còn một chút run rẩy.

Ngôn Thiếu Huy cau mày, không suy nghĩ nhiều liền rút tay phải trong túi quần ra, vươn tới trước mặt cô.

'...'

Diệp Yên Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm bàn tay to thon dài lại mạnh mẽ kia, cũng không có giả bộ, liền dùng tay trái cầm lấy, tận dụng lực của Ngôn Thiếu Huy mà đứng lên .

“Cảm ơn……”

Thế nhưng, trước khi chữ “Cảm” được nói ra, mắt cô lại tròn xoe như một phản xạ không điều kiện. Một vài hình ảnh mơ hồ lại hiện lên trong tâm trí, thậm chí còn có cả một số âm thanh văng vẳng lên bên tai , tuy rằng còn lộn xộn nhưng chúng rất rõ ràng.

Diệp Yên Nhiên chậm rãi đem tầm mắt đặt ở trên tay hai người lúc này đang nắm chặt. Thì ra không đụng cũng được ?

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play