Ngôn Thiếu Huy cẩn thận để ý người con gái vừa mới được anh kéo lên, thấy cánh tay phải của đối phương đang buông xuống bên cạnh, tuy không còn nhanh nhạy nhưng đã thôi run rẩy, hơn nữa sắc mặt vẫn còn tốt, thoạt nhìn hẳn là không còn gì đáng lo ngại.

Chỉ là không biết bởi vì lần vận động kịch liệt vừa rồi, hay là bởi vì vết thương bị đè ở lan can lúc giữ Tiền Hải Bân mà gương mặt hơi tròn này có một chút ửng đỏ, trên trán và mũi cũng nhễ nhại đầy mồ hôi.

Lúc này, cả người cô hơi đơ ra, chẳng lẽ cánh tay bị thương nên liên quan đến đầu óc sao? Nghĩ như vậy, Ngôn Thiếu Huy khẽ nhúc nhích, những giây tiếp theo, mặt anh không chút thay đổi nào, nhìn về phía bàn tay hai người đang nắm chặt.

Anh vốn định rút tay về, nhưng người trước mắt dường như không có ý buông ra. Trên khuôn mặt tuấn tú của anh thoáng hiện một chút hứng thú, anh liền siết chặt tay của đối phương. Sau khi bị một lực mạnh tác động vào bàn tay, Diệp Yên Nhiên lúc này mới buông tay ra, bàn tay cô như bị đốt cháy, giương mắt lên thấy được biểu cảm có chút ghét bỏ trên mặt anh, cô liền xoa xoa bàn tay vào vải áo ở hai bên hông.

“…” Diệp Yên Nhiên nhìn chằm chằm rồi gạt đi, không muốn so đo với anh.

“Đưa về rồi nói sau.” Ngôn Thiếu Huy cũng không có ý kiến gì đối với hành động vừa rồi của cô, anh đang để mắt nhìn qua đám người dần dần tụ tập lại đây muốn hóng chuyện rồi đưa ra quyết định.

Tưởng Hoài An đáp lại một tiếng, sau khi kéo người đàn ông đang nằm ở mặt đất lên, thuần thục còng tay đối phương lại.

Ba người đang định rời đi, Ngôn Thiếu Huy lại đột nhiên dừng lại, chần chừ liếc nhìn qua chỗ Diệp Yên Nhiên, là người nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, suy nghĩ một chút lại thay đổi hành trình: "Chúng ta đến bệnh viện trước, lát nữa liên hệ với Sở Công An Thành phố Minh Thiệu, bảo họ sẽ phái người đến để bệnh viện viện trợ.”

“Ok.”

Tưởng Hoài An liếc nhìn cánh tay phải của Diệp Yên Nhiên, đáp lại.

“Tôi ổn.” Diệp Yên Nhiên không muốn vì lý do riêng của bản thân mà trì hoãn tiến độ điều tra, huống hồ sau chừng mười phút cô đã cảm thấy khá ổn rồi, dường như cũng không còn cảm giác đau đớn gì nữa.

Như để chứng thực cho lời nói của mình, cô đã dùng tay trái vịn vai phải, quay quay một vòng bằng cánh tay phải một cách không miễn cưỡng hay đau đớn gì cả.

Tưởng Hoài An giật giật lông mày, ánh mắt nhìn về phía cô, vài ý nghĩ hiện lên trong đầu. Anh ta không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua ở đoạn đường thôn Bình Sơn, hình như cô nàng cũng như thế, không đến hai phút đồng hồ là có thể nhảy dựng lên được, đến khi buổi tối xảy ra tai nạn xe, bác sĩ cấp cứu tiện tay kiểm tra cho cô một chút, nói là lưng chỉ có một vài vết bầm tím, vì bình thường hay đụng vào góc bàn nên bị mấy vết thương như thế thôi.

Sau đó còn có một đồng nghiệp ở Sở Công An Thành phố Minh Thiệu cũng liên lạc với vị bác sĩ cấp cứu kia, ý là mong đối phương có thể cẩn thận xem lại vết thương cho Diệp Yên Nhiên, nói rằng thực sự có người đàn ông to lớn đã dùng chiếc xẻng vung xuống người cô với lực cực mạnh.

Ai ngờ bác sĩ cấp cứu còn cười trừ, đáp trả lại: “Bị một người đàn ông đánh bằng xẻng? Hay là ông ta thấy thương hoa tiếc ngọc mà hạ thủ lưu tình chăng?”

Mọi người nghe vậy đều bật cười, những người khác không biết, nhưng Tưởng Hoài An lại biết rõ nhất. Lúc ấy ông ta cách Diệp Yên Nhiên cũng chỉ năm sáu mét, nghi phạm Đường Hoàng Mộc đã đập xuống một cái, dù nhìn thế nào cũng không thấy thương hoa tiếc ngọc chút nào. Thân thể cô va với cái vật sắt kia tạo ra một âm thanh mà anh ta chỉ nghe thôi cũng rùng mình.

Lại nói tiếp về hôm nay, cân nặng của Tiền Hải Bân chỉ nhìn thôi cũng biết là nặng đến mức nào, mà lúc đấy cô phải giữ một thứ chừng 80kg đang rơi theo chiều thẳng đứng, phản ứng lúc đó của Diệp Yên Nhiên thật sự giống lúc ấy, có vẻ thật sự bị thương không nhẹ.

Người bình thường mà trong vòng hai ngày liên tiếp bị thương nặng như thế, căn bản còn nằm trên giường bệnh nói không nổi, huống hồ cô còn vui vẻ nhảy nhót, vung tay quay quay như cái bánh xe lửa. Cuộc đối thoại bất ngờ đã lập tức cắt đứt suy nghĩ của Tưởng Hoài An. Anh ta giật mình quay lại nhìn, Ngôn Thiếu Huy mở miệng giải thích, giọng điệu lạnh nhạt:

"Tôi không có nói cô có vấn đề gì, nhưng mà trong quá trình bắt giữ, cô đã xách cổ nghi phạm, nếu không phải Tưởng Hoài An đến nhanh, căn bản đối phương đã bị siết cổ đến chết rồi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lời này cũng không tính là khoa trương, lúc ấy tay chân Tiền Hải Bân cũng không dùng được lực, rồi bị quần áo siết đến trợn trắng mắt, mặt đỏ tía tai. Diệp Yên Nhiên nghe thấy vậy bèn chột dạ liếc mắt nhìn người vừa mới bị Tưởng Hoài An nhét vào ghế sau, cô cảm thấy áy náy. Để ý một chút là có thể nhìn thấy trên cổ đối phương quả nhiên có một vệt đỏ lằn chặt, nhất thời nửa câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác leo lên xe.

Đương nhiên, người tiếp nhận việc lái xe đến bệnh viện là Tưởng Hoài An. Hành trình vòng từ công ty vận tải đến bệnh viện rồi trở lại sở cũng đã là hơn ba giờ chiều. Diệp Yên Nhiên ở bệnh viện, “nhân tiện” tìm bác sĩ kiểm tra cánh tay phải, kết quả kết luận: bị căng cơ nhẹ, nghỉ ngơi chừng hai ngày là ổn.

Thế nhưng, kể từ khi nghe bác sĩ chẩn đoán, hai người đàn ông đi cùng cô cứ dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn chằm chằm cô, điều này làm cho cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Ví dụ như vào lúc này, Tiền Hải Bân đã được đồng nghiệp trong sở thành phố dẫn đến phòng thẩm vấn, chỉ có ba người bọn họ ở trong thang máy, cô có thể cảm nhận được hai tầm mắt sau lưng như muốn bắn hai viên đạn xuyên vào sau lưng cô. Cô cũng từng nghĩ tới chuyện mở miệng giải thích một chút, thế nhưng âm phát đến cổ họng rồi thì bị nghẹn lại, một chữ cũng không nói nên lời, rốt cuộc... Làm thế nào để giải thích đây?

‘Ồ, hình như tôi trời sinh có cấu trúc cơ thể khác với người thường, surprise chưa!'

Nếu nói ra những lời như vậy, bản thân cô cũng cảm thấy kinh hãi trong lòng, chỉ có thể giả ngu tiếp thôi.

Cũng may, Ngôn Thiếu Huy và Tưởng Hoài An có vẻ không phải là những người quá hiếu kỳ, hơn nữa họ cũng hiểu cách giao tiếp giữa người với người. Tuy rằng đáy mắt hai người đều tràn ngập sự tò mò, hiếu kỳ, thế nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì cả.

Thang máy dừng ở phòng làm việc của đại đội chuyên án, bởi vì địa điểm làm việc tạm thời nên sở sắp xếp cho tổ điều tra đặc biệt nằm ở đây, cho nên ba người lần lượt ra thang máy, đi về phía phòng họp cỡ trung ở cuối hành lang, bên cạnh phòng nghỉ. Sau khi đẩy cửa vào, trong phòng đã có hai người ngồi, chính là La Chí Cương và Bành Đức Dũng.

Lúc này một số nội thất bên trong phòng họp đã được sửa sang sơ qua, ngoại trừ cái bàn hội nghị khổng lồ bày ở chính giữa, còn thêm mấy cái bàn làm việc cỡ bình thường. Bảng trắng, ghế xoay, máy tính, máy in và các vật tư văn phòng khác cũng có sẵn. La Chí Cương đang ngồi bên cạnh bàn hội nghị khổng lồ kia, trước mặt đặt ba cái laptop, ngón tay lướt lên lướt xuống trên bàn phím, tầm mắt lưu chuyển qua lại giữa ba màn hình, trông bộ dạng rất thong dong và bình tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play