“Đến rồi.” Diệp Yên Nhiên lên tiếng nhắc nhở hai người đàn ông trông có vẻ buồn ngủ, sau đó dừng xe trước lan can thông hành của cửa chính, hạ cửa kính xe và đưa thẻ công an cho người bảo vệ: "Sở Công An thành phố Minh Thiệu, trước đó đã liên lạc với Phó giám đốc bên này rồi.”
Bảo vệ ra hiệu đợi, gọi điện xong liền bấm nút để nhấc lan can điện tử lên. Cô gật đầu tỏ ý cảm ơn, xoay nhẹ tay lái, lái xe vào sân của công ty. Công ty TNHH hậu cần Minh Thiệu Cao Tinh có diện tích khá rộng, mỗi con đường trong khuôn viên đều được xây dựng khang trang, rộng rãi, hai bên đường đậu rất nhiều xe tải các loại. Đi xa hơn về phía trước là có thể thấy một số nhà máy lớn, lúc này cửa nhà máy mở to, xe cộ ra vào tấp nập. Xung quanh nhà máy có một số tài xế đang đợi, tụm năm tụm ba cùng nhau hút thuốc, tán gẫu.
Cuối cùng, chiếc xe Jeep dừng lại trước một văn phòng với bức tường bên ngoài màu đỏ sậm, ngay khi cả ba bước xuống xe, một người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây bước ra từ tòa nhà. Đối phương có diện mạo bình thường, đầu vuốt keo bóng loáng, nhiệt tình bắt tay từng người một: “Hoan nghênh ba vị công an, hoan nghênh, hoan nghênh. Tôi họ Kim, là Phó tổng giám đốc ở đây.''
“Lúc nãy, cái gì nhờ... À, khoa điều tra sự cố đã liên lạc với tôi rồi, hay là chúng ta lên lầu nói chuyện ở văn phòng của tôi đi, chỗ đó yên tĩnh hơn.” Phó giám đốc Kim mời rất nhiệt tình.
Sau khi Diệp Yên Nhiên bắt tay thì lui ra phía sau Ngôn Thiếu Huy và Tưởng Hoài An, cẩn thận nhìn người phụ trách, dường như vô tình cảm nhận gì đó. Cho dù ăn mặc chỉnh tề và không có thái độ gì bất thường nhưng cũng không thể che giấu được sự kì lạ của anh ta.
Mà điều này là bình thường thôi, do công ty vừa xảy ra một vụ tai nạn lớn và có người chết, làm sao mà các lãnh đạo cấp cao của công ty lại không có phản ứng gì được?
“Không, lần này chúng tôi đến đây chỉ là muốn tìm hiểu sơ bộ tình hình, cũng tiện hỏi vài câu thôi. Tôi nghĩ không khí bên ngoài cũng khá mát mẻ.” Ngôn Thiếu Huy từ chối đề nghị của bên kia.
Thế là mọi người vừa nói chuyện vừa tản bộ, khi đến nơi có thể nhìn thấy rõ khu nhà xưởng mái trắng cách đó không xa, anh liếc mắt nhìn qua đó rồi nháy mắt với Diệp Yên Nhiên.
...
Diệp Yên Nhiên ngây ra, nhất thời không hiểu được ý của anh. Ngôn Thiếu Huy nhíu mày, lại nháy mắt thêm cái nữa, lần này anh nhìn về phía nhà máy. Khuôn mặt đẹp đẽ giờ đã được bao phủ bởi đầy sự ghét bỏ.
Cho dù không nói ra hai chữ “Đồ ngốc”, Diệp Yên Nhiên cũng có thể đọc được ý đó trong mắt anh. Cô buộc mình phải nuốt câu đấy vào, trong khi Ngôn Thiếu Huy quay lại để hỏi Phó giám đốc Kim, cô lặng lẽ bước về phía nhà máy. Trên đường không khỏi khó hiểu, bọn họ mới quen nhau có một ngày rưỡi, sao có thể cô hiểu ý anh ngay lập tức được?
Thế mà anh vẫn tỏ ra khinh thường trước sự kém hiểu biết của cô?
Sau khi trút hết nỗi lòng, Diệp Yên Nhiên cuối cùng cũng đi đến nhà máy lớn gần nhất, bên tai nghe thấy tiếng gầm rú của những chiếc xe tải đang lăn bánh trên đường, trong mũi ngửi thấy mùi khói bụi từ những chiếc xe tải lướt qua.
Cô quan sát trái phải hai bên, cuối cùng chọn mục tiêu là hai người đang đứng trên đường, lúc này họ đang dựa vào một chiếc xe tải lớn và nói chuyện phiếm. "Xin chào, tôi là..." Diệp Yên Nhiên bước tới và lấy thẻ công an ra.
Không ngờ, chưa kịp mở thẻ công an ra, một trong những người đàn ông thấp lùn mập mạp đột nhiên ném tàn thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay, trợn tròn mắt: "Tôi biết, tôi biết, công an giao thông đúng không? Chắc là đến vì vụ tai nạn xe hơi của Hoàng Quốc Việt đêm qua phải không? Hiện công ty bảo hiểm nghi ngờ Hoàng Quốc Việt tự tử nên không chịu trả tiền bồi thường, thế nên điều tra rõ ràng kẻo sai người nhé!”
Đối với việc bị nhầm lẫn với khoa điều tra sự cố, cô không lên tiếng làm rõ, chỉ khẽ cười, dù không nói ra thân phận thật thì có phần không đúng, nhưng để hai người trước mặt nghĩ rằng cô đến là vì điều tra vụ tai nạn, có thể sẽ bớt cảnh giác về những vấn đề khác.
"Đúng, vậy thì các cậu nhất định đừng để người tốt chịu oan đấy.” Một người đàn ông có hơi lớn tuổi khác đi hai bước về phía trước, nhưng ông ta rõ ràng là thận trọng hơn tên mập lùn, trong mắt ẩn chứa một chút nghi ngờ, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại.
Vài giây sau, ông ta hỏi: “Nhưng bây giờ làm công an không có yêu cầu về tuổi tác à? Cô gái, trông cô khá trẻ nhỉ?”
"Tôi đã ba..." Diệp Yên Nhiên thuận miệng đáp lại, nhưng đến giây phút cuối cùng khi chuẩn bị nói ra thì đã quyết định nuốt từ “Ba” vào trong bụng.
Cô nói tiếp: “Tôi chỉ mới bắt đầu làm việc gần đây thôi.”
Sau đó, hai người lái xe nhìn nhau, vai dần dần thả lỏng, tư thế cũng trở nên thoải mái hơn. Một công an tuổi còn trẻ như vậy mà chỉ tới điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, sợ mình lỡ dại nói ra gì đó, đằng nào bọn họ cũng không biết chi tiết của tai nạn xe hơi đêm qua...
Diệp Yên Nhiên nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi của hai người đối diện, khóe miệng lại hơi nhếch lên, cô dùng gương mặt thân thiện, thẳng thắn hỏi một vài câu rất bình thường. Ví dụ, liệu Hoàng Quốc Việt có bất thường gì trong hai ngày qua hay không, công ty có giám sát lỏng lẻo và cho phép nhân viên lái xe trong tình trạng mệt mỏi hay không, và liệu bản thân Hoàng Quốc Việt có xu hướng tự tử hay không.
Hai tài xế trả lời không hề lúng túng, họ liên tục cam đoan rằng Hoàng Quốc Việt đang ở trong tình trạng bình thường, công ty không cho phép tài xế lái xe khi mệt mỏi, hơn nữa bọn họ sẽ xét nghiệm máu thường xuyên để ngăn chặn tình trạng lái xe khi say rượu và sử dụng ma túy.
Có vẻ như TNHH Hậu cần Minh Thiệu Cao Tinh là một doanh nghiệp chính thống với yêu cầu khắt khe đối với nhân viên và có tổ chức khám sức khỏe hàng năm. Như vậy, Hoàng Quốc Việt có sức khỏe tốt, chỉ gặp một số vấn đề nhỏ mà một số tài xế thường gặp phải, chẳng hạn như căng cơ thắt lưng, nhưng không có vấn đề gì đến mức có thể khiến ông ta đột tử. Nghe xong câu trả lời của họ, Diệp Yên Nhiên tỏ vẻ "hiểu hết mọi chuyện”, ngập ngừng nói: "Nhìn hai anh trả lời ăn ý như vậy. Khi chạy đường dài, đặc biệt là một số quãng đường dài vào ban đêm cũng phải được thực hiện theo các quy tắc riêng, nhỡ đâu các anh lách luật thì chắc chỉ trong nghề mới biết nhỉ?”
Khi cô vừa thốt ra câu này, người tài xế lớn tuổi bật cười, rút một điếu thuốc ra rồi châm lên, tiếp đó liếc nhìn người bạn đồng hành của mình. Anh chàng mập mạp cũng cười, rồi lại lắc đầu: “Nhìn cô cũng không hơn con gái tôi là bao, gọi một tiếng công an thì có vẻ hơi xa lạ. Tôi nói này cô gái, chúng tôi biết gì cũng nói cho cô hết, sao cô cứ nghĩ oan hai anh em bọn tôi? Những người khác thì tôi không biết, nhưng ở TNHH Hậu cần Minh Thiệu Cao Tinh, tất cả các tài xế đều làm việc theo quy định của ngành, hoàn toàn không vi phạm pháp luật đâu.” ( truyện trên app T𝕪T )
Diệp Yên Nhiên nhất thời lộ ra vẻ mặt khó xử giống như bị người ta vạch trần chút tâm tư, bẽn lẽn mím môi, sau đó nhếch miệng cười.
Đúng lúc này, tài xế lớn tuổi phà ra một hơi thuốc, có lẽ cũng không muốn để tình thể trở nên gượng gạo, ông ta chủ động mở miệng: “Với lại, nghe nói Hoàng Quốc Việt mệt mỏi khi lái xe à? Vì lý do gia đình nên ông ta đã nộp đơn xin đặc cách vào công ty, hiếm có tài xế lái xe lớn nào chỉ chạy đường ngắn lắm, tại chưa tới năm sáu là tiếng đã tới nơi rồi.”
"À... Nhân tiện, tuyến đường mà ông ta bị nạn trong vụ tai nạn xe hơi đêm qua là tuyến đường mà ông ta phải cố định chạy hàng tuần đó.”
Cố định? Ánh mắt Diệp Yên Nhiên lóe lên, những thông tin vừa rồi nhanh chóng di chuyển trong đầu, thế nhưng trên mặt không lộ ra chút khác thường nào, cô hỏi thêm: “Gia đình nhà ông ta là hoàn cảnh đặc biệt sao?”
"Uầy..." Người lái xe lớn tuổi do dự một lúc, rồi lắc đầu: "Cái này thì tôi không biết rõ. Thường thì chúng tôi cũng không gặp hay nói chuyện với Hoàng Quốc Việt nhiều, cũng không phải quen biết hay thân thiết gì với nhau."
Nói xong, anh chàng mập lùn chỉ sang một xưởng khác cách đó chừng năm sáu trăm mét: “Ông ta thường xuyên bốc hàng ở đó nhất, hay là cô đến đó hỏi xem có phát hiện thêm gì không.”
“Cảm ơn.”
Diệp Yên Nhiên gửi lời cảm ơn chân thành, nhưng thay vì rời đi ngay lập tức, cô lại đứng đó và trò chuyện đôi ba câu với hai người trong vài phút.
Với diện mạo trông ngọt ngào và dễ thương, đồng thời cô cũng thuộc tuýp dễ nói chuyện, hai người lái xe từ đầu đến cuối cảm thấy khá dễ chịu. Bằng cách này, cô đã biết được tên của một số nhân viên, nghe nói đều là quan hệ đồng nghiệp, thường ngày làm chung với Hoàng Quốc Việt.
Ngay khi Diệp Yên Nhiên chuẩn bị chào tạm biệt hai người này và đi về phía khu nhà xưởng mà anh mập lùn nói thì một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ đó.
Cô chạy nhanh qua bên ấy, sau đó dừng lại bên đường gần khu nhà xưởng, đứng trong bụi cây, ngóc đầu lên ngóng tình hình nơi đó. Chỉ thấy cánh cửa sắt cao lớn của khu nhà xưởng đó lúc này đang mở toang, trước cửa có hai chiếc xe tải lớn đang đậu để bốc hàng. Trong khoảng trống giữa hai chiếc xe, một vài người vây vào một chỗ, hiện trạng có chút hỗn loạn.
Ở giữa là một người phụ nữ với đầu tóc rối bù, vừa khóc vừa la hét, trên tay cầm tóc của một người đàn ông mặc đồng phục công tác hậu cần của TNHH Hậu cần Minh Thiệu Cao Tinh, động tác như muốn giựt hết tóc cho người kia phải hói đầu mới chịu.
Người đàn ông bị ép phải khom lưng cúi đầu, hết lần này tới lần khác cố gắng lấy tay của người kia xuống, nhưng cũng không dám dùng quá nhiều lực, chỉ có thể kéo từng chút túm tóc của mình lại, đau đến nhe răng trợn mắt. Miệng không ngừng la hét: "Chị... Chị... Chị ơi, xin nhẹ tay..."
Những người xung quanh vốn bận rộn cũng dừng chuyện trong tay lại, vội tiến đến hóng chuyện, có người nhảy vào khuyên can. Phải đến hơn hai phút, mọi người mới tách được hai con người đang kịch liệt tranh đấu kia ra. Ai nấy đều thở không ra hơi.
Đúng lúc này, phó giám đốc Kim đang cùng đám người Ngôn Thiếu Huy nói chuyện cũng chạy tới. Họ dừng cách đám người không xa, phó giám đốc Kim liền chạy một mạch tới, không ngờ vừa tới trước mặt người phụ nữ, người bên kia đã nhanh như chớp, rất nhanh liền túm lấy đầu của anh ta, một lần nữa vừa khóc vừa giật tóc.
Cảnh tượng càng lúc càng hỗn loạn
"Hóng chuyện hả?”
Diệp Yên Nhiên đang đứng ngây ra, bỗng một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai cô, có hơi thở ấm áp phả vào bên tai, khiến cô giật nảy mình, lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy Ngôn Thiếu Huy từ từ đứng thẳng lưng, hai tay đút túi quần, trong khi đó Tưởng Hoài An thì đang đứng cách đó không xa, cúi đầu cười toe toét.
“Hai người xong rồi à?” Cô thuận miệng hỏi một cách thản nhiên, đồng thời lùi lại một bước dài không để lại dấu vết, kéo dài khoảng cách với đội trưởng, ít nhiều mang theo chút sự thờ ơ.
Tưởng Hoài An vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cảnh này, lại cúi đầu cười. Nhìn xem, cậu đã nói từ đầu rồi mà, một ngày nào đó đội trưởng nhà ta sẽ gặp được một người phụ nữ, người này tuyệt đối sẽ không vì vẻ đẹp mê hoặc lòng người của đội trưởng mà bỏ qua bản tính độc miệng khiến người ta chán ghét đó đâu.
Ngôn Thiếu Huy dường như không nhận ra chuyển động nhỏ của cô, sau khi đứng thẳng người, tầm mắt liền chuyển sang hiện trường hỗn loạn phía trước:
"Các tin tức nhận được chỉ là những thông tin vô dụng, tất cả đều chỉ là biểu hiện công việc của Hoàng Quốc Việt, nội dung công việc hàng ngày các kiểu thôi.”
Vừa nói, anh vừa hất cằm về phía người phụ nữ đang nổi cơn điên: “Anh Kim vừa trả lời điện thoại nói rằng người nhà của Hoàng Quốc Việt đến, chắc là người này rồi. Chúng ta qua đó xem xét tình hình chút.” Ngôn Thiếu Huy nói xong liền cất bước đi về phía đám người, Tưởng Hoài An tất nhiên cũng đi theo sau.
Diệp Yên Nhiên thấy thế cũng chạy theo, cô muốn chứng tỏ năng suất làm việc của mình, nếu tụt lại phía sau thì thế nào cũng bị người kia khiêu khích về thân thể nhỏ bé của cô. Trải qua thời gian dài làm việc chung, xem như cũng đã hiểu được vì sao tổ điều tra đặc biệt và đại đội chuyên án ngay từ đầu lại sinh ra hiềm khích lớn như vậy, tất cả đều là do anh ấy vừa khó tính vừa bất lịch sự.
Cứ mãi lẩm bẩm trong lòng, khó tránh khỏi bị phân tâm. Cô không biết rằng bóng người phía trước sẽ đột ngột dừng lại, chưa kịp phản ứng mà đã lao thẳng vào bóng lưng ấy.
...
Mũi Diệp Yên Nhiên nhói vì xót, sau đó dần đỏ lên, hai mắt đột nhiên mở to khiến Ngôn Thiếu Huy sững sờ.
Lúc này, cô không hề quan tâm đến việc mũi mình đang đau xót, một số hình ảnh rời rạc lóe lên trong đầu cô! Trong loạt ký ức đột ngột này, cô không biết vì sao bỗng nhiên ngã xuống đất, bên tai mơ hồ có tiếng bước chân đều đặn vang lên. Từ khi cô sống lại tới nay, ngay cả khi cô dùng cạn kiệt sức lực, đầu đau như búa bổ cũng không thể nhớ rằng cô đã chết như thế nào. Tại sao vừa rồi đụng phải anh mà đã xảy ra phản ứng lạ lùng như thế?
Chẳng lẽ là vì...
Cô nhìn tấm lưng đầy đặn và rộng lớn của Ngôn Thiếu Huy với vẻ không tin nổi.
Liệu có nên… Thử lại không nhỉ?
TYT & Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT