Đến khi tới gần thì Diệp Yên Nhiên mới phát hiện Tưởng Hoài An và La Chí Cương cũng ở đây và đang nhỏ giọng nói chuyện với người đàn ông trung niên lạ mặt ăn mặc giống bác sĩ pháp y.

“Đội trưởng Ngôn.” Người đàn ông trung niên nhìn thấy hai người thì thẳng người lên mà vẫy tay.

“Bành Đức Dũng.” Ngôn Thiếu Huy bước tới, đột ngột mở miệng nói ra ba chữ: “Diệp Yên Nhiên.”

Lúc này Diệp Yên Nhiên hiểu rằng người đàn ông này đang giới thiệu hai người với nhau, thế là cô vội vàng nở ra một nụ cười ngọt ngào. Cô vốn muốn chủ động bước tới bắt tay, nhưng khi vươn đôi tay ra được một nửa thì nhận thấy đối phương đang đeo găng tay vô trùng, trên tay vẫn còn đang cầm một con dao phẫu thuật. Cuối cùng cô chỉ có thể thân thiện gật đầu chào hỏi: “Xin chào.”

“Xin chào.” Thái độ lần đầu gặp mặt này của Bành Đức Dũng rõ ràng hòa nhã dễ gần hơn nhiều so với ba người kia. Ông ấy có một khuôn mặt dài, dáng mặt vuông, mang lại cho người ta một cảm giác rất chính nghĩa.

“Đây chính là thi thể của người mất tích được tìm thấy ở thôn Bình Sơn sao? Nguyên nhân tử vong cụ thể là gì?” Ngôn Thiếu Huy không cho họ nhiều thời gian để chào hỏi nhau, vừa đeo một đôi găng tay ở bên cạnh vào vừa hỏi.

“Ngạt thở.” Bành Đức Dũng trả lời một cách rất chắc chắn, đưa tay ra vén mí mắt của nạn nhân lên: “Dưới kết mạc mắt có hiện tượng xuất huyết… Điều này cũng có thể phán đoán ra từ màu sắc của vết hoen tử thi, ngoài ra thì phần phổi phù hợp với đặc điểm của tình trạng chết ngạt. Bác sĩ pháp y đến hiện trường phán đoán rằng cái xác đã từng bị đông lạnh trước khi vứt đi, điều này cũng chính xác. Theo mức độ phân huỷ của xác chết, kết hợp với môi trường xung quanh của ngôi nhà bỏ hoang và cả nhiệt độ, độ ẩm trong ngày hôm đó, nạn nhân quả thật bị vứt ở đấy vào khoảng bốn giờ sáng cùng ngày.”

“Ở phần cổ và xung quanh mũi miệng của nạn nhân cũng không phát hiện dấu vết đáng nghi nào của vật khiến người ta ngạt thở, nhưng mà…” Ông ấy vừa nói vừa chỉ vào xương quai xanh và một số vết trầy nhỏ ở xung quanh vùng cổ họng của nạn nhân: “Tôi phát hiện vảy da và vết máu trong móng tay của cô ta, kết quả giám định DNA cho thấy những vết thương này là do chính bản thân nạn nhân cào. Tôi nghi ngờ nạn nhân trước khi chết đã ở trong một môi trường hoàn toàn bịt kín, cô ta đã từng vô thức vùng vẫy trước khi hôn mê vì thiếu oxy. Hơn nữa, những đầu ngón tay của cô ta đều tồn tại các mức độ mài mòn khác nhau, cũng được xem là đã chứng minh được một phần của suy đoán này.”

Sau khi nghe xong thì Ngôn Thiếu Huy cũng không bày tỏ ý kiến gì, chỉ im lặng một hồi rồi quan sát xung quanh: “Người tài xế đã chết vì tai nạn xe hơi tối qua ở đâu rồi?”

Bành Đức Yên nghe thấy vậy thì lập tức đặt đồ trong tay xuống rồi dẫn anh mở một cánh cửa khác, đi tới trước phòng đông lạnh xác chết, ông ấy cúi người xuống kéo ngăn dưới cùng ra, mở túi đựng xác ra để lộ một thi thể đen ngòm.

“Do tai nạn xe hơi, bình xăng của chiếc xe tải lớn bị rò rỉ gây ra vụ cháy, ngọn lửa lan thẳng vào chỗ ghế lái. Sau khi đưa nạn nhân qua đây thì đã không thể thu thập được bằng chứng hữu ích nào trên bề mặt cơ thể, nhưng từ tư thế của ông ta thì tôi càng thiên về hướng là ông ta đã chết trước khi ngọn lửa bốc cháy. Hơn nữa, phần phổi của ông ta không hề có dấu vết của việc hít phải khói đặc, cho nên ông ta không phải là bị thiêu chết. Còn về nguyên nhân tử vong cụ thể thì phải chờ chất độc nội tạng đưa kết quả xét nghiệm đến.”

Ngôn Thiếu Huy gật đầu ra hiệu cho đối phương có thể đẩy ngăn kéo vào trong. Sau khi cả hai từ trong đó bước ra thì anh chậm rãi tháo đôi găng tay ra và căn dặn: “Anh Bành, nếu có kết quả xét nghiệm của tài xế xe tải thì ông hãy lập tức liên hệ tôi. Còn La Chí Cương, lát nữa đi lên hãy điều tra kỹ càng lai lịch của bốn người mất tích và cả tài xế xe tải, hãy nhớ là tôi không cần những thứ ở trên bề mặt.”

“Vâng, đội trưởng Ngôn.”

“Được thưa sếp.”

Bành Đức Dũng và La Chí Cương liên tiếp đáp lời.

“Ừ, Tưởng Hoài An và Diệp Yên Nhiên theo tôi đến đơn vị làm việc của tài xế xe tải để xem xét.” Trong lúc đang nói chuyện thì Ngôn Thiếu Huy đã đến phòng nghỉ ở bên ngoài trước một bước, cầm tập tài liệu rồi rút bản báo cáo của khoa điều tra sự cố ra đưa cho Tưởng Hoài An.

Tưởng Hoài An nhận lấy lật xem qua một lượt, thấy dáng vẻ Diệp Yên Nhiên đang cố gắng vươn cổ liếc nhìn thì đưa thẳng bản báo cáo ra.

Trên đường không thấy có dấu hiệu phanh xe… Chức năng phanh ở chỗ lái vẹn nguyên…

Tài xế Hoàng Quốc Việt, bốn mươi sáu tuổi, hiện đang làm việc cho một công ty vận tải ở khu Đài Cảng…

Diệp Yên Nhiên vừa xem thì lập tức nhíu mày. Xem ra vụ tai nạn xe hơi tối qua quả thật có rất nhiều chỗ vô lý, nhưng trong hoàn cảnh lúc đó, hầu hết mọi người đều sợ hãi đến mức đầu óc hỗn loạn, mà người này còn có thể bình tĩnh nghĩ ra những điều này…

Trong lúc suy nghĩ, cô không khỏi ngước mắt lên nhìn người đàn ông nhưng lại bắt gặp phải ánh mắt của đối phương.

“...”

Ngôn Thiếu Huy nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, tiến lên hai bước đưa tay ra lấy chìa khoá xe từ trong túi quần của Tưởng Hoài An rồi ném đi.

Diệp Yên Nhiên vẫn còn cầm bản báo cáo đó, luống cuống một hồi mới chụp được chìa khoá xe đột nhiên bay tới, sau khi đứng vững thì cô nhe răng với hai bóng lưng cao lớn ở trước mặt. Cảm thấy đã bận rộn cả nửa ngày trời mà bản chất vẫn là một người tài xế.

Vài phút sau.

Chiếc xe Jeep màu đen lái khỏi khuôn viên của Sở thành phố, Tưởng Hoài An ngồi vào chỗ ghế lái phụ, trước tiên là xác định địa chỉ công ty vận tải của tài xế xe tải Hoàng Quốc Việt trên định vị, sau đó lại quay đầu đi, anh ta có phần tò mò hỏi: “Sếp, vì bây giờ chúng ta đã biết nguyên nhân tử vong của người mất tích thứ hai, chúng ta không về thôn Bình Sơn để tìm kiếm manh mối trước sao?”

“Không cần, đoán chừng người của Trương Hữu Vinh đã đến đó thu gom đồ đạc đã bị mất cắp rồi.” Ngôn Thiếu Huy bình thản đáp.

Trong đáy mắt của Tưởng Hoài An hiện lên sự sáng tỏ rồi quay người lại không lên tiếng nữa.

Nhưng trong lòng của Diệp Yên Nhiên chợt thoáng qua một cảm giác kỳ lạ vô cùng: Lẽ nào là Ngôn Thiếu Huy cố tình? Cố tình để lại manh mối thôn Bình Sơn cho đại đội chuyên án? Người này tốt bụng như vậy sao?

Cô nghĩ như vậy nên liếc nhìn tình hình ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, nhưng lại một lần nữa nhìn nhau ‘thân thiện’ với Ngôn Thiếu Huy.

“Lái xe mà không tập trung?” Đôi mắt đen của người đàn ông khẽ nheo lại: “Chính là loại trình độ chuyên nghiệp này? Cũng không biết bây giờ có kịp đổi cái người tên là Hữu Hiên gì đó qua không.”

Diệp Yên Nhiên: …

Cô đúng là trúng tà rồi mới cảm thấy người này có thể tốt bụng như thế.

Rõ ràng là đồ xấu bụng!

Cô nhìn sang chỗ khác, căm hận nghiến chặt răng hàm sau. Sau đó cô đạp ga một phát, chiếc xe Jeep tăng tốc nhanh chóng và biến mất trong dòng xe cộ.

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play