Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 46: Dùng cả sinh mệnh để yêu
Trên đường đến vị trí mà Diễm Vân gửi không khí thật trầm trọng, Trần Nhạc không nghĩ nói chuyện, mà Liễu Minh cũng không nói một lời. Cứ thế chiếc xe dừng lại trước một nhà máy, một nhà máy đã sớm bị bỏ hoang, chẳng biết trước kia nới đây làm gì nhưng bên ngoài lại ngổn ngang những tấm gỗ lớn, có lẽ đây là một nhà máy sản xuất gỗ.
Diễm Vân vẫn chưa vào, cô đứng ở bên ngoài chờ bọn họ, thấy hai người đi tới, liền nói: "Em nhận được tin tức của ông ta từ 10 phút trước, ông ta nói chỉ có anh và bác sĩ Nhạc là được vào thôi, nếu không sẽ giết chết mẹ."
Liễu Minh sớm đã biết trước, bình tĩnh gật đầu: "Biết rồi."
"Em không đi vào cùng được, hai anh nhớ cẩn thận nha!" Diễm Vân hết sức lo lắng, liên tục dặn dò.
Liễu Minh nắm lấy tay Trần Nhạc, đẩy cửa bước vào: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì!"
Bỏ lại một câu như vậy cho Diễm Vân, hai người liền đi vào, bóng dáng khuất dần sau cánh cửa. Vừa vào bọn họ đã thấy được Nghiêu Tuấn, ông ta ngồi trên một chiếc sofa cũ kĩ không còn nguyên vẹn, áo vest giày da sáng trọng, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt, như là lần đầu mà Liễu Minh nhìn thấy ông ta. Tựa như một người bình thường, chứ không phải là một kẻ điên.
Nhìn thấy hai người, ông ta lộ ra một nụ cười dịu dàng giả dối: "Tới rồi nha..."
Liễu Minh chậc lưỡi một tiếng, không kiên nhẫn nói: "Thả người!"
"Không gấp, không gấp. Chúng ta tâm sự một chút đi chứ?" Ông ta vẫn cứ cười tủm tỉm.
"Không rảnh, nhanh thả người, đồ ông cần chúng tôi đã mang tới rồi." Trần Nhạc lành lạnh mở miệng.
Ông ta tiếc nuối thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, con trai ngoan màu đem đồ đến cho cha nào."
"Bớt ghê tởm đi." Nói rồi Trần Nhạc cầm lấy tập hồ sơ từ tay Liễu Minh, chậm rãi đi tới.
Liễu Minh lập tức níu lấy tay hắn, giọng nghiêm túc: "Để em!"
Trần Nhạc nhợt nhạt cười, lắc lắc đầu.
Đây là chuyện của hắn, hắn nên tự mình giải quyết. Còn Liễu Minh, cậu cũng chỉ là một người bị liên lụy vào, một người vô tình chịu thương tổn. Trần Nhạc biết ơn sự bầu bạn của cậu, vì vậy lúc này đây hắn không muốn cậu phải xử lý thay mình những chuyện này.
Nhìn ra được ý muốn của hắn, Liễu Minh chỉ đành thở dài buông tay, người này, luôn cố chấp như thế.
Thấy Trần Nhạc đi đến ông ta hưng phấn đứng lên, vẻ mặt đầy bệnh trạng
Trần Nhạc dừng bước, cách ông ta khoảng hai mét: "Đây là toàn bộ giấy tờ chuyển nhượng, ông kí tên vào là có hiệu lực."
Ông ta cười cười: "Con trai, không cần cảnh giác vậy đâu."
Nói rồi ông ta nhận lấy tập hồ sơ, thản nhiên quăng lên sofa, sau đó tiến tới vài bước rồi đột nhiên bắt lấy cổ tay của Trần Nhạc. Hắn giật mình, nhanh chóng lùi về phía sau: "Làm gì?"
Ông ta vẫn nhoẻn miệng cười, lắc lắc đầu rồi quay người: "Dẫn bà ta đi đi."
Liễu Minh nhíu mày, ngờ vực mà nhìn Nghiêu Tuấn, cậu cứ cảm thấy có gì đó không ổn, đang muốn gọi lại Trần Nhạc thì sự việc đã diễn ra quá nhanh, trong chớp mắt khi Trần Nhạc ngồi xuống cởi dây trói cho Lưu Thương Hoà, Nghiêu Tuấn đã ra tay. Ông ta từ phía sau câu lấy cổ Trần Nhạc, trong tay chẳng biết từ khi nào xuất hiện một con dao, lưỡi dao lành lạnh chạm vào da thịt ấm nóng, tựa như một con rắn đang nhe ra răng nanh của mình.
Liễu Minh hoảng sợ, gấp gáp hỏi: "Ông làm gì vậy?"
"Làm gì? Đương nhiên là mang tụi mày đi chầu ông bà rồi!" Ông ta cười hì hì đáp.
Nói rồi ông ta thẩy đến bên chân của Liễu Minh một con dao: "Nhặt lên, tự đâm mình một nhát."
"Đừng có điên!" Trần Nhạc lạnh lùng quát.
"Mày im miệng!" Lưỡi dao cắt qua lớp da, máu tươi hiện lên trên cần cổ trắng trẻo.
Trái tim Liễu Minh nhảy dựng lên, đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Nhạc: "Tôi đâm, ông đừng làm tổn thương anh ấy!"
Trần Nhạc cũng hoảng sợ: "Bị khùng à, cút khỏi đây nhanh!"
Liễu Minh nở một nụ cười trấn an hắn, dịu dàng nói: "Nhạc, anh nghĩ em có thể nhìn anh bị thương sao?"
"Được rồi, nói lắm thế, nhanh đi." Ông ta mất kiên nhẫn lên tiếng.
Liễu Minh nhặt lên dao, bình tĩnh hướng mũi dao vào chính mình, tự đâm mình cũng có chỗ tốt, dù có hơi đau nhưng chắc chắn là sẽ không tổn thương tới tính mạng. Trần Nhạc liên tục lắc đầu, làm lưỡi dao cắt lên da thịt càng sâu, Liễu Minh nhìn đau lòng, thẳng tay đâm một nhát vào bụng mình, cậu cắn răng không phát ra tiếng.
"Ha ha tốt lắm. Quả nhiên mày cũng giống như mẹ mày, yêu say yêu đắm hai mẹ con này. Chỉ là một đám ghê tởm chúng mày, đi mà gặp nhau ở địa ngục đi." Ông ta cười ha hả mà nói, khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ.
Liễu Minh đột nhiên nghĩ ra cái gì, lạnh lùng nhìn ông ta: "Dì Nhạn là ông giết?"
Nghiêu Tuấn vẫn còn cười, nghe thế thì hưng phấn gật gật: "Đúng thế, là tao đẩy nó xuống cầu thang đấy."
Trần Nhạc cứng lại, đôi mắt sâu thẳm dâng lên hận ý. Mà lúc này Lưu Thương Hoà động đậy, cũng tỉnh lại.
Bà mở mặt ra chính là tình cảnh như vậy, hết sức lo lắng mà nhìn Trần Nhạc cùng Liễu Minh. Trần Nhạc liếc nhìn bà, chầm chậm nói: "Đi ra chỗ khác."
Lưu Thương Hoà không quá rõ ý của Trần Nhạc nhưng vẫn đứng lên đi về phía Liễu Minh, nâng cậu lên. Liễu Minh lại không một tiếng động mà tránh ra tay của bà, Lưu Thương ngẩn người, rồi lắc đầu cười khổ.
Nghiêu Tuấn không nói một lời, như là Lưu Thương Hoà không tồn tại vậy, chẳng đáng để ông ta bỏ vào mắt. Ông ta chỉ vặn vẹo cười nói: "Đâm thêm một nhát coi chơi đi!"
Liễu Minh đang muốn lại đâm một nhát thì nghe thấy tiếng gọi của Trần Nhạc: "Liễu Minh!!!"
Liễu Minh ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy Trần Nhạc đạp mạnh vào chân của Nghiêu Tuấn, trong lúc ông ta đau đớn thì ngồi thụp xuống, lưỡi dao xẹt qua gò má hắn nhưng hắn lại chẳng quan tâm mảy may. Trần Nhạc lại xoay người đá một cái vào cổ tay của ông ta, con dao rơi xuống đất bị Liễu Minh đi tới đá văng ra xa.
Cùng lúc đó cánh cửa nhà máy bị đá ra, cảnh sát tràn vào, theo sau còn có Kiều Khả cùng Mộc Gia Hoạ. Liễu Minh nhìn thấy hai người, thì thả lỏng tươi cười: "Tới hơi muộn rồi đấy người anh em!"
Kiều Khả chậc lưỡi: "Quá thảm!"
Giao lại mọi chuyện cho cảnh sát, Trần Nhạc bắt đầu ngây người nhìn Liễu Minh. Liễu Minh cười khẽ, đi đến ôm lấy hắn vào lòng: "Đã không sao rồi, anh của em rất giỏi!"
Trần Nhạc giận dỗi hừ một tiếng, đợi đến khi ôm rất lâu rồi mới mở miệng: "Đồ không biết quý trọng sinh mệnh."
Liễu Minh bật cười, vuốt ve đỉnh đầu hắn: "Anh đừng oan em, em biết quý trọng sinh mệnh lắm chứ... Bởi vì anh chính là sinh mệnh của em cơ mà!"
Trần Nhạc nghẹn lời, qua thật lâu sau mới mềm mại nói: "Sau này không thế nữa được không? Anh sẽ sợ!"
Liễu Minh mừng như điên, đây là lần đầu hắn xưng anh với cậu! Thật tốt quá! Cậu mừng rỡ hôn lên vết thương trên gò má hắn, thật dịu dàng mà hứa hẹn: "Em biết rồi, nhất định sẽ không làm anh sợ nữa."
Trần Nhạc gật gù: "Chúng ta về nhà đi."
Liễu Minh hài lòng mỉm cười, rồi cứ thế mà dựa vào trên vai Trần Nhạc ngất đi.
.
Một lần nữa mở mắt ra, như thường lệ là trần nhà trắng xoá cùng mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Chỉ là bên cạnh giờ đây còn có một nhóc mít ướt, đôi mắt hồng hồng nhìn cậu.
Liễu Minh đưa tay vuốt ve gò má dính băng dán của hắn, dịu dàng hỏi: "Sao càng ngày càng thích khóc thế? Em có sao đâu nè."
"Đừng nói chuyện." Nghẹn ngào lên tiếng, rồi đứng dậy bắt đầu kiểm tra vết thương cho Liễu Minh.
Nhưng Liễu Minh lại đè tay hắn lại, rồi kéo người ngã xuống giường sau đó lật người đè qua, hôn ngấu nghiến lên cánh môi đỏ ướt át.
Trần Nhạc nghiêng đầu, đẩy nhẹ Liễu Minh ra: "Đừng nghịch... Vết thương nứt ra bây giờ!"
"Nhạc, em muốn anh..." Liễu Minh dùng chớp mũi sượt sượt cần cổ trắng mịn của hắn, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Hiểu ra được thâm ý bên trong lời nói của Liễu Minh, trong thoáng chốc từ mặt cho đến cổ của Trần Nhạc đều như bốc cháy, lại đỏ lại nóng, xấu hổ đến mức hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho xong.
Mái tóc đen dài của hắn lại càng làm nổi bật lên da thịt trắng tinh, chỉ là giờ đây bị nhuộm phải sắc đào, hồng hào căng mọng, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn cắn cho vài cái. Mà Liễu Minh cũng đã làm như vậy, cậu cúi người cắn lên gò má không bị thương của hắn, để lại trên đó một dấu răng nhợt nhạt, là ấn kí của cậu, và người này chỉ thuộc về riêng cậu.
Tiếng than nhẹ tràn ra từ môi răng của Trần Nhạc, ánh mắt hắn mịt mờ một tầng sương trắng, nghẹn ngào nói: "Không, được, đâu... Đây là bệnh viện."
"Bây giờ là nửa đêm, sẽ không ai tới đây đâu. Chúng ta làm nhé?" Đôi môi của cậu theo lời nói mà trượt xuống, nhẹ nhàng lướt qua cần cổ cùng đầu vai, hai tay lại nhanh chóng cởi ra áo sơ mi của hắn, luồn lách đi vào, vuốt ve da thịt căng bóng.
Trần Nhạc cũng không đẩy Liễu Minh ra nữa, mà hơi híp mắt lại, cảm nhận từng đợt khoái cảm do cậu mang đến, đôi môi hồng nhuận phát ra từng tiếng than thở nhè nhẹ.
Dù sao, kể từ khi chấp nhận Liễu Minh thì hắn cũng đã tự sa ngã vào.
Liễu Minh cười khẽ, tiếp tục dai cắn điểm nhỏ nhô ra, khiến hắn không khỏi nức nở nghẹn ngào. Tay cậu đi xuống chạm vào nơi đã hơi cứng, nhẹ nhàng vuốt ve, người dưới thân run lên, như mèo con mà lại nức nở một tiếng.
Qua một lúc sau Trần Nhạc mới cảm thấy được một nơi ấm nóng mà chật hẹp bao lấy vật nhỏ của hắn, cùng thêm một tiếng thở dốc nặng nề đến từ Liễu Minh. Liễu Minh hơi nhíu mày, nhưng sau đó lại không sao cả mà bắt đầu động đậy, nhịp nhàng lên xuống.
Khoái cảm lan tràn khắp cả cơ thể Trần Nhạc, khiến tay chân của hắn đều co lại vì sung sướng. Lúc này Liễu Minh chỉ thấy được một đôi mắt tràn đầy hơi nước chăm chú nhìn mình, đuôi mắt đỏ ửng như đào hoa nở rộ, mê hoặc lòng người.
Cậu cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng vẫn còn đang tràn ra những tiếng rên rỉ mê người kia, rồi sau đó lại lên lên xuống xuống một cách nhanh hơn.
Căn phòng bệnh giờ đây chỉ còn những tiếng than thở cùng rên rỉ, trong đêm đen lại có vẻ càng làm cho người ta cảm thấy ngượng ngùng.
Lời tác giả: Ngại quá, ngại quá huhu :(( Tác giả còn chưa đủ 18 tuổi đâu!!!