Tác giả: Tiểu Vũ

Chương 45: Trở về

Đã ba ngày sau khi mọi chuyện xảy ra, Nghiêu Tuấn chưa từng gửi đến cho bọn họ bất kỳ một tin tức nào, nhưng như thế cũng tốt, Liễu Minh sẽ có thời gian chuẩn bị và cho ông ta một vố, sau đó một lần nữa tống ông ta vào bệnh viện tâm thần.

Ngày cuối tuần hôm nay không chút nắng, chỉ có hạt mưa nặng nề đánh lên mái hiên của những cửa hàng trải dài khắp phố, hàng hiên cùng bến xe buýt chật kín người, những con người xa lạ vì một cơn mưa mà bất ngờ tụ lại với nhau.

Tựa như năm ấy, vì một cơn mưa mà hai người lướt qua đời nhau.

Liễu Minh thấp giọng bật cười, nhìn sang người bên cạnh, thiếu niên của năm đó sớm đã trút bỏ non nớt, trưởng thành trở thành một người đàn ông có thể đương đầu một phương. Chỉ là chiếc áo sơ mi trắng cùng đôi mắt đào hoa của năm ấy vẫn in hằn trong kí ức của cậu, đến bây giờ vẫn không thay đổi.

Bến xe buýt này không phải là bến xe buýt của năm đó nhưng người bên cạnh lúc này, mãi mãi cũng sẽ là người của năm ấy.

Liễu Minh nhẹ nhàng đụng một cái vào đầu vai Trần Nhạc, rồi khi đối mặt với ánh mắt nhìn sang của hắn, cậu mới khẽ mỉm cười nói: "Xin lỗi cậu, tôi không cố ý đụng trúng cậu đâu."

Vẫn là câu nói của ngày hôm ấy, nhưng là...

Trần Nhạc nhướng mày, không rõ ràng lắm hỏi: "Khùng à?"

Liễu Minh chẳng coi ai ra gì mà sáp đến, hôn nhẹ lên gò má của hắn: "Nhớ không, lần đầu tiên mà chúng ta gặp nhau ấy?"

Trần Nhạc đẩy cậu ra, cau mày nghĩ ngợi. Ngày đó, là ngày đầu tiên mà hắn đến tỉnh thành này, một nơi thật lạ so với nơi hắn ở lúc trước. Nơi chỉ trải dài những đồng ruộng bát ngát, nơi không có quá nhiều xe cộ, không ồn ào vội vã, chỉ có những người dân mộc mạc, những nụ cười ngây ngô của tuổi trẻ. Cũng là ngày ấy, tại cái nơi gọi là bến xe buýt này hắn gặp Liễu Minh, một ngày mưa nặng hạt như hôm nay.

Không ngờ vào nhiều năm sau, thiếu niên ấy vẫn ngồi ở bên cạnh hắn như thế này, tại một địa điểm khác và với một thân phận khác. Là từ một người xa lạ trở thành người yêu, một người đặc biệt trong sinh mệnh đến thế.

Trần Nhạc nhếch khoé môi, nở nụ cười, một nụ cười thật xinh đẹp: "Không sao, một ly trà sữa là được rồi."

Nghe thế trong phút chốc Liễu Minh đã ngẩn người, sau đó mới nhẹ giọng bật cười: "Được, cả đời này đều cho anh!"

Phải rồi, cậu trai năm đó giờ đã là của cậu, cả đời này đều là!

Có nhiều thứ nên thay đổi thì cũng sẽ thay đổi, như là năm đó thiếu niên bên cạnh là lạnh lùng nói 'không sao' chứ không phải là mỉm cười tinh nghịch như hiện tại.

Liễu Minh đưa mắt nhìn cảnh quan xung quanh, một lần nữa trở lại, nơi đây đã trở thành những ngôi nhà cao chọc trời, đồng ruộng mênh mông cũng bị khai phá thành những công trình cao cấp.

Xe buýt dừng lại trước mặt bọn họ, Liễu Minh nắm lấy tay Trần Nhạc cùng ôm theo Hà Thư lên xe, xe chuyển động đều đều, bỏ lại màn mưa ở phía sau.

Sau một chặng đường đời dài, đây là lần đầu tiên Liễu Minh trở về nơi đây. Cậu luôn sợ nhìn cảnh nhớ người, nên sau khi lên đại học đã trốn biệt nơi xứ xa. Lần này trở về cũng là vì có Trần Nhạc bên cạnh, mà quan trọng hơn là Linh Lan và Ngọc Tú đang ở đây chờ bọn họ.

Mười giờ hơn bọn họ đẩy cửa đi vào 520, tiếng chuông gió đinh đinh đang đang bao năm rồi vẫn chưa thay đổi, kể cả những chiếc bàn chiếc ghế cùng bố cục của quán cũng y như xưa. Ở một chiếc bàn kế bên kệ sách bọn họ nhìn thấy Linh Lan cùng Ngọc Tú, cùng lúc đó Linh Lan cũng nhìn thấy hai người, cô mỉm cười vẫy vẫy tay: "Ở đây!"

Nhìn thấy Liễu Minh dắt tay một cậu trai xinh xắn đi tới, trên người còn ôm một đứa trẻ. Ngọc Tú nhíu nhíu mày, quay sang hỏi người bên cạnh: "Em, đó là ai thế?"

Linh Lan chỉ bí ẩn đáp: "Đợi chút nữa chị sẽ biết!"

Liễu Minh cùng Trần Nhạc đi tới chào hỏi hai người, rồi ngồi xuống ở đối diện. Hà Thư ngồi ở trên đùi của Trần Nhạc, cười ngọt ngào: "Chào hai chị xinh đẹp ạ!"

"Ôi con nhà ai mà dẻo miệng thế?" Linh Lan bật cười, nhéo má cô bé.

Trần Nhạc cũng theo ngắt má bé, bất đắc dĩ mỉm cười: "Không biết lớn nhỏ."

Hà Thư vẫn cứ cười khúc khích, vàng dội đáp lại Linh Lan: "Con của bố ạ!"

Bố? Từ này rất ít khi nghe con bé kêu, đây là chỉ hắn sao?

Đang lúc Trần Nhạc muốn mở miệng, Ngọc Tú đã trước tiên hỏi: "Thế bố nhóc là ai?"

Cô bé nghiêng nghiêng đầu, sau đó nắm lấy tay của Liễu Minh ở bên cạnh quơ quơ: "Đây là bố của con nè!"

"Hở???" Cùng một lúc ba âm thanh kinh ngạc phát ra.

Chỉ có duy nhất Liễu Minh là bình tĩnh nở một nụ cười, nhưng cậu cũng không lên tiếng nói gì, cứ yên lặng như thế.

Linh Lan vừa mới tỉnh táo lại, cô hít sâu một hơi, rồi mới lại hỏi Hà Thư: "Vậy còn mẹ con?"

Hà Thư nhíu nhíu mày, như là không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy. Một lúc sau bé con đưa đôi mắt nhìn về phía Trần Nhạc, cũng nắm lấy tay hắn: "Mẹ con ở đây cơ mà."

Ngay lập tức Trần Nhạc nhìn về phía Liễu Minh, cái người vẫn đang cố nín cười kia. Hắn dùng ánh mắt dò hỏi cậu đây là có chuyện gì, nhưng người nọ lại chỉ cười cười ra vẻ vô tội với hắn, thật sự là tức muốn chết!

Linh Lan dùng một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Trần Nhạc: "Em có thể sinh con à?"

Trần Nhạc luống cuống tay chân, không biết nên làm sao cho phải, hắn vội lắc lắc đầu: "Không phải đâu ạ!"

Liễu Minh thấy thế thì không trêu hắn nữa, cậu nắm lấy tay Trần Nhạc trấn an, rồi quay về phía Linh Lan Ngọc Tú nói: "Chị, Hà Thư là do chúng em nhận nuôi!"

Trần Nhạc trừng mắt nhìn Liễu Minh, ý bảo về nhà sẽ xử lý cậu sau.

Nhìn như vậy Ngọc Tú nâng má cười hỏi: "Thế người bên cạnh là người yêu mày à?"

Liễu Minh tỏ vẻ đắc ý: "Còn phải hỏi!"

Cô nàng lại nghiêng đầu tò mò theo dõi Trần Nhạc: "Em trai, ánh mắt của em còn tốt chứ?"

"Dạ?" Vẻ mặt Trần Nhạc mờ mịt.

Nghe ra được ý mỉa mai trong lời nói của cô, Liễu Minh gần như là nghiếng răng mà nói: "Chị Lan, quản chồng của chị!"

"Nào, hai người kiếp trước là có thù oán gì với nhau sao?" Linh Lan bật cười, bất đắc dĩ kéo kéo tay áo của Ngọc Tú.

Đến lúc này Trần Nhạc mới rốt cuộc hiểu ra, nhẹ nhàng cười đáp: "Liễu Minh rất tốt!"

Trong lòng Liễu Minh không khỏi run lên một cái, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn ngắm nét cười nhàn nhạt của người bên cạnh. Người này, luôn có những lúc làm người ta động lòng đến lạ, một câu nói dường như vô tình lại muốn hoá tim cậu thành bông.

Người như vậy, có thể không vì hắn mà trả giá hết thảy sao? Dù sao có toàn thân lui ra hay không cũng đã không quan trọng nữa, quan trọng là hắn xứng đáng.

Kiều Khả từng hỏi cậu có đáng không, Linh Lan cũng thế.

Khó ngăn được tình cảm từ trong lòng trào ra, Liễu Minh tiến đến hôn nhẹ lên gò mà của Trần Nhạc, nở một nụ cười đáp lại hắn: "Anh là tốt nhất!"

Trần Nhạc da mặt mỏng, thoáng cái đã đỏ bừng mặt, hắn liếc liếc hai cô gái đối diện, nghẹn một lúc vẫn không nói nên lời.

Người này quá lưu manh, rõ ràng là đang ở trước mặt người khác, có gì thì cũng phải về nhà chứ...

Đúng lúc, Ngọc Tú lạnh lùng mở miệng: "Chúng tôi chưa có chết, ok?"

Trần Nhạc xoắn xuýt ôm lấy Hà Thư đi kêu đồ ăn. Liễu Minh ho khụ một tiếng, nghiêm túc bắt đầu nói chuyện chính: "Tất cả giấy tờ đã làm tốt rồi chứ?"

"Mày nói chuyện với ai đấy?" Ngọc Tú nhíu mày gắt.

"Chuyện giấy tờ em nhờ chị đã xong rồi chứ ạ?" Liễu Minh ngoan ngoãn đổi giọng, lúc nhờ vả người khác thì phải biết điều một chút, cậu đó giờ hiểu rõ nhất cái này.

Ngọc Tú vừa lòng gật đầu, thẩy một tập hồ sơ lên bàn: "Toàn bộ."

Liễu Minh mở ra xem, rất hài lòng mà mỉm cười: "Cảm ơn chị."

Cậu học qua kinh tế, luật kinh tế hiểu không ít, từ những thứ này xem vào, dù nhìn kĩ cũng sẽ không thấy có vấn đề gì, lừa một người am hiểu thương trường lại càng dễ như trở bàn tay.

Linh Lan cười tủm tỉm: "Không cần cảm ơn, em đến quản công ty thay bọn chị là được rồi."

Liễu Minh bất đắc dĩ đáp lại: "Đã biết."

"Làm giám đốc không làm, tối ngày đi quản ba cái quán trà sữa. Chẳng hiểu nói."

Nghe Ngọc Tú trách cứ, Liễu Minh chỉ thản nhiên đáp: "Công ty cũng đâu phải của em."

Ngọc Tú lại muốn mắng thêm vài câu, nhưng Trần Nhạc đã ôm Hà Thư về tới, trong chớp mắt người kia đã chẳng thèm để ý tới cô.

Kéo người ngồi lại bên cạnh, Liễu Minh như chết thèm mà sáp đến hôn một cái, sau đó bỗng cười cười nhìn khoé miệng của hắn: "Nhóc tham ăn, anh ăn vụng cái gì thế?"

Trần Nhạc chớp chớp mắt: "Gì cơ?"

Liễu Minh thấp giọng bật cười, nhẹ nhàng liếm đi một chút vụn bánh vẫn còn vươn trên khoé miệng của Trần Nhạc: "Bên mép vẫn còn dính đồ ăn đây này? Cục cưng, sao mà anh lại có thể dễ thương đến thế!"

Trần Nhạc đỏ mặt, đẩy mạnh Liễu Minh ra, tựa như con mèo dựng lên nanh vuốt vậy: "Đây là ở bên ngoài!"

Liễu Minh vẫn tiếp tục trêu: "Thế ở nhà thì sao?"

"Cút!" Trần Nhạc lành lạnh đáp. Nhưng lại bị Liễu Minh hôn thêm một phát, tức chết hắn!

Hà Thư một chút cũng không quan tâm, an tĩnh ăn bánh uống trà sữa của mình, tháng ngày như thế này cô bé đã sớm quen rồi.

Ngay lúc này tiếng điện thoại của Liễu Minh vang lên, cậu nhấn nút nghe, chưa kịp nói gì thì bên kia đã truyền đến giọng nói gấp gáp của Diễm Vân: "Anh hai, em biết chỗ ông ta ẩn náo rồi! Em sẽ gửi vị trí cho anh, anh mau đến nhé!!!"

Liễu Minh cùng Trần Nhạc liếc nhìn nhau, lập tức đứng dậy. Trần Nhạc nhìn nhìn Hà Thư rồi mới nhìn sang Linh Lan, Ngọc Tú: "Hà Thư nhờ hai chị."

Linh Lan dắt tay Hà Thư gật gật đầu: "Em yên tâm!"

Trước khi đi Liễu Minh còn nhìn Ngọc Tú, nghiêm túc nói: "Em sẽ gửi vị trí cho chị, chị nhớ để người theo sau. Còn có liên hệ cảnh sát, nhờ Kiều Khả ấy, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến chị. Giúp em một chút, em có cảm giác không ổn lắm!"

"Được." Cô nàng đáp.

Liễu Minh khẽ cười, bây giờ mới vươn tay về phía Trần Nhạc, dịu dàng nói: "Anh, đi thôi."

Trần Nhạc đưa tay ra, Liễu Minh lập tức nắm lấy, thật chặt.

Lời tác giả: Chuẩn bị kết thúc rồi, còn khoảng gần 10 chương nữa thôi :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play