Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 47: Giá như
Nắng sớm lấp ló bên cửa sổ, tràn vào căn phòng bệnh lạnh lẽo, vẽ nên một bức tranh ấm áp. Trần Nhạc ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống, làm lộ ra da thịt trắng tinh bị che kín bởi những đoá mai hồng. Hắn xoa xoa vòng eo đau nhức, trong lòng không ngừng thầm mắng Liễu Minh.
Trần Nhạc giở chăn muốn xuống giường, nhưng chân còn chưa kịp chạm đất thì đã bị ôm eo kéo lại, giọng nói lười biếng của Liễu Minh theo sau vang lên bên tai: "Cục cưng, đi đâu đấy?"
"Hôm nay còn có ca trực..." Sau một đêm bị dày vò, giọng nói cũng trở nên khàn đến khó tin.
Liễu Minh chôn đầu vào hõm vai của Trần Nhạc, thoả mãn thở ra một hơi: "Cuối cùng thì anh cũng là người của em rồi!"
Nhìn trên cổ Liễu Minh giăng đầy dấu răng của chính mình, Trần Nhạc ngượng ngùng quay mặt đi, mềm giọng nói: "Đừng nghịch, ngồi dậy thay thuốc đi, chút nữa có người tới bây giờ."
Đang lúc hai người ôm ấp tán tỉnh nhau thì cửa bị gõ vang, Trần Nhạc hoảng sợ bò dậy, xách theo quần áo chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Liễu Minh bật cười nhìn theo, người này đúng là dễ thương chết mất.
Cửa bị đạp mở, Liễu Minh nín cười nhìn ra cửa. Người đầu tiên bước vào là Kiều Khả theo sau đó là Mộc Gia Hoạ cùng Hà Thư, cậu dám chắc rằng người đá cửa là Kiều Khả, vì bạo lực như vậy thì chỉ có cô nàng thôi chứ chả còn ai.
Hà Thư từ trên người Mộc Gia Hoạ nhảy xuống, nhào vào lòng Liễu Minh: "Bố, daddy đâu rồi?"
"Daddy đi vệ sinh rồi, con chờ chút nhé." Liễu Minh xoa xoa đầu cô bé đáp.
Hà Thư gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Liễu Minh.
Kiều Khả đi đến, bắt đầu cười nhạo hỏi: "Chưa chết à?"
Liễu Minh thản nhiên đáp lại: "Mày chưa chết thì sao tao chết được!"
"Mày thì hay rồi!" Kiều Khả hừ một tiếng.
Liễu Minh không cười nữa, nghiêm túc hỏi: "Ông ta sao rồi?"
Kiều Khả nhún nhún vai, đáp: "Bị đưa vào bệnh viên tâm thần chứ sao, ngày mai sẽ mở toà xét xử."
Thật buồn cười làm sao khi có quá nhiều người lại lợi dụng điều này để trốn tránh trách nhiệm, chỉ cần điên khùng thì dù có giết người đi nữa cũng chẳng sao. Bởi vì người không có khả năng điều khiển hành vi của mình sẽ không cần phải chịu trách nhiệm về mặt pháp lí, nực cười không!?
Thấy cửa nhà vệ sinh mở, Trần Nhạc bước ra. Liễu Minh khẽ cau mày, thử hỏi: "Anh thấy thế nào? Nếu anh không muốn để ông ta cho cảnh sát, thì em sẽ nhờ chị Tú bắt ông ta đem về?"
Trần Nhạc đi tới ôm Hà Thư lên rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, chậm rãi lắc đầu: "Cứ để cho pháp luật xử lý ông ta đi."
Cả chục năm dính dáng đến ông ta, mang trong mình cái gọi là huyết thống đã đủ làm hắn ghê tởm rồi. Vì vậy kể từ khi vứt bỏ cái họ đó, hắn cũng không muốn liên quan gì đến ông ta nữa. Nếu không phải do Lưu Thương Hoà, hắn và ông ta nhất định sẽ không gặp lại, hiện tại triệt để cắt đứt là tốt nhất.
Liễu Minh trấn an mà nắm lấy tay hắn, hơi gật đầu: "Được, nghe anh tất."
"Daddy, bố có sao không ạ?" Hà Thư ôm lấy cổ Trần Nhạc, âm thanh non nớt hỏi.
"Bố? Ai là bố cơ?" Nghe thấy Hà Thư hỏi Trần Nhạc lại nhớ tới chuyện hôm trước, giận dỗi mà quyết định giả ngu.
"Bố nói daddy bảo Sun kêu vậy mà?" Hà Thư mờ mịt nhìn hai người.
Trần Nhạc liếc sang Liễu Minh: "Hử?"
Liễu Minh cười giả lả, ánh mắt lại đáng thương vô tội: "Anh không định chịu trách nhiệm với em sao?"
Mặt mũi hắn nóng bừng, xấu hổ nhìn sang Kiều Khả, Mộc Gia Hoạ: "Tụi mày thông cảm, nó bị khùng."
"Hiểu mà!" Kiều Khả gật gật đầu đồng tình.
Mộc Gia Hoạ bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng nói: "Đừng giỡn nữa, nếu Minh không sao thì tụi mình qua xem dì Hoà đi."
Nghe thế, Trần Nhạc lo lắng nhìn Liễu Minh, nhưng Liễu Minh lại chỉ cười cười hôn một cái lên má hắn: "Em không sao, đi thôi."
Phòng bệnh của Lưu Thương Hoà chỉ cách đây khoảng một tầng lầu, bà chỉ bị thương nhẹ, hiện tại đang được Diễm Vân ở bên cạnh chăm sóc.
Bọn họ đẩy cửa đi vào, hai người bên trong lập tức nhìn ra, trong mắt ai nấy đều dâng lên ý cười.
Diễm Vân gật đầu chào hỏi bọn họ rồi nhanh chóng đi tìm ghế lại đây, để anh hai và anh dâu của cô ngồi xuống. Lưu Thương Hoà hết sức mừng rỡ, vội mở miệng: "Minh, con không sao chứ?"
Liễu Minh gật gật đầu, lạnh nhạt đáp lại: "Cám ơn, không sao."
Nụ cười trên khoé môi của Lưu Thương Hoà cứng đờ, vẻ mặt bà hiện lên chút mất mát. Bà hơi chần chờ một lúc, mới nói: "Minh, mẹ... xin lỗi. Lúc đó dì Nhạn của con--"
Nghe vậy Liễu Minh bật cười, một nụ cười thật châm biếm làm sao, cậu lên tiếng cắt ngang: "Người bà nên xin lỗi không phải là tôi, mà là ông ấy, ba của tôi."
"Minh... Phải rồi, là mẹ có lỗi với ông ấy!" Nghe thấy lời của Liễu Minh bà bỗng giật mình, rồi cười khổ: "Ngày trước rời đi, mẹ cũng đã suy nghĩ thật lâu, dù không có tình thì vẫn còn nghĩa, là mẹ có lỗi với ông ấy, cũng có lỗi với hai con. Sau này vì quá nhớ thương con, mẹ đón Vân theo, kể cho con bé về kế hoạch của mẹ, hại con bé phải theo mẹ bôn ba, mẹ cứ nghĩ để con lại một mình cũng tốt... Nhưng có lẽ ngay từ đầu mẹ đã chưa từng đúng rồi. Giá như mẹ không nghe lời cha mẹ, không kết hôn, không sinh con thì tốt biết mấy..."
"Mẹ!" Diễm Vân nắm lấy tay bà, nghẹn ngào khóc lên.
Liễu Minh nắm chặt lấy tay của Trần Nhạc, để mình có thể bình tĩnh lại một chút.
Nếu Liễu Minh vẫn là Liễu Minh của năm 15 tuổi có thể sẽ bị đả động, có thể sẽ cảm động chút đỉnh, nhưng thật tiếc khi Liễu Minh của hiện tại, đã 25 tuổi. Là chàng trai đã thiếu vắng tình thương của mẹ hơn mười năm, là những ngày cô độc trong căn nhà trống trải, là hàng năm vì cái chết của cha mà giằng xé. Tất cả đau thương và mất mát của tuổi trẻ đều đã dừng lại ở năm 17 tuổi ấy, kể từ khi gặp một chàng trai gọi là Nghiêu Nhạc, cậu đã không phải một mình một người nữa. Vì vậy, bây giờ, Liễu Minh của tuổi 25, sẽ chỉ vì Trần Nhạc, sẽ chỉ yêu thương và đau lòng vì Trần Nhạc, còn những chuyện của quá khứ, thôi thì cứ để nó trôi vào quên lãng đi.
Nhìn theo bóng lưng của đám nhỏ, nước mắt của Lưu Thương Hoà không ngừng trào ra. Cuộc sống hiện tại của tụi nhỏ thật tốt, tội lỗi của người xưa, thì cứ để người xưa trả, há gì phải để đời con đời cháu chịu cơ chứ. Bà sẽ không để cho ông ta yên ổn, nhất định như thế, ông ta không nên ở trong bệnh viện tâm thần, nơi mà ông ta nên ở là địa ngục, như vậy thì ông ta mới có thể không làm phiền con cái bà và con trai của chị ấy nữa.
Trở lại phòng bệnh của chính mình, Liễu Minh quyết định xuất viện, cùng Trần Nhạc trở về nhà, trở về căn nhà của bọn họ. Nếu mọi chuyện đã kết thúc, họ cũng nên quay lại với cuộc sống thường nhật, bình đạm sống qua ngày, với gia đình nhỏ của mình.
.
Ngày hôm sau phiên toà xét xử Nghiêu Tuấn mở ra, nhưng Liễu Minh cùng với Trần Nhạc không đến, bởi vì chuyện đã không còn liên quan gì đến họ nữa. Tài sản của Trần Ngọc Nhạn cũng đã được lấy lại, dựa trên danh nghĩa của bà mà quyên góp hết cho những nơi khó khăn, thay bà làm việc tích đức.
Sau khi điều tra, cơ quan đã cho thấy Nghiêu Tuấn phạm tội trong khi đang phát bệnh, không có khả năng điều khiển hành vi của mình, và ông ta cũng được chuẩn đoán là có vấn đề nặng về thần kinh. Vì vậy theo điều 21 Bộ luật Hình Sự năm 2015, Nghiêu Tuấn sẽ được miễn trách nhiệm hình sự, và đưa vào bệnh viện chuyên khoa để điều trị, nếu khỏi bệnh thì có thể sẽ bị chịu trách nhiệm hình sự.
Đây là kết quả mà Diễm Vân đã báo lại cho bọn họ sau khi từ phiên toà trở về, cô nàng tức tới mức khóc nấc lên.
Liễu Minh nhìn sang Trần Nhạc mặt mày lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh, trong lòng vẫn cứ không cam lòng, người đàn ông kia đã giết mẹ của Trần Nhạc, nhưng kết cục lại không phải chịu bất kì một hình phạt gì. Nếu ông ta không khỏi bệnh thì sao? Chẳng lẽ chỉ ở trong bệnh viện tâm thần cả đời, không phải chịu một cái gì cả?
Nhận thấy được ánh mắt của cậu, Trần Nhạc hơi nở nụ cười, nụ cười xinh đẹp như mai nở ngày tết, làm lòng cậu cũng rộn ràng.
Liễu Minh đè Trần Nhạc xuống sofa rồi cúi đầu tìm kiếm đôi môi của hắn, hôn thật mạnh lên nó, thay cánh môi ấy tô lên sắc đỏ ướt át.
Trần Nhạc nhẹ nhàng đáp lại, sa vào sự yêu thương nâng niu của Liễu Minh. Trong lúc mơ màng hắn nghe thấy âm thanh dịu dàng truyền ra từ cậu: "Sau này em thương anh!"
Cùng ngày hôm đó, sau khi đón Hà Thư trở về, ba người quay quần bên nhau ăn cơm chiều thì tivi bỗng truyền ra tin tức. Một người phụ nữ đã đột nhập vào bệnh viện tâm thần để giết chồng của mình, sau đó lại tự đi đầu thú.
Ban đầu bọn họ còn không để ý nhưng Diễm Vân lại chạy tới, cô nàng khóc lóc liên tục và nói rằng người đó chính là Lưu Thương Hoà.
Căn nhà yên tĩnh, ai nấy đều trầm mặc. Thật lâu sau Liễu Minh mới thở dài một hơi: "Cần gì phải thế..."
Diễm Vân thút thít nói: "Mẹ nói là, như vậy thì mẹ mới có thể yên tâm. Ông ta sẽ không thể đến làm phiền chúng ta nữa, đây cũng là việc cuối cùng mà mẹ có thể làm vì con cái của bà! Hơn một đời người bà đã phạm phải quá nhiều sai lầm rồi."
"Vài ngày nữa chúng ta đi thăm mẹ của anh đi." Trần Nhạc đột nhiên nói, vẻ mặt đã không còn thường ngày lạnh nhạt nữa, mà nó mang một chút gì đó, thật lạ.
Liễu Minh cầm tay của hắn, khẽ hôn lên đó một cái, gật đầu: "Được."
Một vòng luẩn quẩn, đời này sang đời khác, cuối cùng kết lại không phải chết cũng là đi tù. Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, thì sao phải cố chấp đến thế, rồi khi hối hận lại ví như là giá như. Cuộc đời này thì làm gì có giá như, có nếu...