Trên bàn có bày rượu và ít đồ ăn do Lý thị mang tới, bà ta khẽ cọ cọ ở trên người Tô Đức Ngôn, sau đó mới thoát ra rót chén rượu đặt vào trong tay Tô Đức Ngôn, bản thân cũng cầm một ly lên: "Lão gia, ly này chúc ngài mọi sự đều như ý."

"Được được được." Tô Đức Ngôn một hơi uống cạn ly rượu, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Lý thị lấy một khắc.

Lý thị thấy vậy cười quyến rũ một tiếng, lại rót thêm một ly, hai người cứ như vậy ở dưới ánh nến ngươi một ly ta một ly, nhưng Tô Phi Sắc đã nhận ra có chỗ không đúng, nàng quay đầu nhìn về phía Ngọc Tuyền Cơ, chỉ thấy khóe miệng Ngọc Tuyền Cơ mỉm cười, giống như đã sớm biết.

Không lâu sau, Tô Đức Ngôn và Lý thị đã quấn lấy nhau thành một đống ở trên giường, trò hay đang sắp bắt đầu, Ngọc Tuyền Cơ lại vươn tay chặn hai mắt Tô Phi Sắc, phi thân một cái, lập tức đưa nàng trở lại Bích Vân Uyển.

"Ngươi làm gì vậy? Phần sau mới là tiết mục đặc sắc nhất đó!" Tô Phi Sắc có chút bất mãn, tuy rằng không phải nàng thật sự thích xem, nhưng cũng rất tò mò muốn biết tại sao Lý thị lại hạ mị dược vào trong rượu.

Ngọc Tuyền Cơ nhướng mày: "Muốn nhìn? Bổn đốc tự mình tới làm mẫu cho ngươi thì thế nào?"

"... Đa tạ ý tốt của Cửu Thiên Tuế, ta nghĩ hay là thôi đi." Khóe môi Tô Phi Sắc giật giật, loại chuyện này lại để cho thái giám tự mình làm mẫu, bộ nam nhân ở trên đời này chết hết rồi sao?

"Chỉ cần bổn đốc muốn, cho dù nam nhâm trên đời này chưa chết hết, ngươi cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn đốc đâu." Ngọc Tuyền Cơ sâu kín nói, giống như có thể nhìn thấu lòng người.

Tô Phi Sắc bị nói trúng tim đen mà sợ hãi, vội vàng nói sang chuyện khác: "Ngươi nói xem vì sao Lý thị lại phải hạ mị dược với Tô Đức Ngôn? Nếu mục đích của bà ta chỉ là muốn hòa hảo trở lại với Tô Đức Ngôn, vậy thì không phải vừa rồi bà ta đã thành công rồi sao."

Ngọc Tuyền Cơ cười khinh miệt: "Nhưng nếu mục đích của bà ta không đơn giản chỉ là muốn hòa hảo trở lại với Tô Đức Ngôn thì sao?"

"Nếu thế... Vậy thì mục đích của bà sẽ là gì?" Tô Phi Sắc nghi hoặc nhìn Ngọc Tuyền Cơ.

Ngọc Tuyền Cơ lại buông tay: "Muốn biết? Tự mình đi tra đi! Vì sao bổn đốc phải nói cho ngươi!"

Một câu đủ vặn lại Tô Phi Sắc á khẩu không nói được lời nào, đáng chết, lại bị dắt vào tròng nữa rồi.

Tô Phi Sắc nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc Ngọc Tuyền Cơ một cái: "Tự tra thì tự tra, sắc trời cũng không còn sớm, Cửu Thiên Tuế vẫn nên mau trở về thì hơn."

"Chậc, lợi dụng người xong rồi lại đuổi người đi, đúng là một vật nhỏ nhẫn tâm." Ngọc Tuyền Cơ cũng không nán lại lâu, phi thân một cái lập tức rời đi.

Tô Phi Sắc nhìn bóng lưng của hắn mà chỉ cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.

Nàng lợi dụng hắn? Là ai chạy tới nói muốn tặng lễ vật cho nàng chứ!



Từ sau đêm đó, Tô Phi Sắc dặn dò Tang Tử đặc biệt để ý động tĩnh của Lý thị, nhưng kỳ lạ là gần đây Lý thị lại cực kỳ an phận, thậm chí an phận đến có chút lạ lùng.

"Tiểu thư, có lẽ là bà ta đã học cách ngoan ngoãn rồi, không dám đấu cùng với ngài nữa chăng." Tang Tử bưng trà ngon vừa mới nấu lên.

"Học cách ngoan ngoãn ư? Không thể có chuyện đó!" Nếu như đã học ngoan ngoãn, thì buổi tối hôm đó đã không hạ mị dược với Tô Đức Ngôn rồi.

Mị dược? Lần đầu tiên Tô Phi Sắc cảm thấy bản thân hoàn toàn không có manh mối, thật giống như lạc vào trong một vòng lặp.

"Nếu như tiểu thư không yên tâm, hay là nô tỳ lại đi nhìn thử?" Tang Tử thấy Tô Phi Sắc như vậy, cũng không khỏi thấy lo lắng.

Tô Phi Sắc lại hơi lắc đầu: "Không cần, cứ bình tĩnh quan sát thôi, nếu như Lý thị thực sự có kế hoạch, sớm hay muộn thì sẽ có ngày hành động."

Không ngờ giọng nói của nàng vừa mới dứt, Tri Cầm đã vội vội vàng vàng chạy vào: "Tiểu thư, không hay rồi, trong viện phu nhân truyền đến tin tức rằng phu nhân đang vừa phát sốt vừa ói mửa, sợ là... Sợ là bị ngộ độc thức ăn rồi."

Ngộ độc thức ăn? Tô Phi Sắc hung hăng đập bàn một cái đứng lên, nàng đã biết phủ Thừa tướng sẽ không yên ổn được bao lâu mà: "Đi, qua đó xem thử."

Lúc Tô Phi Sắc chạy vào trong viện Lý thị, Tô Đức Ngôn đã tới rồi, ông ta có chút bất mãn nhìn thoáng qua Tô Phi Sắc, nhưng cũng không nói gì.

"Cha." Tô Phi Sắc biết rõ Tô Đức Ngôn đang nghi ngờ nàng, nhưng vẫn tiến lên thỉnh an: "Cha, đại nương đây là làm sao vậy?"

"Đại phu đang chẩn bệnh ở bên trong rồi, nếu như phu nhân có bất trắc gì, ta nhất định sẽ không dung tha." Tô Đức Ngôn nói ra cực kỳ tàn nhẫn, rõ ràng là nói cho Tô Phi Sắc nghe.

Trải qua đêm đó, địa vị của Tô Phi Sắc và Lý thị ở trong lòng ông ta đã có sự thay đổi.

Tô Phi Sắc lại giả bộ bày ra dáng vẻ không nghe hiểu gì cả, cười khẽ: "Đại nương là người tốt được trời giúp, nhất định sẽ không có việc gì đâu, cha cứ yên tâm đi."

Đại phu đi ra, Tô Đức Ngôn vội vàng đón tiếp: "Phu nhân nàng ấy thế nào rồi?"

"Theo ta thấy, phu nhân đây là đã ăn phải thứ không nên ăn, hoặc là đã bị người khác hạ độc, có điều phu nhân bởi vì thai nghén nên đã nôn hết hơn phân nửa chất độc ra rồi, nhờ vậy mới cứu về được một mạng." Đại phu nói thật tường tận.

"Thai nghén?" Tô Đức Ngôn gần như là giật mình mà kêu lên thành tiếng, sợ rằng bản thân đã nghe nhầm.

Đại phu khẽ gật đầu, nhanh chóng chúc mừng: "Chúc mừng thừa tướng, chúc mừng thừa tướng, phu nhân đã mai nở lần ba (*)."



(*) Câu gốc là "mai khai tam độ", có lẽ ngụ ý là Lý thị đã mang thai lần thứ ba.

"Tốt tốt tốt, tốt lắm, người đâu, mau thưởng." Tô Đức Ngôn kích động đến mức ngay cả lời nói cũng nói không rõ.

Ông ta chỉ có thể đi đi lại lại ở trong sân, giống như một kẻ ngốc mất phương hướng.

Phải biết rằng, ông ta đã liên tục sinh ra bốn người con đều toàn là con gái, tuy rằng con gái cũng tốt, có thể giúp ông ta củng cố địa vị, nhưng dù sao ông ta cũng muốn có một đứa con trai để còn kế thừa gia nghiệp, nếu không tất cả cơ nghiệp mà ông ta cực khổ đạt được này, đợi trăm năm sau thì ông ta biết để lại cho ai?

Ông ta vốn tưởng rằng cuộc đời này ông ta sẽ không bao giờ có con trai, không ngờ bây giờ ông trời lại cho ông ta một hy vọng, ông ta thật sự là vô cùng kích động.

Tô Phi Sắc lại hơi nhíu mày, thai nghén? Lý thị mang thai ư?

Chẳng lẽ buổi tối hôm đó mục đích bà ta hạ mị dược Tô Đức Ngôn chính là cái này? Nhưng mà hoài thai hay không cũng đâu có liên quan gì đến mị dược chứ!

Đại phu được Tô Đức Ngôn thưởng bạc, lập tức mừng rỡ như hoa nở: "Đúng rồi thừa tướng, sau này ngài nhất định phải để cho hạ nhân chú ý đồ ăn của phu nhân, lần này phu nhân may mắn có vận khí tốt, nếu như lần sau không may mắn như vậy, thì chính là một xác hai mạng đó."

Lời của đại phu khiến cho Tô Đức Ngôn sợ tới mức toát ra một thân mồ hôi lạnh, một xác hai mạng? Không được, con trai bảo bối của ông ta không thể chết được, không thể bị kẻ khác hại chết được!

Nghĩ đến đây, Tô Đức Ngôn lập tức liếc Tô Phi Sắc một cái, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, không biết đang nghĩ gì.

Truyện được edit và đăng tải tại dembuon

"Lão gia..." Lý thị cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong hôn mê.

Nghe thấy giọng nói của bà ta, Tô Đức Ngôn vội vàng chạy đến ngồi xuống mép giường, bắt lấy tay bà ta: "Ta ở đây."

"Lão gia, đầu thiếp đau quá, cả người cũng rất khó chịu, không biết là bị sao nữa." Khuôn mặt nhỏ của Lý thị tái nhợt như tờ giấy, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.

Nghĩ tới trong bụng bà ta đang hoài thai con trai bảo bối của ông ta, Tô Đức Ngôn càng thêm khó chịu: "Phi Sắc, con lại đây."

Tô Phi Sắc bị gọi đến tên nhẹ cong khóe môi, quả nhiên, lúc Lý thị chưởng gia thì Tô Đức Ngôn trúng độc, việc đó liền đổ lên trên đầu Lý thị, bây giờ nàng chưởng gia lại đổi thành Lý thị trúng độc, như vậy trách nhiệm dĩ nhiên là sẽ đổ lên trên đầu nàng rồi.

Hơn nữa bây giờ nàng và Lý thị còn đối nghịch với nhau như nước với lửa, Lý thị trúng độc, bất kể là ai cũng sẽ cho rằng độc này là nàng hạ, chiêu này của Lý thị quả là gậy ông đập lưng ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play