Ngọc Tuyền Cơ đối với thái độ vinh nhục chẳng màng này của nàng rất là
thưởng thức: "Không tồi, có phong phạm của đại tướng, có điều hôm nay
bổn đốc không phải đặc biệt tới chúc mừng ngươi, mà là có một phần lễ
vật muốn tặng cho ngươi."
"Lễ vật?" Tô Phi Sắc hơi nhíu mày, trong mắt thoáng hiện lên sự tò mò.
Những thứ từ tay Ngọc Tuyền Cơ ra đều là đồ tốt, chỉ là bây giờ nàng
cũng chẳng thiếu gì cả, vậy thì cuối cùng hắn muốn đưa cái gì cho nàng?
Không đợi Tô Phi Sắc nghĩ nhiều, khuôn mặt tuyệt mỹ của Ngọc Tuyền Cơ đã đột nhiên hạ xuống.
Bên hông chợt nặng đi, đợi đến khi nàng phản ứng lại, cả người đã bị đưa bay lên giữa không trung.
"Ngọc Tuyền Cơ, ngươi làm gì vậy?" Tô Phi Sắc giật mình kêu lên, ngay cả tôn xưng cũng quên mất.
Ngọc Tuyền Cơ thấy trong mắt nàng vậy mà lại hiện lên một tia hoảng
loạn, không khỏi tâm tình tốt hơn: "Vật nhỏ, ngươi cũng có lúc thấy sợ."
Tô Phi Sắc giật giật khóe môi, Ngọc Tuyền Cơ đúng là thích đặt biệt danh cho nàng, gọi là nha đầu nàng đã không nhịn được rồi, bây giờ lại còn
biến thành vật nhỏ nữa.
Thêm mấy ngày nữa, có phải nàng lại được gọi bằng kiến nhỏ, chuột nhỏ, mèo nhỏ chó nhỏ nhím nhỏ rồi không?
"Lão già thúi, không lẽ ngươi định nửa đêm đi lừa gạt thiếu nữ nhà lành đấy à?" Tô Phi Sắc phản kích lại.
Không ngờ Ngọc Tuyền Cơ lại càng thêm vui vẻ: "Lão già ư, ha ha ha ha ha, thú vị, thú vị."
Võ công của Ngọc Tuyền Cơ cực cao, muốn tránh khỏi thị vệ tuần tra của
phủ Thừa tướng thì dễ như trở bàn tay, chưa tới một lát, đã mang nàng
lên trên nóc phòng của Tô Đức Ngôn.
Nóc phòng của Tô Đức Ngôn?
Đêm hôm khuya khoắt, Ngọc Tuyền Cơ đưa nàng tới đây làm gì chứ!
Tô Phi Sắc quay đầu ném về phía hắn một ánh mắt nghi hoặc, nhưng hắn lại chỉ chỉ vào mái ngói trên nóc nhà, ý bảo nàng bóc ra.
Tô Phi Sắc cúi người xuống lật một miếng ngói lên, chỉ thấy Tô Đức Ngôn
đang ngồi trong phòng, mà trước mặt ông ta là Lý thị đang quỳ, Tô Phi
Sắc nhìn lướt qua Lý thị, vừa nhìn thấy, khóe môi không khỏi nhẹ cong,
một thân trang điểm này của Lý thị là muốn làm gì đây? Mỹ nhân kế!
"Lão gia, ngài nghe thiếp nói..." Lý thị cau mày, giống như muốn giải thích gì đó với Tô Đức Ngôn.
Nhưng lại bị Tô Đức Ngôn tức giận cắt ngang: "Nói gì? Bà cho rằng ta
không biết mấy thủ đoạn nhỏ đó của bà sao? Nói thế nào đi nữa thì Phi
Sắc cũng là con gái ruột của ta, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, bà đã
coi tôi thành gì rồi hả?"
Hay cho câu đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, thì ra ở trong mắt Tô Đức Ngôn nàng chỉ là một con chó.
Không, có lẽ ngay cả một con chó cũng không bằng, chủ nhân nuôi chó, còn có cảm tình với chó, mà Tô Đức Ngôn chỉ coi nàng là công cụ, không hề
có tình cảm, một công cụ chính trị lạnh băng mà thôi, đôi mắt nguy hiểm
của Tô Phi Sắc híp lại.
Lý thị bị Tô Đức Ngôn mắng đến ngây người, nhưng vẫn vội vàng ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nhìn ông ta: "Lão gia, không phải là thiếp nhỏ mọn
không có lòng độ lượng, bây giờ Nhu Nhi đã vào cung làm phi, Điềm Nhi
cũng đã trưởng thành, thiếp thật sự không cần phải tức giận với một nha
đầu nho nhỏ làm gì, thiếp làm như vậy đều là vì lão gia và phủ Thừa
tướng mà thôi."
Trước khi tới Lý thị đã trang điểm tỉ mỉ rồi, hơn nữa bình thường bà ta
cũng đã chăm sóc bản thân rất tốt, lúc này dưới ánh nến lung linh lại có một loại phong vị khác, Tô Đức Ngôn thấy vậy, không khỏi trong lòng khẽ động, ngay cả lửa giận cũng giảm đi: "Vì ta và phủ Thừa tướng? Nói rõ
xem nào?"
"Chẳng lẽ lão gia không cảm thấy Phi Sắc có chút kỳ lạ sao? Còn nhớ rõ
lúc còn nhỏ, Phi Sắc là người yếu đuối an tĩnh nhất trong đám trẻ, thiếp đã mấy lần muốn gần gũi với con bé, con bé đều sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu, nhưng bây giờ lại giống như thay đổi thành một người khác vậy,
không chỉ nhanh mồm dẻo miệng ăn miếng trả miếng tàn nhẫn, ngài nhìn mấy ngày nay con bé xử lý phủ Thừa tướng mà xem, thật sự không hề giống một tiểu cô nương mười ba tuổi chút nào."
Tô Đức Ngôn khẽ nhíu mày, Lý thị nói cũng không sai, những chuyện đúng là vẫn luôn là nỗi nghi ngờ quanh quẩn trong lòng ông ta.
Thấy Tô Đức Ngôn không bảo bà ta ngừng lại, Lý thị lại nhanh chóng nói
tiếp: "Thiếp đã suy nghĩ rất lâu, mãi vẫn nghĩ không ra đến cùng là có
chuyện gì có thể khiến cho một người thay đổi lớn đến thế, trừ khi...
Trừ khi những lúc trước vốn chỉ là giả vờ, lão gia, ngài ngẫm lại mà
xem, một tiểu cô nương lại có thể có tâm kế và ngụy trang như vậy, còn
là ở trước mặt những người thân cận nhất của nó nữa, mục đích của nó là
gì? Sau này lớn lên sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa?"
"Cái này..." Tô Đức Ngôn cẩn thận suy nghĩ lời nói của Lý thị, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, càng nghĩ càng cảm thấy Tô Phi Sắc thật không thể
khinh thường.
"Thiếp biết lão gia vẫn còn trách thiếp vì chuyện kia, nhưng chuyện đó
có thể trách thiếp sao? Thiếp gả vào phủ Thừa tướng đến nay, mấy chục
năm như một, có ngày nào không giúp chồng dạy con chăm chỉ quản gia chứ, cũng có chỗ nào làm không được đâu? Nếu không phải Hương Nhi hạ mị dược thiếp, thì dù thiếp có chết cũng không thể nào làm ra loại chuyện đồi
phong bại tục có lỗi với lão gia như vậy được."
Lý thị lau nước mắt, hai bả vai rụt lại không ngừng run rẩy, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Mà trong ngoài lời của bà ta đều là kể lể đã trả giá với phủ Thừa tướng
nhiều năm như vậy, dù gì cũng là tình cảm phu thê mấy chục năm, Tô Đức
Ngôn dù sao cũng vẫn mềm lòng.
Ông thở dài đỡ Lý thị từ trên mặt đất dậy: "Ta biết chuyện này không thể trách nàng, nàng cũng đừng tự trách, còn về chuyện chưởng gia... Bây
giờ Phi Sắc vừa mới nhận quyền quản lý, nếu như không có lý do lại thay
thành nàng, chỉ sợ con bé có thể ngoài miệng không nói, nhưng mà trong
lòng cũng sẽ có ý kiến."
Lý thị căm giận cắn chặt răng, biểm cảm trên mặt lại vẫn dịu dàng như
cũ: "Cho dù là ai chưởng gia đi nữa, thì phủ Thừa tướng này vẫn lấy lão
gia làm chủ mà, thiếp cũng không để ý việc giao quyền chưởng gia ra đâu, chỉ là... Lấy tính tình của Hương Nhi, ngài tin rằng con bé có thể làm
ra được loại chuyện này sao? Cho dù con bé có muốn làm chuyện đó đi
chăng nữa, thì cũng chưa chắc đã có đủ bản lĩnh sắp đặt được mọi
chuyện."
"Ý của nàng là?" Thật ra trong lòng Tô Đức Ngôn đã sớm nghi ngờ, chỉ là không nói ra mà thôi.
"Thiếp nghe nói ngày ấy là Phi Sắc mời ngài tới, tuy rằng mọi chuyện
trùng hợp cũng là điều bình thường, nhưng mà sau đó lại có Cửu Thiên Tuế xuất hiện thì cũng quá trùng hợp rồi, còn cả Tích Vương nữa, nếu không
phải sau lưng có người giật dây, thì lấy tính tình của Tích Vương sao có thể cưới Hương Nhi làm chính phi được chứ."
Truyện được edit và đăng tải tại dembuon
Dứt lời, Lý thị lại hơi rũ mi: "Có câu sắc tàn tình phai, thiếp biết bây giờ có nói gì đi nữa thì thiếp cũng đã hết giá trị rồi, nhưng Phi Sắc
quản lý phủ Thừa tướng thiếp thật sự có chút không yên tâm."
Những lời của Lý thị đều là vì Tô Đức Ngôn, vì phủ Thừa tướng, không hề
có chút nào là vì lòng riêng, Tô Đức Ngôn nghe xong, cảm giác áy náy
trong lòng càng nhiều hơn: "Sắc tàn tình phai, hết giá trị cái gì chứ,
có thế nào đi nữa nàng vẫn luôn là phu nhân của phủ Thừa tướng ta, là
nguyên phối của Tô Đức Ngôn ta, chuyện Phi Sắc ta sẽ xử lý, nàng yên tâm đi."
"Vâng." Lý thị khẽ gật đầu, dưới chân lại đột nhiên vấp một cái, cả
người lập tức ngã vào trong lòng Tô Đức Ngôn, còn không quên làm ra vẻ
mảnh mai sợ hãi kêu lên một tiếng: "A."
Tô Đức Ngôn cúi đầu nhìn người trong ngực, thời gian cũng không để lại
quá nhiều dấu vết ở trên mặt bà ta, mà ngược lại còn tô điểm cho bà ta
một loại ý nhị khác mà những cô nương trẻ tuổi không bao giờ có.
Mà trên người bà ta bây giờ là một bộ váy lụa màu đỏ như lửa, trên ngực
là chiếc yếm thêu hoa mẫu đơn như ẩn như hiện, khiến cho toàn thân ông
ta càng thêm nóng hơn, giống như lửa đốt.
"Lão gia." Lý thị thấy Tô Đức Ngôn nhìn chằm chằm vào bà ta, lập tức
thẹn thùng cúi đầu xuống: "Lão gia, chúng ta đã lâu chưa uống rượu cùng
nhau, hay là để thiếp kính ngài một chén?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT