Biết Tô Đức Ngôn muốn nói gì, Tô Phi Sắc dứt khoát tự mình quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi nhận tội: "Cha, Phi Sắc lần đầu chưởng gia, kinh nghiệm chưa đủ, bình thường làm việc vẫn còn lóng ngóng tay chân, bây giờ lại xảy
ra chuyện này Phi Sắc thật sự không thể thoái thác tội của mình, kính
xin cha trách phạt."
Chuyện chưa từng làm bao giờ, thì Lý thị lấy đâu ra được chứng cứ để chứng minh là nàng hạ độc chứ.
Mà lời này của nàng cũng đã nói thẳng ra sự thật rằng nàng mới lần đầu
chưởng gia, kinh nghiệm chưa đủ, nàng đã nói như vậy rồi, cho dù Tô Đức
Ngôn có muốn trách tội nàng cũng không tiện trách tội.
Nhưng nàng càng biểu hiện ra sự thông minh như vậy, Tô Đức Ngôn lại càng thêm tức giận.
Trong mắt ông ta, loại thông minh này của Tô Phi Sắc nên dành cho người
ngoài, mà không phải là đối với người cha là ông ta mới phải.
Tô
Đức Ngôn tràn ngập lửa giận mà không có chỗ phát tiết, nhưng cũng không
cam lòng mà cứ như vậy bỏ qua cho Tô Phi Sắc, suy nghĩ một lát: "Nếu con đã tự nhận không chưởng được gia, vậy thì hãy giao khế ước bán thân của hạ nhân và chìa khóa phòng thu chi ra đây đi, bây giờ đại nương của con đang mang thai, phủ Thừa tướng không thể cho phép có bất kỳ sơ suất gì
được."
"Mang thai? Lão gia, thiếp..." Lý thị kinh ngạc ngồi dậy,
trong mắt tràn đầy vui sướng, bà ta làm nhiều như vậy, còn chẳng phải là vì giây phút này sao.
Tô Đức Ngôn thấy vậy bèn vội vàng ân cần
đỡ lấy bà ta, trong mắt cũng tràn ngập ý cười: "Phu nhân vẫn nên nằm thì hơn, vừa rồi đại phu nói, nàng đã mang thai hơn một tháng, chưa biết
chừng còn là một cái thai nam nữa."
Câu cuối cùng là Tô Đức Ngôn tự nói thêm, có thể thấy được ông ta mong muốn có một đứa con trai biết bao nhiêu.
"Nhất định sẽ là một cái thai nam, lão gia ngài cứ yên tâm đi." Lý thị dịu dàng cúi đầu cười.
Tô Phi Sắc lại bắt được một cảm xúc khác thường trong mắt bà ta, nhất định sẽ là cái thai nam ư?
Vì sao Lý thị lại dám khẳng định như vậy?
Trong lòng nàng vừa động, lập tức mở lớn hai mắt tràn đầy vô tội nhìn Tô Đức
Ngôn: "Khế ước bán thân của hạ nhân và chìa khóa phòng thu chi ư? Đại
nương vẫn chưa đưa cho con, mặc dù lần trước cha có nói muốn đại nương
cho người đưa hai thứ này tới, nhưng mà... Con cũng không dám đi tìm đại nương đòi, dù gì hai thứ này để ở chỗ của đại nương cũng là điều hiển
nhiên, nếu như không có cha lên tiếng, thì con ngay cả tư cách được nhìn còn không có, chứ đừng nói là chạm vào."
Tô Đức Ngôn vốn định
dùng khế ước bán thân và chìa khóa phòng thu chi để bắt chẹt Tô Phi Sắc
một lần, không ngờ lại vướng phải cái đinh này.
Ông ta có chút
bất mãn trừng mắt liếc Lý thị một cái, nhưng lại ngại vì có thai nhi
trong bụng bà ta, cho nên cũng không dám phát tác.
Bây giờ trời
đất có rộng lớn cũng không to bằng con trai bảo bối của ông ta được,
nghĩ đến đây, Tô Đức Ngôn cũng chẳng muốn nhìn thấy nữ nhi Tô Phi Sắc
này nữa, không kiên nhẫn phất phất tay với nàng: "Nếu đã như vậy thì con lui xuống trước đi, sau này không có chuyện gì thì cũng đừng ra khỏi
Bích Vân Uyển, cũng đừng tới quấy rầy đại nương của con, bây giờ bà ấy
đang dưỡng thai, là khoảng thời gian rất quan trọng."
"Vâng ạ."
Tô Phi Sắc ngoan ngoãn lui ra, khóe môi lại không nhịn được cười lạnh,
không ra khỏi Bích Vân Uyển? Đây là muốn giam lỏng nàng!
"Tiểu
thư, bây giờ phải làm sao đây? Lý thị này vừa mang thai đã không chỉ lấy lại được quyền chưởng gia, mà còn làm cho Tô Đức Ngôn muốn giam lỏng
ngài nữa." Tang Tử căm giận nói, dường như cảm thấy Tô Đức Ngôn không
nên đối xử với Tô Phi Sắc như vậy.
Tô Phi Sắc không cho là đúng
cười khẽ: "Đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu mà thôi, lấy tính tình của
Lý thị, thì sao có thể sẽ dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt dẫm lên trên đầu ta
được, sau này chắc chắn sẽ còn bày ra lắm trò hơn."
Tang Tử nghe
xong liền kinh hãi: "Vậy thì phải làm sao bây giờ, Tô Đức Ngôn coi trọng thai nhi trong bụng Lý thị như thế, nhất định sẽ che chở cho bà ta."
Đâu chỉ coi trọng thai nhi trong bụng bà ta, Tô Đức Ngôn hẳn là cũng đã cho lời của Lý thị đêm đó vào tai rồi.
Đối với ông ta mà nói, một nữ nhi không thân thiết như nàng nếu có thể cho
ông ta lợi dụng thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu ông ta không thể lợi dụng được, vậy thì chắn chắn sẽ là một mối họa lớn trong lòng ông ta.
"Có biết đại phu bắt mạch cho Lý thị là ai không, có từng nhận bạc của Lý
thị không?" Nhớ tới ánh mắt và lời nói của Lý thị vừa rồi, Tô Phi Sắc
lập tức không khỏi có chút hoài nghi.
Ai dám chắc chắn là mình sẽ mang thai được nam thai chứ, trừ khi...
"Mọi chuyện xảy ra đột ngột quá, nô tỳ cũng chưa kịp đi điều tra rõ." Tang
Tử dừng lại một lát, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ trợn to hai mắt: "Ý của tiểu thư là, Lý thị mang thai là giả?"
Tô Phi Sắc khẽ lắc đầu:
"Có phải là giả hay không cũng chưa thể xác định, có điều lần này Lý thị vừa tung chiêu chúng ta đã trở tay không kịp, nên chắc hẳn là cũng đã
có chuẩn bị."
"Vậy nô tỳ sẽ lập tức đi tìm đại phu kia hỏi một chút?" Tang Tử hỏi.
"Bây giờ đi chỉ sợ cũng vô dụng, nếu Lý thị đã có chuẩn bị trước, vậy thì
hẳn là khía cạnh này cũng đã sắp xếp tốt rồi, nếu ta là bà ta, ta sẽ cho đại phu rất nhiều bạc để ông ta lập tức chạy trốn."
"Nếu vậy..." Tang Tử ngẫm nghĩ một lát: "Nhưng hàng tháng thai phụ đều phải bắt mạch xem bệnh cho thai nhi trong bụng, Lý thị cũng không thể mỗi lần lại
thay một đại phu được, hẳn là tháng sau đại phu này vẫn sẽ tới, đợi
tháng sau đại phu bắt mạch xong, nô tỳ đi theo ông ta là chẳng phải sẽ
biết sao."
Tô Phi Sắc cười khẽ: "Tháng sau sao, vậy thì hẳn là tháng này Lý thị sẽ không bỏ qua cho ta."
Đến lúc này rồi mà Tô Phi Sắc vẫn còn cười được, Tang Tử không khỏi nhíu mày: "Chẳng lẽ tiểu thư không lo lắng sao?"
"Lo lắng? Vì sao phải lo lắng, giặc tới thì đánh, nước đến đất ngăn, cứ
bình tĩnh chờ biến là được." Tô Phi Sắc lạnh lùng nói, thù lớn của nàng
còn chưa báo xong, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết trong tay Lý thị.
Không ngoài dự đoán của Tô Phi Sắc, từ sau khi Lý thị mang thai, quả nhiên
ngày nào cũng đều tới tìm phiền phức với Tô Phi Sắc, mà Tô Đức Ngôn cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, tùy ý cho Lý thị làm bậy.
Tô Phi Sắc vừa mới bước vào Bích Vân Uyển đã nghe thấy một tiếng bạt tay
chói tai, chỉ thấy Tri Cầm đang nước mắt lưng tròng quỳ trên mặt đất,
hai bên má đều sưng to, mà Lâm ma ma thì lại đang vẻ mặt khinh thường
đứng ở trước mặt nàng ấy, ngồi ở phía sau chính là Lý thị đang cực kỳ
đắc ý.
Truyện được edit và đăng tải tại dembuon
"Phi Sắc bái kiến đại nương, không biết Tri Cầm đã làm gì đụng chạm đến
ngài, ngài lại phạt nàng ấy như vậy?" Giọng điệu của Tô Phi Sắc bình
thản, dù sao Tri Cầm cũng là người của Tô Đức Ngôn đưa cho nàng, không
giống với Tang Tử, cho nên nàng cũng không có quá nhiều cảm tình đối với nàng ấy.
"Hừ, quả đúng là chủ sao thì tớ vậy, toàn là những kẻ
không biết tốt xấu." Lâm ma ma nhổ một bãi nước bọt lên mặt Tri Cầm,
nhưng lời này của bà ta, chẳng khác nào là đang nhổ bãi nước bọt này lên trên mặt Tô Phi Sắc.
Tô Phi Sắc cũng không nổi giận, nhìn thoáng qua Tri Cầm: "Sao lại thế này?"
"Nô tỳ... Tiểu thư tha mạng, phu nhân nói ánh nắng mặt trời trong viện quá
lớn, muốn vào trong phòng tiểu thư ngồi, ngày thường tiểu thư vẫn luôn
không thích người khác vào phòng, ngoại trừ Tang Tử tỷ tỷ, ngay cả nô tỳ và Tri Kỳ cũng đều chưa từng đi vào lần nào, cho nên nô tỳ cũng không
dám để cho phu nhân đi vào, nhưng phu nhân..." Tri Cầm rũ đầu khóc, lời
nói tiếp theo cũng không dám nói ra.
"Bây giờ phu nhân chính là
người có thai, chẳng lẽ cứ để ngài ấy dầm mưa dãi nắng ở trong sân sao?
Ngộ nhỡ tiểu thiếu gia ở trong bụng ngài ấy xảy ra chuyện, các ngươi ai
đảm đương nổi? Huống chi, phòng của một thứ nữ mà cũng không muốn cho
người khác vào, hẳn không phải là giấu nam nhân gì ở trong phòng đó
chứ." Khó khăn lắm Lâm ma ma mới bắt được cơ hội sỉ nhục Tô Phi Sắc, dĩ
nhiên là không hề nương tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT