"Này, ngài ngây ngốc cái gì chứ, nhanh lên." Thấy Tô Phi Sắc không nói
gì, Yên Nhi dứt khoát tiến tới kéo nàng lên, hiển nhiên là gấp không chờ nổi muốn gặp Tống Lăng Tu.
Tô Phi Sắc dưới sự thúc giục hồi lâu của Yên Nhi, cuối cùng tốc độ cũng
nhanh hơn, nhưng lúc tiến vào hoa viên, nàng lập tức không khỏi ngây
ngẩn cả người.
Chỉ thấy trong hoa viên chuyện trò vui vẻ, mà trên người Tống Lăng Tu mặc thường phục màu xanh lá ngồi trên ghế chủ vị.
Bộ thường phục kia nàng lại cực kỳ quen thuộc, chính là nàng đưa cho
Tống Lăng Tu lúc vẫn còn là hoàng tử, lúc ấy Tống Lăng Tu hay mặc, còn
nói đây là bộ y phục hắn thích nhất.
Ký ức ngày xưa giống như thủy triều tràn về, Tô Phi Sắc chỉ cảm thấy máu trong cơ thể bỗng dưng dồn hết lên đầu.
May mà giọng nói của Tô Đức Ngôn kịp thời truyền đến: "Phi Sắc, còn không mau bái kiến Hoàng Thượng và Quý Phi nương nương."
Tô Phi Sắc hít sâu một hơi, lúc này mới cung kính quỳ xuống: "Thần nữ bái kiến Hoàng Thượng, Quý Phi nương nương."
Bộ y phục này Tống Lăng Tu đã lâu chưa mặc, hôm nay tới phủ Thừa tướng,
cũng là địa bàn của Tô Tĩnh Nhu, vì sao hắn ta lại đột nhiên mặc bộ y
phục nàng đưa chứ?
Hành động này của Tống Lăng Tu, thật sự làm cho nàng có chút không thể đoán ra.
"Đứng lên đi." Tống Lăng Tu cười nói.
"Tạ Hoàng Thượng." Tô Phi Sắc ngẩng đầu, lại phát hiện hai mắt của hắn
đang nhìn chằm chằm vào nàng, giống như đang thăm dò gì đó.
Nàng chỉ cảm thấy trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Tống Lăng Tu là đặc biệt mặc bộ đồ này để thử nàng?
Ngày đó ở trên hội đua ngựa quả nhiên nàng đã quá mức phô trương.
"Biểu hiện của Tam tiểu thư ở trên hội đua ngựa ngày ấy đúng là để lại
cho trẫm ấn tượng rất sâu nha." Tống Lăng Tu cực kỳ có hứng thú mà nhìn
Tô Phi Sắc.
Hôm nay chính là nàng ta đặc biệt sắp đặt cho Tô Tĩnh Điềm, không thể
lại để cho tiện nhân Tô Phi Sắc này cướp mất nổi bật được, nghĩ đến đây, Tô Tĩnh Nhu vội vàng đưa mắt ra hiệu với Lý thị.
Lý thị hiểu ý, nhanh chóng mở miệng cắt đứt đối thoại của Tống Lăng Tu
với Tô Phi Sắc: "Hoàng Thượng, món này là thần phụ tự tay làm, ngài mau
nếm thử xem có hợp khẩu vị của ngài không."
Hành động chen ngang này của Lý thị, ngược lại còn rất hợp ý Tô Phi Sắc.
Nàng nhanh chóng tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống, cúi đầu ăn gì đó, nhưng vẫn dùng khóe mắt quan sát xung quanh.
"Tay nghề của Thừa tướng phu nhân dĩ nhiên là tuyệt nhất." Tống Lăng Tu
cười nhạt, gắp một đũa cho có lệ, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Tô
Phi Sắc lấy một giây.
Phản ứng này làm cho Lý thị không khỏi khẽ nhíu mày, lại nhìn ra cửa, Tô Tĩnh Điềm vẫn còn chưa tới, trong lòng lập tức càng thêm sốt ruột.
Tô Tĩnh Nhu thấy Lý thị ngay cả chút việc nhỏ này cũng làm không xong,
dứt khoát tự mình mở miệng: "Nương, sao lại chỉ nhìn thấy mỗi Tam muội
muội, không thấy Tứ muội muội vậy?"
Bị nàng ta hỏi một câu như vậy, Lý thị đổi lại cũng khá thông minh: "Mấy ngày nay Điềm Nhi đang bế quan, nói là luyện một bản nhạc mới muốn đàn
cho lão gia nghe, vừa rồi ta đang nghĩ có nên phái người đi mời con bé
tới đây hay không, nhưng nghĩ lại thì lại thôi, nha đầu Điềm Nhi này
tính tình trời sinh nghịch ngợm hoạt bát, sợ sẽ làm ồn đến nhã hứng của
Hoàng Thượng."
"Ha ha ha ha ha, Điềm Nhi lại luyện đàn sao? Hoàng Thượng à, Điềm Nhi là nữ nhi nhỏ nhất của vi thần, ngài đừng thấy con bé tuổi còn nhỏ, nhưng
mà cầm kỳ thi họa tất cả đều tinh thông, hơn nữa đối với cha mẹ cũng cực kỳ hiếu thuận, thường xuyên luyện mấy ca khúc điệu múa tới cho vi thần
vui vẻ, có nữ nhi như vậy, vi thần thực sự là có phúc khí." Tô Đức Ngôn
không hề keo kiệt khen Tô Tĩnh Điềm một hồi.
Trong mắt Tô Phi Sắc lại chợt lóe qua một tia sắc bén, thì ra là thế,
lần trước dùng điệu múa, lần này dùng đàn, thủ đoạn của Tô Tĩnh Nhu thật đúng là có không ít chiêu mới.
Nàng nhanh chóng trao trao đổi một ánh mắt với Tang Tử, Tang Tử lập tức yên lặng không một tiếng động biến mất vào bụi hoa.
Đúng lúc này, một cái giọng nói như chim hoàng oanh đột nhiên vang lên:
"Trong hoa viên thật là đông vui nha, trong phủ đang có khách tới sao?"
Ánh mắt mọi người đều bị giọng nói thu hút nhìn qua, chỉ thấy Tô Tĩnh
Điềm một thân váy lụa màu vàng nhạt xinh xắn, trên đầu còn cài mấy chiếc chuông nhỏ tinh xảo, lúc đi đường còn kêu lên đinh đinh đang đang, một
đôi mắt trong sáng lanh lợi, quả thật là thanh lệ động lòng người không
nói nên lên.
Hay cho một chiêu chê trước khen sau, ban đầu thì chưa cho Tô Tĩnh Điềm
lên sàn, đợi sau khi gợi lên hứng thú của Tống Lăng Tu rồi mới để cho
nàng ta bất ngờ xuất hiện, hiệu quả đúng thật là gấp bội.
Tô Tĩnh Nhu lựa chọn con đường dịu dàng hiền thục, còn Tô Tĩnh Điềm thì đi con đường ngây thơ lãng mạn.
Nếu có hai nữ tử này cùng thổi gió bên gối Tống Lăng Tu, thì phủ Thừa tướng còn sợ gì nữa chứ?
"Điềm Nhi tới thật đúng lúc, mau tới đây bái kiến Hoàng Thượng và đại tỷ của con đi." Nhìn thấy Tô Tĩnh Điềm, trên mặt Lý thị lập tức xuất hiện ý cười từ đáy lòng.
"A? Hoàng Thượng và đại tỷ tỷ tới sao?" Tô Tĩnh Điềm giống như nai con
bị hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, hai mắt mở lớn cực kỳ đáng thương nhìn
Tống Lăng Tu: "Điềm Nhi bái kiến Hoàng Thượng, Quý Phi nương nương, vừa
nãy Điềm Nhi không biết Hoàng Thượng và Quý Phi nương nương ở đây, có
chỗ nào vô lễ kính mong Hoàng Thượng và Quý Phi nương nương thứ tội."
"Ha ha ha ha ha, gia giáo của thừa tướng quả nhiên rất nghiêm cẩn, đứng
lên đi, đều là người trong nhà không cần phải giữ lễ tiết như thế đâu."
Tống Lăng Tu tinh tế đánh giá Tô Tĩnh Điềm, trong mắt mang theo ý cười:
"Ngày ấy ở trên hội đua ngựa chưa nhìn thấy rõ, hôm nay gặp lại, quả
thật là một mỹ nhân nhìn thấy mà thương."
Bậc đế vương nào cũng đều sẽ gặp phải loại tiểu xảo nhỏ này, mà hắn ta cũng thừa biết cách nên xử lý ra sao.
Tô Tĩnh Điềm e thẹn cúi đầu xuống thấp hơn, giọng nói mềm nhẹ, đừng nói
là nam tử, mà ngay cả nữ tử cũng phải xương cốt mềm nhũn: "Hoàng Thượng
quá khen."
"Vừa rồi nghe thừa tướng nói tuy ngươi tuổi còn nhỏ nhưng cầm kỳ thi họa tất cả đều tinh thông, mấy ngày nay còn luyện một khúc nhạc mới, không
bằng bây giờ đàn thử, để cho trẫm cũng được hưởng chút phúc khí của thừa tướng." Tống Lăng Tu nói, giọng điệu còn mang theo một chút mong đợi.
Trên mặt Tô Tĩnh Điềm tràn đầy vẻ vui sướng khó nhịn, sai nha hoàn mang
đàn tới, lúc này mới ngồi xuống trước mặt Tống Lăng Tu: "Kỹ thuật đàn
của Điềm Nhi không tốt, đây lại là bản nhạc mới luyện, đàn không tốt
kính mong Hoàng Thượng đừng trách tội."
"Trẫm rất có lòng tin vào ngươi." Tống Lăng Tu tặng cho Tô Tĩnh Điềm một cái nhìn dịu dàng.
Cái nhìn làm cho trong lòng Tô Tĩnh Điềm như nai con chạy loạn, trước
giờ nàng ta chỉ nghe nói hoàng đế là một nam tử tuấn mỹ tiêu sái, phong
độ nhẹ nhàng, không ngờ hắn ta cười lên lại mê người như vậy.
Trẫm rất có lòng tin vào ngươi, một câu thôi cũng đã đủ làm cho người ta động lòng đến nhường nào.
Hắn là nam tử vĩ đại nhất Tống Quốc, còn là vị vua khống chế cả Tống
Quốc trong tay, nếu có thể gả cho hắn, thì dù có phải chia sẻ với Tô
Tĩnh Nhu thì cũng có hề gì?
Tô Phi Sắc đặt hết tất cả vào trong mắt, cuối cùng cũng đã hiểu rõ mình đã từng ngu ngốc đến bao nhiêu.
Đây chính là thủ đoạn mà Tống Lăng Tu quen dùng, lúc ấy vì sao nàng lại không nhìn ra chứ.
Tô Tĩnh Điềm được Tống Lăng Tu khích lệ, bèn lập tức vươn tay ra đàn một khúc "Điệp luyến hoa", tiếng đàn sâu kín vương vấn ở trong phòng, vẻ
mặt mọi người đều say mê lắng nghe, chỉ có Tô Phi Sắc giống như đang chờ mong trò hay nào đó.
"Phựt..." Tiếng đàn êm tai đột nhiên ngừng bặt, thay vào đó chính là một tiếng đứt dây đàn dữ tợn.
Tô Tĩnh Điềm còn kêu lên một tiếng thảm thiết, cúi đầu nhìn xuống tay
mình, đã sớm chảy đầy máu tươi, đây... Đây là có chuyện gì?
Tô Phi Sắc lạnh lùng cười, nàng đã sớm để cho Tang Tử động tay chân trên đàn của Tô Tĩnh Điềm, dây đàn vừa đứt, lập tức cắt vào tay Tô Tĩnh
Điềm, khiến cho nàng ta trong thời gian tới sẽ không thể nào gảy đàn
được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT