"Vậy xin Quý Phi nương nương phân phó." Lâm ma ma lập tức quỳ xuống, vẻ mặt quyết tuyệt.
"Trước mắt ngươi trở về truyền lời cho cha thay ta, nói rằng mọi chuyện
phải lấy đại cục làm trọng, việc này dù sao cũng chỉ là đồn đãi, không
ai có thể lấy ra chứng cứ thật sự chính xác, nếu cha lại nhốt nương lại
thì ngược lại trở thành tự chứng thực chuyện này, cho nên cha không
những không thể nhốt nương lại, mà còn phải đối xử với bà ấy như lúc ban đầu, thậm chí còn tốt hơn, để cho mọi người cho rằng phủ Thừa tướng
thật ra chưa xảy ra chuyện gì cả." Tô Tĩnh Nhu nhanh chóng phân phó đến.
Một thân bản lĩnh của nàng ta đều là do ở trong thâm cung mà luyện
thành, xử lý mấy chuyện này, chẳng qua chỉ là dễ như trở bàn tay.
Lâm ma ma bội phục gật đầu: "Quý Phi nương nương quả nhiên mưu kế tài tình."
Tô Tĩnh Nhu cười nhạt khẽ lắc đầu: "Như vậy vẫn chưa hết, bây giờ trong
cung lại có một đám người mới tiến vào, trong đó được sủng ái nhất phải
kể tới Vân Phi, mới tiến cung không bao lâu đã bình bộ thanh vân ngồi
lên phi vị, sao có thể không làm cho bổn cung lo lắng được?"
"Ý của Quý Phi nương nương là?" Lâm ma ma không dám vọng trắc, nhưng cũng thật lòng sốt ruột cho Tô Tĩnh Nhu.
"Vốn là muốn mượn hội đua ngựa lần trước để cho Điềm Nhi vào cung, nhưng không ngờ lại bị tiện nhân Tô Phi Sắc kia cấp giảo kết thúc, sắp tới
trong cung cũng không có hoạt động lớn gì, nếu đã xảy ra việc này, bổn
cung sẽ nghĩ cách lợi dụng việc này để cho Hoàng Thượng tới phủ Thừa
tướng một chuyến, ngươi bảo cha mẹ chuẩn bị đi, cần phải để cho Điềm Nhi thuận lợi vào cung, ta cùng với con bé tỷ muội giúp đỡ, nhất định có
thể thu hậu vị vào trong túi."
"Dạ, vậy... Vậy lão nô sẽ trở về, truyền lời của ngài cho lão gia và phu nhân." Lâm ma ma bị lời nói của Tô Tĩnh Nhu làm cho trong lòng tràn đầy kích động, vội vàng cảm tạ rồi rời đi.
Tô Tĩnh Nhu đứng lên từ trên ghế quý phi: "Tú Nhi, giúp bổn cung trang
điểm, nhân tiện phái người đến nghe ngóng ngoài cung Vân Phi, Hoàng
Thượng vừa ra thì lập tức tới thông báo cho bổn cung."
Tô Phi Sắc, nếu ngươi đã muốn đấu, vậy thì hai chúng ta sẽ đấu một ván, để xem ai lợi hại hơn.
"Tiểu thư, chỗ của Tô Tĩnh Nhu có động tĩnh." Tang Tử bước nhanh vào trong.
Tô Phi Sắc ngẩng đầu lên khỏi trang sách, nhướng mày: "Ồ? Nhanh vậy à?"
"Nghe nói người Lý thị đi đều bị đuổi ra khỏi cung, sau đó Lý thị không
còn cách nào, đành phải phái Lâm ma ma qua đó, Lâm ma ma đợi ở trong
cung hồi lâu, vốn tưởng rằng Tô Tĩnh Nhu sẽ không gặp bà ta, nhưng không ngờ Tô Tĩnh Nhu lại đột nhiên triệu kiến, còn có động tĩnh." Tang Tử
nói.
"Đột nhiên triệu kiến ư? Tô Tĩnh Nhu không phải là người mềm lòng, chắc
chắn sẽ không phải vì Lâm ma ma đợi lâu mà triệu kiến bà ta, chỉ sợ là
do tin tức ngươi truyền ra đã có tác dụng, trong lúc lâm triều đại thần
đã gây áp lực cho Tống Lăng Tu." Tô Phi Sắc bình tĩnh phân tích.
Trong mắt Tang Tử nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc: "Quả nhiên không có gì qua nổi mắt tiểu thư."
Tô Phi Sắc cười khẽ: "Biết người biết ta mà thôi, nếu ta đoán không sai, Tô Tĩnh Nhu nhất định sẽ bảo Tô Đức Ngôn không cần trách phạt Lý thị,
chơi chiêu cố lộng huyền hư (*), làm cho tất cả mọi người tưởng rằng
chuyện lần này chẳng qua là do có kẻ tung tin vịt."
(*) Cố lộng huyền hư (故弄玄虚): thành ngữ chỉ sự cố tình giở mánh khóe,
thật thật giả giả, khiến cho người khác không biết rõ được đâu là thật
đâu là giả. Cũng có nhiều nơi định nghĩa là "cố làm ra vẻ cao siêu, ra
vẻ có chuyện".
Tang Tử gật đầu như gà con mổ thóc: "Giống y hệt như sở liệu của tiểu
thư, có điều Lâm ma ma vừa đi, Tô Tĩnh Nhu lập tức cho người đến thủ
ngoài cung Vân Phi, chỉ cần Tống Lăng Tu vừa ra là tới thông báo cho
nàng ta, không biết lại định giở trò gì nữa."
"Vân Phi?" Cái tên này nàng cũng mới nghe thấy lần đầu, có thể xác định, kiếp trước lúc nàng còn sống, trong cung cũng không có một nhân vật như vậy.
"Là chi nữ Dương Tương Vân của Dương Thượng thư vừa mới tiến cung trước
đó không lâu, nghe nói nàng ta da thịt trắng nõn, dáng người yểu điệu,
vào cung không lâu đã như diều gặp gió ngồi lên phi vị, lúc lâm triều
còn có đại thần mượn chuyện Lý thị dâng tấu chương, để cho Tống Lăng Tu
sủng hạnh Vân Phi, hình như có ý ủng hộ Vân Phi làm Hoàng Hậu." Tang Tử
nói ra tất cả những gì mà nàng ta biết được.
Tô Phi Sắc không khỏi bật cười: "Tang Tử, mấy cái tục danh này của chủ
tử ngươi đúng là càng gọi càng thuận miệng, nếu như để người ngoài biết
ngươi gọi đương kim hoàng thượng như vậy, cho dù có được miễn tội chết,
cũng khó tránh khỏi mang vạ vào thân."
Mặt Tang Tử đỏ bừng, vội vàng quỳ xuống, ngượng ngùng nói: "Nô tỳ sơ
sót, chỉ là ở trong mắt nô tỳ, chủ tử chỉ có một mình ngài."
"Đứng lên đi, ta không có ý trách ngươi, chẳng qua là muốn nhắc nhở
ngươi trước mặt người ngoài cần phải cẩn thận, nhất thời lanh mồm lanh
miệng tùy thời sẽ dẫn tới họa sát thân." Tô Phi Sắc nói.
Tang Tử nhẹ gật đầu, lúc này mới đứng dậy: "Hiện giờ bên phía Tô Tĩnh
Nhu đã có hành động, tiểu thư dự định sẽ ứng phó như thế nào?"
"Sau khi Cố gia bị diệt môn, tiền triều chỉ còn mỗi Ngọc Tuyền Cơ là có
thể áp chế phủ Thừa tướng, hậu cung lại không ai có thể chống lại được
Tô Tĩnh Nhu, chỉ sợ Tống Lăng Tu cũng đã nhận ra như vậy không được, cho nên mới cố tình đề bạt Vân Phi cũng có gia thế và thân phận tương tự,
có điều hiện giờ Vân Phi đã uy hiếp tới hậu vị của Tô Tĩnh Nhu rồi, Tô
Tĩnh Nhu chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết, lần trước ở hội đua ngựa nàng ta đã cố ý sắp xếp muốn cho Tô Tĩnh Điềm vào cung, lần này chỉ sợ cũng
không khác."
"Nhưng mấy ngày gần đây trong cung cũng không thịnh yến, Tô Tĩnh Nhu
muốn để cho Tống Lăng Tu nhìn thấy Tô Tĩnh Điềm như thế nào?" Tang Tử
nghi hoặc hỏi.
"Cái này..." Tô Phi Sắc trầm tư một lát, đột nhiên trong mắt lóe lên tia sắc bén: "Buổi lâm triều ngày mai chắc chắn sẽ có động thái khác
thường, hẳn là không thể tránh khỏi sẽ có một trận tranh cãi."
"Ý của ngài là?" Tang Tử vẫn chưa hiểu.
"Nếu mấy ngày này trong cung cũng không thịnh yến, vậy thì sẽ nghĩ cách
để cho Tống Lăng Tu đến phủ Thừa tướng, nếu ta là Tô Tĩnh Nhu, nhất định sẽ mượn việc này để cho đại thần ủng hộ mình sẽ tranh cãi một trận thật to với đại thần ủng hộ Vân Phi ở trên triều, chờ tới lúc chân tướng khó bề phân biệt thì lại tự mình đứng ra mời Tống Lăng Tu đến phủ Thừa
tướng xem vở kịch Tô Đức Ngôn và Lý thị ân ái, có ai có thể có quyền uy
hơn Tống Lăng Tu? Nước đi này không những có thể phá bỏ lời đồn, mà còn
có thể làm cho Tống Lăng Tu nhìn thấy Tô Tĩnh Điềm, có thể nói là một
công đôi việc."
Hai mắt Tô Phi Sắc híp lại, không thể không nói Tô Tĩnh Nhu cũng là một cao thủ bày mưu tính kế.
Giống như dự đoán của Tô Phi Sắc, sau khi Lâm ma ma trở lại phủ Thừa tướng không bao lâu, Lý thị đã được thả ra.
Không chỉ có vậy, Tô Đức Ngôn còn khôi phục lại quyền quản lý phủ Thừa tướng cho bà ta.
Ở trong mắt người ngoài, phủ Thừa tướng đã trở lại y như cũ, nhưng chỉ
có Tô Phi Sắc nhìn thấy được rõ ràng lạnh nhạt trong mắt Tô Đức Ngôn.
Ông ta và Lý thị đã không thể quay trở lại được như lúc ban đầu.
Sau khi Lý thị được thả ra cũng không đi tìm Tô Phi Sắc gây phiền phức,
mà là toàn tâm toàn ý thu xếp làm sao để cho Tống Lăng Tu chú ý tới Tô
Tĩnh Điềm.
Cho nên mấy ngày này Tô Phi Sắc lại trôi qua cực kỳ nhàn nhã, ngoại trừ
phủ Tích Vương thường xuyên truyền đến tin Tô Tĩnh Hương bị ngược đãi.
Có điều đây cũng là chuyện trong dự kiến.
Tích Vương vốn là kẻ biến thái, lại không phải thật lòng muốn cưới Tô Tĩnh Hương, mà là bị ép.
Tức giận trong lòng Tích Vương không có chỗ phát tiết, dĩ nhiên sẽ tính hết lên đầu Tô Tĩnh Hương.
Nàng đã sớm nhắc nhở qua Tô Tĩnh Hương đây chắc chắn không phải là một
kết quả tốt, nhưng Tô Tĩnh Hương không nghe, vậy thì cũng chẳng thể
trách nàng.
"Tiểu thư, Hoàng Thượng và Quý Phi nương nương tới, bây giờ đang ở trong hoa viên, phu nhân mời ngài qua đó, ngài mau nhanh lên, đừng để chậm
trễ." Yên Nhi vội vã chạy vào.
Tô Phi Sắc ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng không khỏi cười lạnh, bộ dạng
này của Yên Nhi hẳn là đã tỉ mỉ trang điểm, muốn quyến rũ Tống Lăng Tu
ư?
Cũng không nghĩ lại xem mình có mấy cái mạng để cho Tô Tĩnh Nhu và Lý thị hại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT