"Sao lại thế này?" Lý thị là người đầu tiên lấy lại tinh thần, nôn nóng hỏi.
"Con... Dây đàn bị đứt, cũng cắt tay con bị thương." Tô Tĩnh Điềm gấp đến đỏ cả mắt.
Nếu như chỉ đơn giản là dây đàn đứt thì không sao, nhưng xui xẻo là tay
nàng ta cũng bị cứa đứt, thế nên khúc nhạc này... Không thể đàn được
nữa.
Nghe thấy lời này, mặt Tô Đức Ngôn lập tức trầm xuống, quả đúng là hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.
Tô Tĩnh Điềm là nữ nhi mà ông ta coi trọng nhất, vốn tưởng rằng đêm nay
sẽ cực kỳ xuất sắc, không ngờ tới lại hỏng việc như vậy, thực sự làm cho ông ta quá thất vọng.
"Tiểu nữ ngu dại, kính xin Hoàng Thượng thứ tội." Tô Đức Ngôn đứng dậy
tạ tội với Tống Lăng Tu, mà vừa rồi còn thân mật gọi Điềm Nhi, bây giờ
cũng đã thành lãnh đạm gọi tiểu nữ.
Tô Tĩnh Điềm thấy vậy càng thêm khổ sở, dây đàn vốn đang tốt sao lại bị đứt?
Phản ứng của Tống Lăng Tu ngược lại khá bình thản: "Không sao, dây đàn
bị đứt cũng là ngoài ý muốn, kỹ thuật đàn của Tứ tiểu thư rất tuyệt, làm cho trẫm sau khi nghe xong tâm thần thoải mái, người đâu, ban thưởng
cho Tứ tiểu thư một cây đàn cổ Bảo Tập, hy vọng sau này sẽ còn có cơ hội nghe Tứ tiểu thư đàn một khúc trọn vẹn."
Chẳng những không tức giận mà ngược lại còn ban thưởng ư?
Không sai, đây chính là thủ đoạn quen thuộc của Tống Lăng Tu!
Nhưng Lý thị và hai tỷ muội Tô gia lại đã sớm vui mừng đến mức muốn nhảy dựng.
Đàn cổ Bảo Tập được người mang lên, nhưng lại không lập tức giao vào trong tay Tô Tĩnh Điềm, mà lại đặt ở chỗ để đàn trước đó.
Không biết vì sao, Tô Phi Sắc lại đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Tống Lăng Tu sẽ không vô duyên vô cớ làm một chuyện gì đó, nếu hắn ta đã ban thưởng thì hẳn là có mưu tính, chỉ là không biết mưu tính lần này
của hắn ta là gì?
Không đợi Tô Phi Sắc nghĩ nhiều, Tống Lăng Tu đột nhiên mở miệng: "Không biết Tam tiểu thư có biết đánh đàn hay không?"
Đánh đàn? Tô Phi Sắc hơi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời: "Biết một chút."
"Vậy thì mời Tam tiểu thư dùng đàn cổ Bảo Tập này đàn nốt khúc nhạc dang dở vừa nãy có được hay không?" Lúc Tống Lăng Tu nói lời này, đôi mắt
lại nhìn Tô Đức Ngôn, giống như đang dò hỏi ý kiến của ông ta.
Tô Đức Ngôn lập tức gật đầu.
Tuy rằng Tô Tĩnh Điềm được Tống Lăng Tu ban thưởng, nhưng chung quy lại nàng ta cũng đã làm hỏng việc rồi.
Nếu Tô Phi Sắc có thể ra tay tạo cho chuyện này một kết quả tốt đẹp, thì ông ta chắc chắn sẽ không phản đối.
Quan trọng nhất chính là, thực lực của Tô Phi Sắc cũng không kém.
Ông ta đều đặt hết niềm tin ở trên người hai nữ nhi, dù sao đối với ông
ta mà nói, bất kể cuối cùng ai được Tống Lăng Tu coi trọng cũng đều như
nhau.
"Phi Sắc, nếu Hoàng Thượng đã mở miệng, vậy con hãy đàn nốt thay cho Tứ muội muội của con đi." Tô Đức Ngôn cười nói.
Trong lòng Tô Phi Sắc lại đang sóng gió mãnh liệt, Tống Lăng Tu cố ý.
Hắn ta vốn dĩ không phải thật lòng muốn ban thưởng đàn cổ Bảo Tập cho Tô Tĩnh Điềm, mà là muốn mượn cớ này nghe nàng đàn một khúc.
Chỉ là, mục đích hắn ta làm như vậy đến tột cùng là gì?
Có điều Tống Lăng Tu cũng đã khiến cho Tô Đức Ngôn lên tiếng rồi, nàng còn có thể nói gì nữa?
Tô Phi Sắc nhẹ giọng đồng ý, sau đó mới đi đến ngồi xuống trước đàn cổ Bảo Tập.
Đàn cổ này hai bên cân xứng, phía đuôi có chạm khắc mấy đóa hoa sen, cực kỳ trang nhã tinh tế.
Tô Phi Sắc gảy nhẹ lên dây đàn một cái, âm thanh phát ra trong trẻo êm tai, quả nhiên là đàn hạng thượng phẩm.
Dùng một cây đàn tốt như vậy để đổi lấy một khúc nàng đàn, Tống Lăng Tu thật đúng là "hào phóng".
Nghĩ đến đây, ngón tay Tô Phi Sắc đã nhẹ lướt trên dây đàn, tiếng nhạc
du dương, nhưng rõ ràng là cùng một bản nhạc, cảm giác do nàng đàn ra
lại hoàn toàn không giống với Tô Tĩnh Điềm.
"Điệp luyến hoa" do Tô Tĩnh Điềm đàn tràn đầy tình cảm say đắm tương tư
của tiểu nữ tử, nhưng của Tô Phi Sắc đàn ra lại là đằng đằng sát khí,
giống như đang có thiên quân vạn mã lao nhanh trên dây đàn.
Thấy vậy, hai mắt Tống Lăng Tu không khỏi nguy hiểm nhíu lại.
Sát khí?
Là nàng!
Mà trong lòng Tô Phi Sắc càng thêm kinh hãi, thường nói nghe một người
đánh đàn là có thể biết được nội tâm của người đó, chẳng lẽ Tống Lăng Tu chịu bỏ vốn lớn là vì muốn nghe nội tâm của nàng sao?
Không được, cứ tiếp tục như vậy nhất định nàng sẽ bị Tống Lăng Tu phát hiện.
Nhưng đối mặt với Tống Lăng Tu, ngoại trừ căm hận, nàng còn có thể biểu đạt ra được tình cảm nào nữa? Chẳng lẽ là yêu sao?
Không, ngay từ khoảnh khắc nàng chết kia, ngay từ lúc Cố gia bị diệt môn, tình yêu của nàng với Tống Lăng Tu đã sớm chết rồi.
Tô Phi Sắc càng nghĩ, tiếng đàn dưới tay cũng càng loạn, như vậy không
chỉ Tống Lăng Tu nghe ra, mà ngay cả Tô Đức Ngôn cũng nghe ra được.
Ông ta nghi hoặc nhìn về phía Tô Phi Sắc, lại càng cảm thấy không nhìn rõ được người trước mắt.
Một thứ nữ lớn lên ở phủ Thừa tướng từ nhỏ sao có thể đàn ra loại cảm xúc này? Hơn nữa, rốt cuộc trong lòng nàng loạn cái gì?
Nhận thấy được ánh mắt của Tô Đức Ngôn, Tô Phi Sắc biết nếu nàng lại
không tĩnh tâm xuống, thì chắc chắn sẽ không còn được ở yên trong phủ
Thừa tướng này nữa.
Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào, nghĩ đến cái gì mới có thể làm cho nàng bình tĩnh lại được đây?
Cố gia? Không, nhớ tới cố gia, nàng sẽ lập tức nhớ tới mối huyết hải thâm thù kia.
Phủ Thừa tướng? Nàng ở phủ Thừa tướng chưa từng có nổi một ngày lành.
Ngọc Tuyền Cơ... Khuôn mặt của Ngọc Tuyền Cơ đột nhiên hiện lên trong
đầu nàng, khuôn mặt tràn đầy thị huyết âm ngoan nhưng cũng lại cực kỳ
đẹp đẽ kia, khuôn mặt đã từng răn dạy nàng phải trưởng thành ra sao kia, khuôn mặt sẽ luôn xuất hiện mỗi lần nàng có nguy hiểm kia, khuôn mặt
lần nào xuất hiện cũng đều có thể chọc cho nàng tức chết kia.
Nhớ tới, khóe miệng của Tô Phi Sắc vậy mà lại nhẹ cong lên, tiếng đàn dưới tay cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Giống như dòng nước chảy róc rách, như một chú chim sẻ nhỏ chạy nhảy tung tăng, hoàn toàn mang tâm tình của một tiểu nữ nhân.
Tiểu nữ nhân? Không, Cố Thanh sẽ tuyệt đối không có loại tâm tình này,
kể cả là đối với hắn ta, nàng cũng chưa từng có loại dựa dẫm này, trước
giờ nàng chỉ biết giết người, chỉ biết bảo vệ người khác, chỉ biết biến
bản thân trở thành tường đồng vách sắt.
Nhưng nàng lại không biết, không có một nam nhân nào sẽ thích nữ nhân như vậy, nam nhân thường chỉ thích dịu dàng như nước.
Sát ý trong mắt Tống Lăng Tu rút đi, mà một khúc của Tô Phi Sắc cũng đã
đàn xong, nàng nhẹ nhàng đứng dậy hành lễ: "Đàn không được hay, kính
mong Hoàng Thượng thứ lỗi."
"Tam tiểu thư khiêm tốn quá rồi, tiếng đàn này của ngươi không giống với người thường, có một phong vị khác, nếu như ngươi là một nam tử trẫm
nhất định sẽ sách phong ngươi làm Đại tướng quân."
Đại tướng quân? Cả nhà Cố gia còn không phải là tướng quân sao!
Tuy rằng Tống Lăng Tu không xác nhận được gì từ trong tiếng đàn của Tô Phi Sắc, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định thăm dò như cũ.
"Phi Sắc nghe nói lúc Hoàng Thượng còn là hoàng tử, đã từng mang binh đi đánh giặc, chiến công dồn dập, vừa rồi lúc đánh đàn không khỏi nhớ tới, ảnh hưởng tới tiếng đàn, mong Hoàng Thượng đừng lấy điều này chê cười
Phi Sắc." Tô Phi Sắc nhợt nhạt cười.
Một câu nói ra cực kỳ hợp tình hợp lý, không chỉ có thể giải thích lúc
đầu sao lại đằng đằng sát khí, mà còn nhân tiện giải thích cả tâm tình
của tiểu nữ tử ở đoạn sau.
Chung quy lại làm gì có nữ tử nào mà không yêu anh hùng chứ.
Quan trọng nhất chính là, nàng nói như vậy còn có thể làm cho Tống Lăng
Tu và Tô Đức Ngôn tưởng rằng vừa rồi nàng cố ý, chính là để hiện tại thổ lộ tình cảm ngưỡng mộ với Tống Lăng Tu.
"Ha ha ha ha ha, nha đầu này." Tô Đức Ngôn vừa lòng cười to, Tô Phi Sắc quả nhiên không làm cho ông ta thất vọng.
Chưa nói đến tài nghệ gảy đàn ra sao, một chiêu này của nàng quả thật là cực kỳ cao tay, thậm chí còn trắng trợn thổ lộ ra tình cảm ngưỡng mộ
của nàng đối với Tống Lăng Tu.
Xem ra lúc trước ông ta đã nhìn lầm rồi, so với Tô Tĩnh Điềm, có lẽ Tô Phi Sắc còn hơn một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT