Editor: Nyanko

"Vâng, nhưng chẳng phải nương nương nói không có mẫu thân như vậy, cho nên không gặp sao?" Tú Nhi thật cẩn thận hỏi.

Nàng ta đúng là không có loại mẫu thân hủy hoại tiền đồ của nàng ta như vậy, có điều chuyện tới nước này nàng ta cũng không thể ngồi chờ chết, trơ mắt để cho tiện nhân Vân Phi kia cướp đi ngôi vị hoàng hậu của nàng ta được.

Hậu vị là của nàng ta, ngoại trừ nàng ta ra, ai cũng không thể ngồi.

Trong mắt Tô Tĩnh Nhu nhanh chóng hiện lên một tia tàn độc: "Người mẫu thân phái tới cầu kiến đâu? Bây giờ còn ở đây không?"

"Phu nhân đã phái người tới tổng cộng bảy lần, đều bị ngài đuổi ra khỏi cung, sau đó phu nhân lại phái Lâm ma ma tới, bà nói tốt xấu gì Lâm ma ma cũng coi như là nửa bà vú của ngài, muốn ngài xem ở mặt tình cảm mà đồng ý gặp Lâm ma ma, tuy rằng ngài không gặp, nhưng lại cũng chưa nói muốn đuổi người đi, nô tỳ đành phải tự chủ trương an trí người ở thiên điện, chờ ngài phân phó." Tú Nhi nói đúng sự thật.

Vừa rồi nàng ta chỉ một lòng nghĩ tới kết quả lâm triều, sao còn tâm trí mà nhớ tới chuyện Lâm ma ma này chứ.

Có điều bây giờ cẩn thận ngẫm lại, Lý thị đột nhiên phái nhiều người tới cầu kiến nàng ta như vậy nhất định là có chuyện quan trọng gì muốn nói, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện lần này?

Lại nói tiếp, Lý thị vẫn luôn làm việc cẩn thận, cho dù có thật sự muốn vụng trộm với người khác cũng sẽ tuyệt đối không vụng trộm ở trong thiên viện nhà mình, chỉ sợ chuyện này có điểm kỳ lạ.

Thôi, mặc kệ có uẩn khúc hay không, hiện giờ Lý thị còn có chỗ nàng ta còn dùng được, cũng không thể cứ thế đoạn tuyệt như vậy.

"Đi, đi mời Lâm ma ma tới." Tô Tĩnh Nhu trầm tư một lát rồi nói.

"Vâng."

Tú Nhi đi ra ngoài, rất nhanh đã dẫn theo Lâm ma ma tiến vào, Lâm ma ma vừa nhìn thấy Tô Tĩnh Nhu liền lập tức lệ rơi đầy mặt quỳ xuống: "Quý Phi nương nương, lần này ngài nhất định phải cứu phu nhân, cho dù phu nhân có làm sai chuyện gì, thì chung quy bà ấy vẫn là mẹ ruột mười tháng hoài thai sinh ra ngài, ngài không thể phủi tay bỏ mặc bà ấy."

Từ nhỏ Lâm ma ma đã làm nha hoàn cho Lý thị, sau khi trượng phu chết, lại đưa nữ nhi Yên Nhi theo đến cậy nhờ Lý thị.

Vậy nên chủ tớ tình cảm sâu nặng tới mức không ngôn từ nào có thể hình dung được.



Hiện giờ bà ta thấy Lý thị bị người hãm hại gặp nạn, người duy nhất có thể giúp Lý thị là Tô Tĩnh Nhu lần này lại bỏ mặc, quả thực là xem ở trong mắt, đau ở trong lòng.

Tô Tĩnh Nhu thấy vậy, vội vàng thay thành biểu cảm buồn bã thảm thiết, nâng Lâm ma ma từ trên mặt đất lên: "Lâm ma ma nói gì vậy, theo như lời ngươi kia, đó dù sao cũng là mẹ ruột của bổn cung, sao bổn cung sẽ phủi tay mặc kệ bà ấy được chứ? Lúc trước bổn cung thật sự rất tức giận, muốn để cho bản thân yên tĩnh một chút cho nên mới không triệu kiến ngươi."

Nghe thấy lời này, trái tim đang treo cao của Lâm ma ma cuối cùng cũng thả lỏng: "Lão nô đã biết Quý Phi nương nương không phải là loại người vô tình bất hiếu như vậy mà, chỉ cần có một câu của ngài, lão gia nhất định sẽ không trách cứ phu nhân nữa."

Sắc mặt Tô Tĩnh Nhu hơi đổi, vô tình bất hiếu? Đây còn không phải là mắng nàng ta sao?

Có điều hiện giờ Lâm ma ma vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên nàng ta cũng không nổi giận!

"Xảy ra chuyện như vậy, cũng khó trách cha sẽ tức giận, đừng nói là cha, ngay cả địa vị của bổn cung ở trong cung cũng..." Tô Tĩnh Nhu dứt lời, không khỏi lấy tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt.

Bây giờ nàng ta vốn đã chẳng còn tâm tư nào mà để ý tới Lý thị bị đối xử ra sao ở phủ Thừa tướng, huống chi, xảy ra loại chuyện này Tô Đức Ngôn sẽ nổi giận cũng là việc trong dự kiến, cho nên nàng ta chỉ muốn dời đề tài về chính mình.

Lâm ma ma tất nhiên không có nhiều tâm tư như thế, thấy vậy, lập tức nóng nảy: "Chẳng lẽ địa vị của Quý Phi nương nương ở trong cung cũng bị chịu ảnh hưởng?"

Tô Tĩnh Nhu rơi lệ khẽ gật đầu: "Lúc lâm triều có rất nhiều đại thần lấy chuyện này tâu lên, muốn Hoàng Thượng đánh mất ý niệm lập bổn cung làm hậu, đổi thành sủng hạnh Vân Phi, mà Hoàng Thượng vừa hạ triều là tới chỗ Vân Phi, ý tứ này chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?"

"Ai, không nghĩ tới phu nhân và Quý Phi nương nương thông minh một đời, kết quả lại thua ở trong tay tiểu tiện nhân Tô Tĩnh Hương này." Lâm ma ma vô cùng đau đớn.

Tô Tĩnh Nhu lại lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói, nàng ta nhíu mày: "Tô Tĩnh Hương? Việc này có liên quan gì đến nàng ta?"

"Thật ra phu nhân bảo lão nô tiến cung, chính là để nói chuyện này với Quý Phi nương nương, Tô Tĩnh Hương bởi vì chuyện ở lãnh cung nên ghi hận ngài và phu nhân trong lòng, cho nên mới hạ dược hãm hại phu nhân, phu nhân còn nghi ngờ, ngay cả mấy tin tức này cũng là do Tô Tĩnh Hương cho người truyền ra." Lâm ma ma nói đúng sự thật.

"Tô Tĩnh Hương?" Nếu không phải người nói lời này với nàng ta là Lâm ma ma, thì Tô Tĩnh Nhu quả thật là không dám tin.

Lấy hiểu biết của nàng ta đối với Tô Tĩnh Hương, lấy chỉ số thông minh của Tô Tĩnh Hương, thì sao có thể làm ra được chuyện như vậy?



Lâm ma ma khẽ gật đầu: "Bây giờ Tô Tĩnh Hương đã trở thành Tích Vương phi, phu nhân sai lão nô tới nhắc nhở Quý Phi nương nương, nhất định phải dè chừng cẩn thận người này."

Tô Tĩnh Hương trở thành Tích Vương phi?

Phải rồi, chuyện Tích Vương cưới chính phi nàng ta cũng có nghe nói một chút, chỉ là không ngờ tới người đó lại chính là Tô Tĩnh Hương.

Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy quả thực là quá kỳ lạ, Tích Vương từ trước đến giờ ham mê sắc đẹp, sao lại cưới một kẻ bị hủy dung làm chính phi, cho dù có nhớ tới có một lần cá nước thân mật với Tô Tĩnh Hương, thì nạp vào phủ làm thiếp là được, sao lại...

"Lâm ma ma, chuyện này rốt cuộc là sao, ngươi mau nói kĩ càng cho bổn cung." Nàng ta tuyệt đối không tin chuyện này là do một mình Tô Tĩnh Hương làm ra, nếu nàng ta đoán không sai, hẳn là có kẻ lợi dụng Tô Tĩnh Hương, muốn gây bất lợi cho nàng ta và Lý thị ở sau lưng.

Nhưng mà mặc kệ người này có mục đích gì, người gây ảnh hưởng đến nàng ta bước lên ngôi vị hoàng hậu, nàng ta đều phải diệt trừ.

"Thật ra chuyện này phu nhân và lão nô cũng vẫn luôn không hiểu ra sao, ngày ấy ở thiên viện phu nhân bị lão gia bắt gặp được, lão gia vốn đã muốn giấu chuyện này xuống, nhưng Tô Tĩnh Hương lại gọi hết hạ nhân trong phủ tới, còn ngay tại chỗ thừa nhận là nàng ta hạ dược hãm hại phu nhân, sau đó lão gia định đuổi nàng ta ra khỏi vương phủ, thì Cửu Thiên Tuế lại đột nhiên tới, còn mang đến hẳn mười rương sính lễ, Cửu Thiên Tuế để cho lão gia kiểm kê sính lễ, cũng không cần kiệu, không bái đường, đã trực tiếp dẫn người đi."

Tô Tĩnh Nhu hơi híp mắt, chuyện này không khỏi cũng quá trùng hợp.

Lấy thân phận của Tô Đức Ngôn thì vốn không thể nào xuất hiện ở thiên viện được, còn tình cờ lại đúng là lúc Lý thị đang lén lút vụng trộm cùng người khác nữa.

Lấy lá gan của Tô Tĩnh Hương, nàng ta mà cũng dám thừa nhận là mình hạ dược ở ngay hiện trường ư.

Kỳ lạ nhất chính là Ngọc Tuyền Cơ tới quá đúng lúc, thật giống như là có kẻ đã sắp đặt trước, đặc biệt mời hắn tới chữa cháy vậy.

"Lúc ấy ở đó còn có những ai, ngoại trừ người ngoài ra?" Lúc hỏi ra câu này, trong đầu Tô Tĩnh Nhu đã nhanh chóng hiện lên tên một người.

Mà Lâm ma ma nói xong cũng đồng thời đã chứng minh suy nghĩ của nàng ta: "Còn có... Tô Phi Sắc, nghe nói là Tô Phi Sắc bắt gặp phu nhân ở thiên viện, mới dẫn lão gia tới."

Lâm ma ma ngẫm nghĩ, dứt khoát cắn răng nói: "Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng phu nhân vẫn luôn nghi ngờ Tô Tĩnh Hương chẳng qua chỉ là một con rối, kẻ thao túng thực sự ở phía sau chính là Tô Phi Sắc."

"Tô Phi Sắc." Nhớ tới bóng dáng màu đỏ hăng hái khí phách ở hội đua ngựa kia, mười ngón tay của Tô Tĩnh Nhu lập tức nắm chặt vài phần: "Bổn cung đã sớm cảm thấy con thiêu thân này không thể giữ lại, mặc kệ chuyện này có liên quan tới nàng ta hay không, nàng ta cũng phải chết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play