"Này..." Tô Tĩnh Hương còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Tô Phi Sắc dùng ánh mắt ngăn lại.
Trong đầu chỉ còn lại câu nói kia Tô Phi Sắc vừa mới nói với nàng ta, cầu phú quý trong nguy hiểm.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, không sai, bất kể Ngọc Tuyền Cơ có đáng sợ đến bao nhiêu thì nàng ta cũng vẫn phải đi đến cùng.
"Đi." Bàn tay Ngọc Tuyền Cơ vung lên, lập tức dẫn theo Tô Tĩnh Hương và đám thái giám lũ lượt rời đi.
Thấy Ngọc Tuyền Cơ đã đi, lúc này Lý thị mới dám mở miệng nói: "Lão gia, thiếp..."
"Người đâu, kéo xuống đi." Bây giờ Tô Đức Ngôn chỉ cần vừa nhìn thấy Lý
thị là lại nhớ tới vừa rồi Ngọc Tuyền Cơ khiến ông ta nhục nhã, sao có
thể có tâm trạng tốt được.
"Lão gia, thiếp hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà, lão gia..." Lý thị bị người kéo đi ngày một xa, giọng nói
thê thảm làm người phát phiền.
Tô Phi Sắc lại chỉ lạnh lùng cười, đừng tưởng rằng như vậy là đã kết
thúc, lần sau nàng chắc chắn sẽ làm cho Lý thị muốn kêu cũng kêu không
nổi, trực tiếp bước vào quan tài.
Mới chỉ vỏn vẹn mấy ngày, phủ Thừa tướng lại xảy ra nhiều chuyện như
vậy, Tô Đức Ngôn chỉ cảm thấy nháy mắt già đi vài tuổi, ngay cả lúc nhìn Tô Phi Sắc cũng trìu mến không ít: "Haiz, Phi Sắc, mấy năm nay cha bận
việc triều chính nên lơ là con, hy vọng con đừng trách cha."
"Cha nói gì vậy chứ, Phi Sắc vĩnh viễn là nữ nhi của cha mà." Tô Phi Sắc làm ra vẻ ngoan ngoãn cười nói.
Cũng đồng thời hiểu được lời này của Tô Đức Ngôn là đã để mắt tới nàng,
mất đi một Tô Tĩnh Hương, nhiều thêm một Tô Phi Sắc, khoản trao đổi này
đối với ông ta mà nói cũng không thiệt.
"Ừ, con yên tâm đi, sau này cha nhất định sẽ quan tâm con nhiều hơn,
hiện giờ phủ Thừa tướng chỉ còn con và Điềm Nhi, con có yêu cầu gì thì
cứ việc nói với cha, cha sẽ bồi thường cho con." Tô Đức Ngôn nắm lấy tay của Tô Phi Sắc, thành khẩn nói.
Tô Phi Sắc lại chỉ cảm thấy cả người đều đang nổi lên cảm giác buồn nôn.
Trong phủ Thừa tướng này, muốn nói đến kẻ nào có thể đóng kịch giỏi
nhất, sợ rằng cũng chính là Tô Đức Ngôn, quả thực làm cho người ta thán
phục.
"Con ở phủ Thừa tướng tốt lắm, cha đừng lo, nhưng thật ra sau này cha có việc gì cần Phi Sắc giúp đỡ thì chỉ cần nói ra, Phi Sắc đã lớn rồi, có
thể giúp cha phân ưu." Tô Phi Sắc cười ngọt ngào.
Tô Đức Ngôn muốn chính là những lời này, không khỏi vừa lòng khẽ gật
đầu: "Hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, thôi đi về nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy Phi Sắc liền lui xuống trước." Dứt lời, Tô Phi Sắc lập tức xoay người rời đi.
Mới vừa bước vào sân, nàng đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, nàng nhận ra được mùi hương này, là của Ngọc Tuyền Cơ.
Nàng bước nhanh vào trong, quả nhiên thấy Ngọc Tuyền Cơ đang ngồi trên
chỗ nàng thường ngồi mà uống trà, Tang Tử thì đứng ở bên cạnh cẩn thận
hầu hạ.
"Cửu Thiên Tuế hạ mình tới phá viện này của ta uống trà, thật là vinh
hạnh cho ta." Tô Phi Sắc tìm một chỗ ngồi xuống, cũng muốn ly trà:
"Không biết Tích Vương đâu rồi? Không vào trong uống một chén sao?"
Ngụ ý là, người của Tích Vương đâu, sao lại thành ngươi tới cầu hôn?
Ngọc Tuyền Cơ ngược lại cũng không ngại Tô Phi Sắc vòng vo như vậy: "Bổn đốc cũng thật tò mò, nếu như bổn đốc không xuất hiện, ngươi sẽ trả lời
vấn đề vừa nãy kia như thế nào."
Tay cầm ly trà của Tô Phi Sắc cứng đờ, Ngọc Tuyền Cơ là sợ Tích Vương
không xử lý được tình huống ngay lúc đó nên mới tự mình xuất mã ư? Vì
nàng sao?
Nàng trầm mặc một lát: "Phi Sắc ngu dốt."
"Không tồi, câu trả lời này cũng sẽ không đắc tội cả hai bên, chỉ là
ngươi cảm thấy Tô Tĩnh Hương nghe được lời này sẽ có phản ứng gì?" Ngọc
Tuyền Cơ nhấp một ngụm trà, mắt phượng tà mị.
Tô Tĩnh Hương vốn đã không hoàn toàn tín nhiệm nàng, hơn nữa tình huống
ngay lúc đó, nếu nàng lại nói như vậy, Tô Tĩnh Hương nhất định sẽ cảm
thấy là nàng thiết kế hãm hại nàng ta.
Đến lúc đó chỉ sợ nàng sẽ bị vạch trần giống như lúc nàng ta vạch trần
tội ác của Lý thị, nhưng nàng không giống Lý thị có chỗ dựa là Tô Tĩnh
Nhu, một khi đi nhầm, sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nghĩ đến đây, Tô Phi Sắc chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, không nghĩ
tới vừa rồi nàng cách huyền nhai gần như vậy, Ngọc Tuyền Cơ lại cứu nàng một lần.
Ngọc Tuyền Cơ, người này đã nói sẽ không giúp nàng lại liên tiếp cứu mạng của nàng.
Loại cảm giác này thật kì diệu, cho dù là nàng ở kiếp trước cũng chưa từng có.
Thật giống như bất kể ngươi có làm gì thì cũng không cần phải sợ, luôn có người ở phía sau chống đỡ thay ngươi.
Không cần sợ sao? Lời này trước nay đều là nàng nói với người khác.
Ngọc Tuyền Cơ lại khinh thường gợi khóe môi: "Bổn đốc là đại gian thần,
không thích nghe nhất chính là ca ngợi và cảm tạ, nếu như Tam tiểu thư
không muốn hồng nhan bạc mệnh, lần sau trước khi giúp người thì tốt nhất tự lượng sức mình đi đã, bổn đốc cũng không phải lần nào cũng có tâm
tình tốt như vậy."
Dứt lời, Ngọc Tuyền Cơ cũng không ở lại lâu, đặt chén trà xuống liền lắc mình một cái biến mất ở trong phòng.
"Hảo công phu." Tô Phi Sắc híp mắt than nhẹ: "Tang Tử, chuyện hôm nay
cần phải lan truyền ra ngoài, tốt nhất là lan truyền cho tất cả mọi
người đều biết, ngay cả trong cung cũng phải biết, sau đó phải luôn để ý tới tình hình ở trong cung, ta muốn biết sắp tới Tô Tĩnh Nhu sẽ có hành động gì, còn cả... Tống Lăng Tu."
Tô Tĩnh Nhu biết chuyện này nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng nàng tò mò là phản ứng của Tống Lăng Tu.
Hắn ta vẫn luôn muốn lập Tô Tĩnh Nhu làm hậu, Tô Tĩnh Nhu lại liên tiếp gặp chuyện.
Mỹ nhân và giang sơn, lấy hiểu biết của nàng đối với Tống Lăng Tu, lựa chọn của hắn ta chắc chắn sẽ không phải là mỹ nhân.
Trong cung Hiền Nhu, Tô Tĩnh Nhu chau mày, đang nôn nóng chờ cung nữ nàng ta phái đi tìm hiểu tin tức trở về.
"Nương nương, không hay rồi, hôm nay lâm triều có rất nhiều đại thần lấy hành vi không đoan chính của phu nhân làm lý do để dâng tấu, muốn đánh
mất ý niệm lập ngài làm hậu của Hoàng Thượng, đổi thành sủng hạnh Vân
phi." Cung nữ vội vội vàng vàng chạy vào, ngay cả hành lễ cũng đều quên
mất.
"Vậy Hoàng Thượng nói sao?" Từ lúc chuyện kia truyền ra nàng ta đã biết
các đại thần sẽ có phản ứng như vậy, cho nên cũng không quá kinh ngạc,
nàng ta chỉ để ý tới việc Tống Lăng Tu trả lời như thế nào.
"Hoàng Thượng..." Cung nữ gục đầu xuống muốn nói lại thôi.
Phản ứng này không thể nghi ngờ giống như một tia sét đánh thẳng vào
trong lòng Tô Tĩnh Nhu, nàng ta không khỏi càng thêm gấp hơn: "Nói mau."
Hốc mắt cung nữ đỏ hồng: "Hoàng Thượng vừa hạ triều liền tới chỗ Vân phi rồi."
Hành động này của Tống Lăng Tu đã nói rõ, hắn ta nghe các đại thần nói xong, liền thuận theo ý bọn họ.
Sức lực toàn thân của Tô Tĩnh Nhu giống như bị rút sạch, tê liệt ngã
ngồi xuống ghế quý phi, tiền đồ của nàng ta, ngôi vị hoàng hậu của nàng
ta, những thứ khiến cho nàng ta nỗ lực lâu như vậy, chẳng lẽ cứ thế bị
huỷ hoại toàn bộ sao?
Lúc đầu thì có một muội muội Tô Tĩnh Hương, bây giờ thì lại có thêm một
mẫu thân, Tô Tĩnh Nhu nàng ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì vậy!
"Nương nương, ngài đừng khổ sở, Hoàng Thượng chẳng qua là ứng phó cho có lệ với các đại thần mà thôi, cảm tình của ngài ấy đối với ngài, chẳng
lẽ ngài còn không rõ sao? Chờ thêm mấy ngày nữa lời đồn đãi giảm đi,
Hoàng Thượng nhất định sẽ lại tới nơi này của ngài." Cung nữ nhỏ giọng
an ủi.
Tô Tĩnh Nhu lại nhắm mắt lại khẽ lắc đầu: "Hoàng cung này là nơi nào
chứ? Hồng nhan xương khô, chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ
khóc, đợi đến khi Vân phi hồ ly tinh kia quyến rũ được Hoàng Thượng rồi, Hoàng Thượng nào sẽ còn nhớ tới bổn cung nữa?"
Từ đã, chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc?
Người mới...
Tô Tĩnh Nhu đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lộ ra tia tính kế: "Tú Nhi,
có phải sáng nay phu nhân đã từng phái người tới cầu kiến qua hay
không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT