Hay cho ngươi Tô Phi Sắc, tuổi còn nhỏ lại có thể tàn nhẫn độc ác như
thế, còn tính kế đến cả trên đầu bà ta nữa, thù này bà ta nhất định phải báo!
Tô Đức Ngôn hơi nhíu mày, trong lòng cũng có chút hoài nghi với Tô Phi
Sắc, nhưng nhớ lại nhất cử nhất động vừa rồi của nàng, lại có chút không xác định, dứt khoát mở miệng: "Phi Sắc thấy chuyện này thế nào?"
Vấn đề này muốn nàng trả lời như thế nào đây? Nếu nói chuyện thay cho Tô Tĩnh Hương, cũng sẽ trùng hợp chứng minh nàng có liên quan đến chuyện
này, nói chuyện thay cho Lý thị, thì lấy chỉ số thông minh của Tô Tĩnh
Hương còn sẽ không lập tức làm ầm lên sao, đến lúc đó chỉ sợ càng làm
càng loạn.
Ngay khi Tô Phi Sắc đang nghĩ phải trả lời như thế nào, một giọng nói
lười biếng âm lệ lại đột nhiên truyền đến: "Có chuyện gì vậy? Không bằng hỏi bổn đốc xem thử một chút!"
Ngọc Tuyền Cơ? Sao hắn lại tới đây?
Tô Phi Sắc nhìn về phía phát ra giọng nói kia, chỉ thấy Ngọc Tuyền Cơ
mặc một bộ trường bào màu tím, lông mi hơi rũ xuống, sâu trong đôi mắt
là một tầng khói mù, càng có vẻ quỷ mị sâm u.
Mà phía sau hắn còn dẫn theo một đám tiểu thái giám mênh mông cuồn cuộn, trong tay thái giám nâng rương lớn hộp nhỏ, đoàn người đều mang vẻ vui
mừng phấn khởi.
"Lão gia, Cửu Thiên Tuế không cho thông báo đã..." Quản gia vội vội vàng vàng tiến vào muốn giải thích.
Nhưng lại bị Tô Đức Ngôn ngắt lời: "Làm càn, Cửu Thiên Tuế vào phủ Thừa tướng mà còn cần thông báo sao? Lui ra."
Tô Phi Sắc nhẹ nhàng nhướng mày, Ngọc Tuyền Cơ tới đột ngột như vậy, Tô
Đức Ngôn lại có thể có cách ứng đối như thế, không thể không than ông ta một câu lợi hại.
Chỉ là... Lúc này mục đích Ngọc Tuyền Cơ tới đây là gì?
Có điều mặc kệ mục đích hắn tới là gì, dù sao cũng đã giúp nàng giải quyết một vấn đề khó khăn.
"Không biết Cửu Thiên Tuế đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa được,
còn xin Cửu Thiên Tuế tha lỗi." Tô Đức Ngôn cung kính hành lễ với Ngọc
Tuyền Cơ, cơn tức giận vừa nãy đã sớm trở thành hư không.
"Tô thừa tướng không cần khách khí như vậy, chỉ là không biết Tô thừa
tướng và người nhà đang thảo luận chuyện gì, bổn đốc có quấy rầy hay
không?" Ngọc Tuyền Cơ cong môi cười, rõ ràng là đang cười, nhưng lại
khiến cho người ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Mặt Tô Đức Ngôn cứng đờ, nhanh chóng cười làm lành: "Chỉ là chút chuyện
nhà mà thôi, để cho Cửu Thiên Tuế chê cười rồi, vậy mời Cửu Thiên Tuế
dời bước đến sảnh ngoài, thần sẽ sai hạ nhân chuẩn bị chút nước trà cho
ngài tiêu mệt."
Chuyện gièm pha của phủ Thừa tướng tuyệt đối không thể để cho Ngọc Tuyền Cơ biết được, nếu không sau này ông ta làm sao đứng ở trên triều đình
được nữa.
Lý thị cũng kinh hoảng co rúm người lại, sợ hãi lùi về phía sau từng chút một, lo sợ sẽ bị Ngọc Tuyền Cơ chú ý tới.
Chỉ là, tầm mắt của Ngọc Tuyền Cơ phủ khắp kinh thành, phủ Thừa tướng
lại càng bị hắn khống chế gắt gao trong tay, có gì có thể che giấu được
hắn?
Ngọc Tuyền Cơ nở nụ cười, dứt khoát tìm một cái ghế dựa ngồi xuống:
"Không vội, đợi Tô thừa tướng xử lý xong việc nhà rồi chúng ta bàn
tiếp."
Lời này nói rõ là muốn xem chuyện chê cười của Tô Đức Ngôn, Tô Đức Ngôn lại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.
Ông ta khó xử cau mày, Lý thị lại đột nhiên mở miệng: "Lão gia, chẳng
qua chỉ là một cái bình hoa mà thôi, ngài cũng đừng trách cứ Hương nhi."
Lời này của Lý thị, đơn giản là muốn tạo cho Tô Đức Ngôn một cái bậc
thang đi xuống, cũng làm cho ông ta phải cảm kích bà ta, nhưng không ngờ Tô Đức Ngôn còn chưa mở miệng, giọng nói quỷ mị của Ngọc Tuyền Cơ lại
truyền đến: "Miệng của phu nhân đây là bị sao vậy? Tô thừa tướng đúng là càng già càng dẻo dai, làm cho thái giám như bổn đốc đây thật là hâm
mộ."
Nghe thấy lời này, Tô Phi Sắc suýt chút nữa bật cười, tên Ngọc Tuyền Cơ này, đúng là phúc hắc quá mà.
Miệng của Lý thị lúc này vẫn còn sưng đỏ lên do ân ái quá mức mãnh liệt
lúc nãy, câu này của hắn chẳng khác nào đã bóc trần vết sẹo của Tô Đức
Ngôn, giống như nói với Tô Đức Ngôn rằng lúc phu nhân của ông ta hôn kẻ
khác đã dùng sức nhiều đến mức nào.
Có nam nhân nào có thể chịu được loại nhục nhã như vậy chứ, mặt Tô Đức
Ngôn nhanh chóng trầm xuống, cuối cùng không rảnh lo tới việc còn mặt
mũi hay không, lạnh giọng hạ lệnh: "Người đâu, dẫn phu nhân đi, không
được ta cho phép thì không cho bước ra sân nửa bước."
"Lão gia, lão gia..." Lý thị kinh hãi, trong lòng hận Ngọc Tuyền Cơ muốn chết nhưng cũng không dám nói.
"Đại nương, ngài vẫn nên đi kiểm điểm hối lỗi thì hơn, đây chính là bình hoa do Hoàng Thượng ban tặng, cũng khó trách cha sẽ tức giận." Tô Phi
Sắc mở miệng đúng lúc, không chỉ làm cho Lý thị tức giận đến mức toàn
thân phát run, mà còn tặng cho Tô Đức Ngôn thêm một ân tình, nhắc nhở
ông ta đang thất thố.
"Cũng kéo Nhị tiểu thư xuống nhốt lại đi, không có lệnh của ta, thì
không cho phép ra khỏi cửa phòng nửa bước." Tô Đức Ngôn vừa lòng nhìn
thoáng qua Tô Phi Sắc, tiếp tục nói.
"Cha... Tam muội muội..." Tô Tĩnh Hương đang muốn tìm Tô Phi Sắc cầu cứu.
Thì lại bị Ngọc Tuyền Cơ ngắt lời: "Tô thừa tướng đây là muốn đưa Tích Vương phi đi đâu?"
Một câu nói ra giống như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, khiến cho tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Tô Phi Sắc đều chấn động.
Lý thị càng gần như mất khống chế: "Tích Vương phi? Nó ư?"
Ngọc Tuyền Cơ cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Lý thị một cái, phất
phất tay, đám thái giám ở phía sau lập tức đặt tất cả rương hòm xuống.
Chỉ tính số rương đã ước chừng có đến mười cái.
Mở rương ra, vàng bạc châu báu, ngọc khí đồ cổ, toàn bộ đều là sính lễ mà chỉ chính phi mới xứng có được.
Này... Không chỉ có Lý thị với Tô Tĩnh Hương, mà ngay cả Tô Đức Ngôn cũng phải trợn tròn mắt.
Tích Vương lại nguyện ý cưới nữ nhi bị hủy hoại dung mạo này của ông ta làm chính phi ư? Ông ta không có nằm mơ đấy chứ!
"Đây là sính lễ Tích Vương đưa tới, Tô thừa tướng có muốn kiểm kê qua
không?" Thấy Tô Đức Ngôn thất thần không nói gì, Ngọc Tuyền Cơ dứt khoát mở miệng trước.
Tô Đức Ngôn phục hồi tinh thần lại lắc lắc đầu: "Kiểm kê thì thật ra không cần, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì? Chẳng lẽ Tô thừa tướng chướng mắt mối hôn sự này?" Ngọc Tuyền Cơ nhướng mày.
"Không không không không." Tô Đức Ngôn vội vàng xua tay.
Nếu đổi lại là trước đây thì ông ta tuyệt đối sẽ không gả nữ nhi cho tên Tích Vương phế vật này.
Nhưng bây giờ đã khác, Tô Tĩnh Hương biến thành như vậy mà Tích Vương
vẫn chạy theo cưới nàng ta, đừng nói là làm chính phi, mà có làm thiếp
thì ông ta cũng nguyện ý.
"Nếu Tô thừa tướng không có ý kiến, vậy bổn đốc đã có thể đưa Nhị tiểu
thư đi." Ngọc Tuyền Cơ nâng tay lên ngoắc một cái với Tô Tĩnh Hương, ý
bảo nàng ta qua đó.
Tô Tĩnh Hương lại bị dọa sợ tới mức lui một bước, ném cho Tô Phi Sắc một ánh mắt dò hỏi, đây là có chuyện gì? Không phải đã nói làm Tích Vương
chính phi, sao tới cầu hôn không phải là người của phủ Tích Vương, mà
lại là Ngọc Tuyền Cơ?
Tô Phi Sắc bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, Ngọc Tuyền Cơ làm việc rất khó dò, nàng nào biết là chuyện ra sao.
"Đưa đi? Bây giờ? Không cần bái đường sao?" Tô Đức Ngôn thật cẩn thận
hỏi, dù sao kiểu trở thành chính phi như thế này quả thực chưa thấy bao
giờ.
Ngọc Tuyền Cơ trào phúng cười lạnh một tiếng: "Bái đường? Chuyện ở lãnh
cung của Nhị tiểu thư và Tích Vương chỉ sợ đã sớm truyền khắp phố lớn
ngõ nhỏ rồi, nếu Tô thừa tướng muốn mượn việc này nổi danh thêm lần nữa, bổn đốc sẽ lập tức cho người đi mang kiệu tám người khiêng đến đây khua chiêng gõ trống."
Một câu đủ làm cho Tô Đức Ngôn nghẹn đến nỗi sắc mặt hết xanh lại trắng, nhưng cũng chỉ có thể á khẩu không nói được lời nào, chính nữ nhi của
ông ta không biết cố gắng, ông ta còn có thể trách ai?
"Vậy làm phiền Cửu Thiên Tuế." Tô Phi Sắc đáp lời thay cho Tô Đức Ngôn, lúc này mới đi tới chỗ Tô Tĩnh Hương.
Tô Tĩnh Hương thấy Tô Phi Sắc đi tới, lập tức nhỏ giọng nói: "Đây là có chuyện gì?"
"Cầu phú quý trong nguy hiểm, ngươi còn muốn làm Tích Vương phi nữa hay
không? Muốn thì mau qua với Ngọc Tuyền Cơ đi, nếu không đời này ngươi
cũng không còn cơ hội nữa đâu." Tô Phi Sắc nhỏ giọng nói, sau đó liền đỡ Tô Tĩnh Hương đi về phía Ngọc Tuyền Cơ: "Cửu Thiên Tuế, vậy Nhị tỷ tỷ
của ta sẽ giao cho ngài."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT