Thấy hạ nhân đều đã đi hết, lúc này Tô Tĩnh Hương mới nói thẳng vào vấn
đề: "Mị dược này là do con hạ, từ nhỏ con đã được đại nương nhận làm con thừa tự, ở ngoài mặt đại nương đối xử với con và Tứ muội như nhau,
nhưng trên thực tế..."
"Ngươi tiện nhân này! Ta giết ngươi!" Không đợi Tô Tĩnh Hương nói hết câu, giọng nói sắc nhọn của Lý thị đột nhiên vang lên.
Tô Phi Sắc quay đầu nhìn qua, chỉ thấy trên mặt bà ta vẫn còn chưa hết ửng đỏ, hẳn là vừa mới tỉnh lại đã chạy đến đây.
Cũng đúng thôi, ai gặp phải loại chuyện này mà không muốn báo thù chứ,
ngày đó lúc bà ta hại Tô Tĩnh Hương mất đi trinh tiết nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay mới phải.
Nhìn hai kẻ tự tính kế nhau rồi tự rước lấy hậu quả này, thật sự rất sảng khoái.
Lòng Tô Tĩnh Hương vốn dĩ còn đang thấp thỏm, nỗi sợ hãi không có cách
nào phát tiết, bây giờ thấy vẻ mặt Lý thị chỉ hận không thể giết chết
nàng ta, nên cũng lập tức trở nên nóng nảy: "Ta là tiện nhân? Đến cùng
thì ai mới là tiện nhân chứ! Ta đây là gậy ông đập lưng ông mà thôi, đại nương, bà còn nhớ rõ trinh tiết của ta mất như thế nào không? Bà dám
nói ra trước mặt cha không?"
Không ngờ tới lúc này Tô Tĩnh Hương lại vạch trần bà ta, Lý thị run rẩy
cả người, nhanh chóng chạy đến quỳ xuống trước mặt Tô Đức Ngôn: "Lão
gia, thiếp gả vào phủ Thừa tướng nhiều năm như vậy, vẫn luôn cẩn trọng,
không dám có bất luận sơ xuất gì, bây giờ Hương nhi không chỉ hạ dược
gài bẫy thiếp, mà còn muốn vu oan cho thiếp nữa, lão gia, người nhất
định phải làm chủ cho thiếp."
Trong lòng Tô Phi Sắc cười lạnh, Lý thị quả nhiên thông minh hơn Tô Tĩnh Hương nhiều.
Trong lúc hoảng hốt mà vẫn còn có thể nghĩ ra được cách tốt nhất, đổ hết tội lỗi lên đầu Tô Tĩnh Hương trước, như vậy thì dù Tô Tĩnh Hương có
nói gì đi nữa, Tô Đức Ngôn cũng chưa chắc sẽ tin.
Đáng tiếc Lý thị lại vẫn tính sót một điều, Tô Tĩnh Hương dễ bắt nạt, nhưng nàng thì không.
"Vu oan ư? Đại nương, bà tự nhìn vào lương tâm của mình xem, làm nhiều
chuyện thương thiên hại lí như vậy, buổi tối bà ngủ được sao?" Tô Tĩnh
Hương kích động muốn xông tới đánh Lý thị.
Nhưng lại bị Tô Đức Ngôn giáng cho một bạt tai thật mạnh: "Nghịch nữ,
ngươi rốt cuộc muốn làm loạn tới khi nào nữa, còn ngại chưa đủ mất mặt
hay sao?"
Tô Tĩnh Hương không thể tin nổi ôm mặt, hai mắt phiếm hồng: "Cha, sự
trong sạch của nữ nhi đã bị mất rồi, người không thương con thì thôi,
lại còn đánh con nữa, rốt cuộc thì người có phải là cha ruột của con
không vậy."
"Hạ độc gài bẫy, xúc phạm bề trên (*), ta không có một nữ nhi nào giống
như ngươi." Tô Đức Ngôn quay đầu đi, trong giọng nói chỉ có ghét bỏ.
(*) Nguyên văn là "dĩ hạ phạm thượng" (以下犯上).
Ngay từ lúc Tô Tĩnh Hương bị mất đi trinh tiết lại còn bị hủy dung, ông ta cũng đã sớm từ bỏ nữ nhi này rồi.
Ở trong lòng ông ta, nhi nữ chỉ là quân cờ để củng cố địa vị, giúp ông
ta từng bước thăng chức mà thôi, mà quân cờ vô dụng thì chẳng thà không
cần.
Lời này giống như một con dao sắc nhọn đâm thật sâu vào trong lòng Tô Tĩnh Hương.
Lý thị đối xử với nàng ta không tốt, nàng ta còn có thể tự tìm cớ là bởi vì Lý thị không phải mẹ ruột của nàng ta, nhưng Tô Đức Ngôn là cha ruột của nàng ta lại cũng đối xử với nàng ta như vậy, thường nói tình người
lúc nóng lúc lạnh, vậy thì lạnh nhạt nhất chính là tình thân rồi.
"Hạ độc gài bẫy, xúc phạm bề trên, người không có một nữ nhi như con,
chẳng lẽ lại có một phu nhân như vậy sao? Người có biết đêm đó thứ đã
hại chết Lưu mama ở trong cung của Đại tỷ là cái gì không? Chính là
thuốc chuột mà đại nương đưa cho con đấy, con vốn muốn hạ độc Tam muội,
nhưng không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà Lưu mama lại ăn phải miếng bánh ngọt đó, sau đó đại nương không những không phạt con mà còn bảo
con tới lãnh cung, bởi vì đại nương đã sớm chuẩn bị mị dược định đối phó với Tam muội muội, chỉ là Tam muội muội vận khí tốt tránh thoát được
một kiếp, nhưng con thì sao, trong sạch của con đã không còn, mặt cũng
bị huỷ hoại, đại nương còn sai người đưa tới một lọ tuyết hủy nhan muốn
cho mặt con mãi mãi không tốt lên được, hôm nay con làm như vậy chẳng
qua cũng chỉ là còn nàng một cái số lẻ mà thôi." Chính cái gọi là chân
trần không sợ xỏ giày, nàng ta bây giờ đã hai bàn tay trắng, còn có gì
mà không dám nói.
"Thì ra tất cả đều là đại nương ngài an bài, khó trách đêm đó con vừa hô lên có chuyện là ngài đã tới rồi, lúc ở lãnh cung ngài nhìn thấy con
không có việc gì cũng có vẻ mặt kinh ngạc, đại nương, Phi Sắc đến cùng
đã làm gì đắc tội ngài, ngài lại muốn hạ độc thủ với con như vậy?" Tô
Phi Sắc làm ra vẻ kinh ngạc, ôm mặt khóc nức nở.
Lấy tình cảnh của Tô Tĩnh Hương hiện tại, nếu chỉ có lời nói của một
phía thì Tô Đức Ngôn chắc chắn sẽ không tin, nhưng nếu có thêm nàng nữa, Tô Đức Ngôn muốn không nghi ngờ cũng không được.
Quả nhiên, Tô Đức Ngôn nghe xong mặt càng thêm đen, ông ta một cước đá
văng Lý thị đang quỳ trên mặt đất: "Ta giao phủ Thừa tướng và mấy nữ nhi cho ngươi quản, ngươi lại quản bọn nó thành thế này? Phi Sắc tuy rằng
không phải nữ nhi của ngươi, nhưng cũng là con ruột của ta, lúc ngươi hạ độc thủ với con bé có từng nghĩ tới ta?"
Lý thị bị đá đến nỗi suýt chút nữa nôn ra một búng máu, nhưng vẫn là vội vàng bò đến trước mặt Tô Đức Ngôn liều mạng dập đầu: "Lão gia, lời
Hương nhi nói sao ngài lại có thể tin tưởng? Nhất định Hương nhi là vì
ngày đó Nhu nhi giữ chúng thiếp ở lại trong cung, khiến cho nó ngoài ý
muốn đã xảy ra loại chuyện này nên mới ghi hận trong lòng với thiếp, tất cả đều là vu oan, thiếp quản lý phủ Thừa tướng như thế nào, trong lòng
ngài chẳng lẽ không cân nhắc chút nào sao? Thiếp luôn trung thành và tận tâm với ngài mà."
Dù sao cũng là phu thê nhiều năm như vậy, Tô Đức Ngôn chung quy vẫn có
chút động lòng, nhưng Tô Phi Sắc còn đang ở đây, ông ta cũng phải cho Tô Phi Sắc một công đạo: "Cho dù Hương nhi ghi hận ngươi trong lòng, vu
oan ngươi, vậy thì Phi Sắc thì sao? Nếu ta nhớ không lầm, ngày đó ở trên hội đua ngựa chính là Phi Sắc đã cứu Điềm Nhi."
Lý thị ngẩn người, phản ứng lại rất nhanh: "Lưu mama xảy ra chuyện ở
trong cung Hiền Nhu, thiếp là mẹ ruột của Nhi nhi, có việc có việc thì
nhất định phải xông vào trước tiên chứ, thậm chí kể cả chuyện ở lãnh
cung nữa, bây giờ vị trí hoàng hậu đang bỏ không, Nhu nhi thân là Quý
Phi dĩ nhiên là phải quản lý thay mọi việc ở hậu cung, có người thông
báo, chẳng lẽ còn có thể không đi ư?"
Một hồi nói đến mức hợp tình hợp lý, còn cố tình làm như vô ý nhắc nhở
Tô Đức Ngôn, bà ta là mẹ ruột của Tô Tĩnh Nhu, mà Tô Tĩnh Nhu bây giờ là Quý Phi, là người có khả năng được ngồi lên vị trí Hoàng hậu nhất.
"Bà nói bậy, những chuyện này rõ ràng đều là do bà sắp đặt." Chỉ số
thông minh của Tô Tĩnh Hương kém hơn Lý thị nhiều, càng không thể lấy ra được chứng cứ, chỉ có thể gào thét linh tinh.
Thấy nàng ta như vậy, Tô Đức Ngôn không khỏi càng thêm phản cảm: "Đủ rồi."
"Cha!" Tô Tĩnh Hương không phục.
Tô Đức Ngôn lại hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn nàng ta một cái:
"Ngươi còn muốn nói gì nữa? Bắt người lấy dơ, bắt gian trên giường,
ngươi có lấy ra được chứng cứ không?"
"Con..." Tô Tĩnh Hương lập tức nghẹn lời, Lý thị và Tô Tĩnh Nhu vốn chưa từng coi nàng ta là người một nhà, sao có thể lưu lại chứng cứ trong
tay nàng ta được chứ.
"Những chuyện mà ngươi nói cũng đều không có chứng cứ, nhưng hiện giờ
ngươi hạ độc gài bẫy đại nương của ngươi lại có chứng cứ vô cùng xác
thực, Tô Đức Ngôn ta từ nay về sau không có nữ nhi này là ngươi nữa,
ngươi đi đi." Tô Đức Ngôn lạnh lùng nói, ngụ ý chính là muốn đuổi Tô
Tĩnh Hương ra khỏi phủ Thừa tướng.
Từ nhỏ Tô Tĩnh Hương đã lớn lên ở phủ Thừa tướng, ngoại trừ cầm kỳ thư
họa ra thì chẳng biết gì cả, rời khỏi phủ Thừa tướng thì nàng ta sẽ phải sống như thế nào?
Nghe được lời này, nàng ta lập tức luống cuống, vội vàng dùng ánh mắt hướng về phía Tô Phi Sắc cầu tình!
Nàng ta vừa nhìn như vậy, lập tức kéo theo cả ánh mắt của Tô Đức Ngôn và Lý thị nhìn qua.
Lý thị nhìn Tô Phi Sắc, hận không thể lập tức xé xác nàng ra.
Tiểu tiện nhân Tô Tĩnh Hương này vẫn luôn nghe lời, cho dù trong lòng có oán khí với bà ta cũng sẽ tuyệt đối không làm ra được loại chuyện này,
bây giờ nhìn lại, nhất định là do Tô Phi Sắc xúi giục rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT