"Phi Sắc, chỗ này liền đành nhờ cả vào con rồi." Dứt lời, Tô Đức Ngôn
cũng không màng thân phận Thừa tướng của mình liền trèo qua cửa sổ đuổi
theo.
Người nên đi cũng đã đi rồi, lúc này Tô Phi Sắc mới lạnh lùng mở miệng: "Tang Tử, xuất hiện đi."
"Tiểu thư thần cơ diệu toán, sớm an bài nô tỳ ở chỗ này đợi lệnh, xảy ra sai lầm còn có thể kịp thời ứng cứu, chỉ là bây giờ Tô Tĩnh Hương đã
phá hủy kế hoạch của ngài, ngài định làm gì bây giờ?" Tang Tử từ chỗ tối đi ra, chau mày nói.
"Ngươi trước tiên nói chuyện ngày hôm nay cho Tô Tĩnh Hương, để nàng ta
tự mình đứng ra nhận mị dược là nàng ta hạ, sau đó đi một chuyến đến phủ Tích Vương, nói rằng thời cơ tới rồi, để hắn ta lập tức tới đây." Tô
Phi Sắc dứt lời, sát ý trong mắt cuồn cuộn nổi lên: "Nhân tiện nói cho
Tô Tĩnh Hương, không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta
nhất định sẽ khiến cho nàng ta còn thảm hơn cả hiện tại."
"Dạ." Biết chuyện này rất nghiêm trọng, Tang Tử không dám trì hoãn dù chỉ một khắc.
Tang Tử vừa đi, thiên viện lập tức chỉ còn lại Tô Phi Sắc cùng với Lý thị.
Tô Phi Sắc nhìn Lý thị vẫn đang đắm chìm trong thế giới của bản thân như cũ, khóe miệng nhẹ cong: "Lần này xem như là ta tặng cho ngươi và Tô
Tĩnh Nhu tiền cơm ăn sáng, ngươi yên tâm, chuyện này sẽ không dễ dàng
kết thúc như vậy đâu, trò hay vẫn còn ở phía sau."
"Ngươi muốn ta nhận tội hạ mị dược gài bẫy đại nương sao?" Tang Tử vừa
truyền lời tới, Tô Tĩnh Hương lập tức vọt tới thiên viện tìm Tô Phi Sắc
chất vấn.
Tô Phi Sắc lại mặt mày lạnh lùng nói: "Đây là ngươi tự tìm lấy, ta đã
nói qua với ngươi nhất định không được dùng mị dược, Tô Đức Ngôn là
người như thế nào, ngươi cho rằng chút thủ đoạn nhỏ này của ngươi có thể lừa được ông ta sao?"
Thấy Tô Phi Sắc vậy mà lại dám gọi thẳng tên Tô Đức Ngôn ra, Tô Tĩnh Hương không khỏi ngẩn người.
Sự quyết đoán này, giọng điệu này, đều không phải là những điều mà một thứ nữ nên có.
Nàng ta càng ngày càng không hiểu rõ Tô Phi Sắc, đứng ở trước mặt nàng
ta, có thật đúng là Tam muội muội bị nàng ta bắt nạt từ nhỏ đến lớn đó
không?
"Tô Phi Sắc, ngươi rốt cuộc là ai?" Tô Tĩnh Hương lùi lại một bước gần
như không thể phát hiện, những vẫn không thể che giấu được sự sợ hãi
trong lòng đối với Tô Phi Sắc như cũ.
"Nhị tỷ tỷ bị ma chướng sao? Chính tỷ đã gọi tên ta ra, còn hỏi ta là
ai?" Tô Phi Sắc khoanh tay nói, giọng điệu lạnh nhạt lại mơ hồ mang theo lệ khí.
"Này..." Lần ngay ngay cả Tô Tĩnh Hương cũng tự cảm thấy mê mang.
Người trước mặt thật đúng là muội muội ruột của nàng ta không sai, nhưng sao trên ngươi Tô Phi Sắc lại trở nên có khí thế như thế này chứ?
"Nhị tỷ tỷ đặt hết mấy tâm tư đó lên trên người ta, không bằng tự nghĩ
cho tương lai của mình đi, ta nói thật cho ngươi biết, chuyện này ngươi
nhận cũng phải nhận, không nhận ta cũng có biện pháp khiến cho ngươi
phải nhận, ngươi tránh không thoát đâu."
Nàng đã từng chỉ cho Tô Tĩnh Hương một con đường tốt để đi, nhưng nếu Tô Tĩnh Hương không đi, còn muốn chơi mấy trò tiểu xảo gì đó, vậy thì cũng đừng có trách nàng.
Lời này của Tô Phi Sắc giống như từng nhát roi quất lên trên người Tô
Tĩnh Hương, nàng ta gấp đến mức gần như sắp nổi điên: "Tô Phi Sắc, ngươi đây là muốn hại chết ta à, từ lúc bắt đầu người đã không định giúp ta
rồi, hợp tác cái gì chứ, Tích Vương chính phi cái gì chứ, đều là lừa gạt ta làm việc ác cho ngươi thôi."
Nghe thấy lời này của Tô Tĩnh Hương, trong mắt Tô Phi Sắc chợt lóe qua
tàn khốc, lập tức hung hăng bóp chặt cổ nàng ta, từng chữ từng chữ lạnh
như băng: "Thì có sao? Nếu như không phải nể mặt mũi Nhị di nương, thì
ngay cả lừa ngươi ta cũng lười, muốn chết thì dễ thôi, ta bây giờ cũng
có thể bóp chết ngươi rồi, dù sao phủ Thừa tướng gần đây cũng không hề
yên bình, ngươi lại là một thứ nữ tiền đồ bị huỷ hoại, cho dù có tra
được đến trên đầu ta cũng sẽ chẳng sao cả."
"Ta... Ngươi buông ta ra, ta không muốn chết, ta... Thôi được, muốn ta
thừa nhận hạ mị dược cũng có thể, chỉ là ngươi đã đồng ý qua chuyện của
ta rồi, vẫn còn tính chứ?" Tô Tĩnh Hương sợ không nhẹ, giãy giụa một lát liền phát hiện căn bản không thoát nổi tay của Tô Phi Sắc, chỉ đành
phải đồng ý.
Dù sao việc đã đến nước này rồi, nếu Tô Phi Sắc không chịu giúp nàng ta, vậy thì nàng ta cũng không còn có lợi thế mà chơi tiếp được nữa, cho
nên nàng ta nhất định phải bắt lấy cọng rơm cứu mạng này cho bằng được.
"Ngươi yên tâm, chỗ Tích Vương ta đã an bài tốt, ngươi chỉ cần lo gọi
hết hạ nhân trong phủ tới đây thôi, ta muốn tất cả mọi người đều biết Lý thị làm chuyện bậy bạ cùng với nam nhân ở thiên viện."
Lý thị bị người hạ mị dược đã là chuyện ván đóng thuyền, mà nàng cần
phải làm lúc này là khiến cho càng nhiều người biết chuyện này càng tốt.
Một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều thích nghe những chuyện không mấy tốt đẹp như vậy.
Cho nên chuyện này cuối cùng nhất định sẽ bị truyền lại thành là Lý thị không chịu nổi tịch mịch câu dẫn nam nhân.
Tô Đức Ngôn biết rõ Lý thị là bị người gài bẫy, cũng không ngăn được những lời đồn đãi vớ vẩn đó.
Như vậy cảm tình giữa hai người sẽ coi như là hoàn toàn bị huỷ hoại.
Quan trọng nhất chính là, có một mẫu thân không biết liêm sỉ như vậy,
nàng cũng muốn nhìn một chút Tô Tĩnh Nhu sau này còn có tư cách gì mơ
ước đến ngôi vị Hoàng Hậu.
Một người có gia cảnh không trong sạch, có tư cách gì để làm Hoàng Hậu.
Tô Tĩnh Hương nhìn ánh mắt giết chóc mù mịt của Tô Phi Sắc, không khỏi sợ tới mức toàn thân đều run rẩy.
Người này, thật là muội muội của nàng ta sao? Sao lại có cảm giác còn khủng bố hơn cả quỷ nữa vậy!
Lúc Tô Đức Ngôn trở về, trong thiên viện đã loạn thành một đoàn.
Hạ nhân ở Phủ Thừa tướng gần như là đều tập trung hết ở đây để xem náo
nhiệt, mà Tô Phi Sắc trốn ở trong góc phòng đang hai mắt đẫm lệ.
Nhìn thấy Tô Đức Ngôn, nàng lập tức tiến lên: "Cha, Phi Sắc đã sai người đưa đại nương về, chỉ là... chỉ là Nhị tỷ tỷ lại gọi hết đám hạ nhân
tới đây, bây giờ chuyện này cũng không thể giấu được nữa."
"Hương nhi?" Tô Đức Ngôn ngẩn ra.
Không bắt được nam tử kia đã khiến cho ông ta đủ đau đầu lắm rồi, không
nghĩ tới nữ nhi ngu ngốc của ông ta lại còn tìm người tới xem náo nhiệt
nữa.
Đây là muốn tức chết ông ta sao?
Tô Phi Sắc lạnh lùng cười, cho Tô Tĩnh Hương đang xen lẫn ở trong đám người một ánh mắt.
Tô Tĩnh Hương lập tức ra vẻ bình tĩnh đứng dậy: "Cha là đang gọi con?"
Tô Đức Ngôn nghe tiếng liền quay đầu, trong lòng lại mơ hồ có một loại
dự cảm xấu, không biết vì sao, ông ta lại có cảm giác nữ nhi này hôm nay có gì đó không ổn.
Có điều lúc này hạ nhân của phủ Thừa tướng đều đang ở đây, ông ta cũng
không tiện phát tác, trầm mặc một lát chỉ đành phải xử lý chuyện trước
mắt đã: "Chuyện ngày hôm nay có rất nhiều điểm đáng ngờ, mọi người thân
là một phần của phủ Thừa tướng, hẳn là phải biết cố gắng giữ gìn mặt mũi cho phủ Thừa tướng, nếu như ta nghe thấy có tin đồn nhảm nhí gì ở bên
ngoài, các người cũng không cần phải tiếp tục làm ở phủ Thừa tướng nữa."
"Có rất nhiều điểm đáng ngờ sao? Cha có điểm đáng ngờ gì không bằng cứ
nói ra, để cho nữ nhi giúp giải đáp giúp người." Tô Tĩnh Hương lần đầu
tiên nói như vậy với Tô Đức Ngôn, sau lưng đã sớm nổi lên một tầng mồ
hôi lạnh.
Nhưng hai mắt Tô Phi Sắc còn đang nhìn chằm chằm nàng ta, nếu như nàng ta diễn không tốt, kết cục nhất định sẽ còn thảm hại hơn.
Lông mày Tô Đức Ngôn bỗng nhiên nhăn lại: "Hương nhi, lời này của con là có ý gì!"
"Cha cảm thấy lời này có thể có ý gì?" Tô Tĩnh Hương cố ý vòng vo không chịu nói rõ.
Hạ nhân của phủ Thừa tướng đều là kẻ biết nhìn ánh mắt của người khác,
vừa rồi Tô Đức Ngôn đã nói những lời kia, hơn nữa lúc này mùi mùi thuốc
súng giữa hai cha con lại nặng như vậy, ai cũng lo lắng sẽ bị liên lụy,
chưa đến một lúc đã đều tìm lý do mà tản đi mất.
Mà Tô Tĩnh Hương chờ chính là giờ khắc này, Tô Phi Sắc vừa mới dạy,
trước khi hạ nhân tản đi tuyệt đối không được nói ra là nàng ta hạ mị
dược.
Chính là muốn cho hạ nhân chỉ biết một mà không biết hai, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT