Chương 5: Tỷ đệ

Nhìn đôi mắt màu tím mang theo ưu thương và khẩn cầu kia của Long Hoàng, Leola cũng không biết mình rốt cuộc là chuyện làm sao, bất tri bất giác, hắn gật đầu. Tiếp đến liền để cho Bảo Lợi Long đi theo độc giác thú của Lancelot, một mạch bay qua bình nguyên Á Long, vượt qua biển cả, ba người đều không phải người bình thường, phi hành ngày đêm thế này, cũng không có gì đáng ngại, cứ như thế phi hành đủ một ngày một đêm.

Lúc đưa mắt nhìn rìa của một khối đại lục ở đằng xa, trong lòng Leola đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, hắn không biết mình vì sao lại ở đây... hắn chẳng phải muốn chạy trốn, sau đó đi tìm Keisy và Bạch Thiên sao?

Đại khái là phát giác được nghi hoặc trong lòng của Leola, tốc độ phi hành của Bảo Lợi Long cũng chậm lại, dùng tâm linh cảm ứng thử thăm dò hỏi: (Papa? Muốn tiếp tục bay không?)

Leola còn chưa kịp trả lời, Long Hoàng lại đã mở miệng trước, đồng thời ngón tay thon dài của hắn chỉ vào Đại Lục Rồng: "Hài tử, con xem, ở đó chính là nhà của con rồi."

Nhà... của mình? Leola run lên, lên tiếng thúc giục: "Đi! Bảo Lợi Long, mau bay."

Bảo Lợi Long mặc dù cảm thấy Leola bây giờ có chút quai quái, nhưng nó lại sẽ không đi ngỗ nghịch yêu cầu của Leola thân là papa cũng vừa là chủ nhân, nghe thấy Leola nói như thế, Bảo Lợi Long gần như là dùng bay vọt đi, phóng về phía Đại Lục Rồng, còn sợ Leola chê quá chậm đây.

Rồng không hổ là vương giả của bầu trời, dưới phóng đi như vậy, ngay cả Lancelot cũng bị bỏ xa xa ở phía sau, Đại Lục Rồng mới đầu thoạt nhìn còn có chút cự ly lại có thể trong chớp mắt đến gần, Long Hoàng chỉ thị Bảo Lợi Long, để cho nó bay đến chỗ cung điện nơi trọng yếu nhất của Đại Lục Rồng.

So với cao ốc chọc trời của đế quốc Acalane, cung điện của Long Hoàng đế quốc hoàn toàn như tòa hoàng cung hoa mỹ cổ đại, tường ngoài trắng như tuyết là do đá tảng xây thành, trên cột đá to lớn cần ba người mới ôm hết xung quanh có điêu khắc những kỵ sĩ cưỡi đủ loại vật cưỡi oai phong lẫm liệt, ngay cả trong sân vườn mênh mông cũng dựng đứng đủ loại pho tượng, có Bạch Long cao quý ưu nhã, độc giác thú thần thánh cộng với lang vương cao ngạo vân vân.

"Thích nhà của con không? Hài tử." Long Hoàng ôn hòa hỏi.

Nhà... không biết làm sao, Leola vừa nghĩ đến cái từ này, cảnh tượng nổi lên trong lòng và cung điện hoa mỹ trước mắt là hoàn toàn khác nhau. Hắn nghĩ đến chính là, một căn phòng túc xá đơn đơn giản giản, luôn có một lớn một nhỏ mỗi người chiếm cứ một cái giường, nhưng tư thế ngủ lại tương tự và quỷ dị đến kinh người, mà Leola vĩnh viễn đều không hiểu, một người một rồng này rốt cuộc là làm sao tự cuốn mình thành một cuộn sushi một cách hoàn mỹ trong lúc ngủ.

Long Hoàng hình như không làm sao thích trầm mặc của Leola, hắn kéo tay con của mình, nhảy xuống lưng của Bảo Lợi Long, kéo theo hắn xuyên qua xuyên lại trong sân vườn như mê cung một cách quen thuộc.

"Muốn đi đâu?" Leola có chút nhạ dị hỏi.

Không có trả lời vấn đề của Leola, Long Hoàng chỉ là thần bí cười cười.

Dọc đường đi gặp phải không ít kỵ sĩ, khiến Leola kinh ngạc chính là, bọn họ ít nhất đều là kỵ sĩ vân bạc, ở trên đại lục Acalane, số lượng kỵ sĩ vân bạc Leola nhìn thấy cũng không nhiều bằng đi hai bước ở đây nhìn thấy.

Động tác đầu tiên của những kỵ sĩ vân bạc hay vân vàng khi vừa nhìn thấy Long Hoàng, đó là cung kính hành lễ tiết kỵ sĩ, Leola cũng chú ý thấy, bọn họ cũng không sợ hãi Long Hoàng, có chăng chỉ là thần tình tôn kính và ngưỡng mộ, đương nhiên, nhìn thấy Long Hoàng kéo theo Leola, rất nhiều kỵ sĩ cũng lộ ra thần tình kinh ngạc và tò mò, lại không có người hỏi nhiều.

Nhìn thấy nhiều kỵ sĩ vân bạc và vân vàng như thế, Leola có loại cảm giác đột ngột, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn rốt cuộc nghĩ tới, hắn nhớ Keisy hình như từng nói, trên thế giới chỉ có mười kỵ sĩ vân vàng? Nhưng chỉ là kỵ sĩ vân vàng vừa rồi nhìn thấy đã không chỉ mười người rồi.

"Vì sao có nhiều kỵ sĩ vân vàng như thế? Không phải chỉ có mười người sao?" Leola mang giọng nghi hoặc hỏi.

Nghe thấy vấn đề đột ngột của Leola, Long Hoàng hình như có chút kinh ngạc, hắn hơi hơi suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Con là chỉ kỵ sĩ vân vàng do đế quốc Acalane thừa nhận sao?"

Làn này, Leola càng nghi hoặc rồi: "Có khác biệt sao?"

Nghe đến đây, thần tình của Long Hoàng trầm xuống: "Kỵ sĩ trước giờ là do Long Hoàng đế quốc trao ban cấp bậc, Acalane lại không đếm xỉa Long Hoàng đế quốc, tự tiện thiết lập sát hạch kỵ sĩ, kẻ thông qua sát hạch cũng được trao ban cấp bậc kỵ sĩ, thậm chí còn tùy ý đưa ba vị hoàng huynh của con xen lẫn vào thập đại kỵ sĩ vân vàng, hừ."

Leola hơi chỉnh lý trả lời của Long Hoàng một chút, nói như thế, cái gọi là thập đại kỵ sĩ vân vàng chẳng qua là Acalane đem bảy người thông qua sát hạch kỵ sĩ và ba hoàng tử của Long Hoàng cộng lại để tính, nhưng bọn họ lại không biết, ở trong Long Hoàng đế quốc, ngoài ra còn có kỵ sĩ vân vàng của Long Hoàng đế quốc thừa nhận, hơn nữa số lượng còn nhiều đến kinh người.

Leola cảm thấy có chút bất an, thế này xem ra, Acalane hình như đã đánh giá thấp thực lực của Long Hoàng đế quốc, hắn không khỏi mở miệng hỏi: "Thực lực kỵ sĩ vân vàng của Long Hoàng đế quốc có giống đẳng cấp của Acalane không?"

Nghe thấy vấn đề của Leola, nụ cười ấm áp trên mặt Long Hoàng tức thì thu lại. Leola minh hiển cảm giác được bàn tay vốn đang khẽ kéo lấy hắn của Long Hoàng càng nắm càng chặt, thậm chí đến mức nếu hắn không vận lực phản kháng, cổ tay rất có khả năng sẽ bị bóp gãy.

Đồng thời, khí thế cường đại từ trên người Long Hoàng tuôn ra, mà trên biểu tình luôn luôn cao thâm khó lường kia cũng minh hiển xuất hiện nộ ý. Leola không biết Long Hoàng vì sao đột nhiên phẫn nộ như thế, nhưng hắn biết, mình cũng sẽ không ngoan ngoãn chịu đánh, nhất thời, chân khí tràn đầy tứ chi, thần kinh phản ứng hết sức căng thẳng.

"Phụ hoàng?"

Một tiếng kinh hô cắt ngang hai người đang giằng co, Long Hoàng đột nhiên sửng sốt, phẫn nộ đầy mặt tức thì tiêu tán, thay vào đó, lại là biểu tình có chút phiền não.

Nhìn thấy Long Hoàng đã không còn phẫn nộ, Leola bất tri bất giác cũng thả lỏng xuống, có lẽ là nghi hoặc trên mặt hắn quá mức minh hiển, thần tình của Long Hoàng dịu lại, như người cha dạy dỗ: "Hài tử, vĩnh viễn không được ô nhục kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc, bọn họ đều là kỵ sĩ đã trải qua sát hạch nghiêm khắc nhất, bất luận là trung thành, thực lực và tinh thần kỵ sĩ tất cả đều là hoàn mỹ vô khuyết, không phải điều mà kỵ sĩ của chế độ sát hạch ngu xuẩn kia của Acalane có thể bì được."

Leola lúc này mới hiểu Long Hoàng vì sao đột nhiên phẫn nộ như thế, nhưng cũng là bởi vì cái hành động này của Long Hoàng, khiến hắn càng không hiểu rõ người trước mắt rồi, một quân vương coi trọng kỵ sĩ của mình như thế, vì sao sẽ là một người đàn ông không từ thủ đoạn muốn chinh phục thế giới?

Lúc này, người vừa rồi lên tiếng cũng chạy bộ đến trước mặt hai người, sau lưng còn đi theo một chuỗi kỵ sĩ, trong đó thậm chí có Huyết Lang Hắc Ám kỵ sĩ, mọi người đều là bộ dạng ngỡ ngàng, bọn họ mới đầu là cảm giác thấy khí thế đột nhiên tăng vọt của Long Hoàng và một cao thủ khác xuất hiện, tưởng rằng Long Hoàng gặp phải tập kích mà vội chạy tới, nhưng tình huống hiện trường lại khác xa với bọn họ tưởng tượng.

"Con đến thật đúng lúc, Cappuccino." Đuôi mắt của Long Hoàng liếc một cái, ra hiệu con trai thứ ba của mình tiến lên.

Cappuccino đang kinh ngạc đánh giá Leola, nếu hắn không có nhận lầm, người này chính là Mặt Nạ Bạc hơn một năm trước, bị phụ hoàng dùng tuyệt chiêu tử phong phá đánh một chưởng, sống chết chưa biết.

Người mà hơn một năm trước phụ hoàng muốn đưa vào chỗ chết, bây giờ lại có thể tay trong tay dạo hoa viên với phụ hoàng? Cappuccino mặc dù kinh ngạc đến cực điểm, chẳng qua hắn thế nhưng không dám lơ là chỉ thị muốn hắn tiến lên của phụ hoàng, vô pháp vô thiên như hắn duy nhất sợ hãi một người chính là ông bố cao thâm khó lường kia của mình.

"Vâng, phụ hoàng." Cappuccino cung kính tiến lên mấy bước, chỉ là khóe mắt vẫn không nhịn được đánh giá Leola thêm mấy cái, đồng thời trong lòng cũng có chút mừng rỡ, Mặt Nạ Bạc không chết, còn có vẻ hòa giải với phụ thân, như vậy, em gái Lansecy cuối cùng cũng không cần thương tâm nữa.

"Đây là em trai của con, tứ vương tử của Long Hoàng đế quốc, Leola." Long Hoàng tuyên bố với Cappuccino và chúng kỵ sĩ phía sau hắn.

"Hả?" Miệng Cappuccino vòng thành hình chữ O, đầu óc trống rỗng một hồi, mới hoảng loạn không thôi hỏi: "Không phải chứ? Con lúc nào có thêm em trai rồi? Là con riêng của phụ hoàng sao?"

Long Hoàng nhíu mày nhìn Cappuccino một cái, khẽ trách mắng: "Nói bậy gì vậy! Leola là con trai của hoàng hậu đệ nhị nhiệm, em trai song sinh của Lansecy hơn hai mươi năm trước mất tích."

Cappuccino ngây ngẩn, buột miệng nói: "Nhưng lời tiên đoán của đại ca chẳng phải nói..."

Lời của Cappuccino còn chưa nói xong, lại bị Huyết Lang phía sau kéo một cái, hắn lập tức ngậm miệng, ý thức được mình suýt nữa trước mặt phụ hoàng nói em trai sẽ giết hắn, sau lưng Cappuccino mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn dù sao cũng là hoàng tử, mặc dù hơi lộn xộn, nhưng vẫn biết cái gì là không thể nói, hắn vội vàng chuyển đề tài: "Chúc mừng phụ hoàng tìm được đệ đệ về, cần con mang đệ đệ đến khắp nơi một chút, thuận tiện an bài chỗ ở của đệ ấy không?"

"Lát nữa đi." Long Hoàng nhàn nhạt nói: "Ta trước tiên mang nó đi tế bái mẫu hậu của nó, con triệu tập kỵ sĩ hiện tại ở trong cung điện, đến đại điện tập hợp, ta lát nữa sẽ muốn tuyên bố thân phận của tứ vương tử."

"Vâng, phụ hoàng." Cappuccino dưới lòng có chút bất an, không biết em gái Lansecy bây giờ ở đâu, hắn có loại cảm giác rất không ổn.

"Đi thôi, hài tử."

Long Hoàng chậm rãi bước đi, Leola quay đầu nhìn Huyết Lang một cái, nhưng Huyết Lang lại không có phản ứng gì, hắn cũng chỉ đành đi theo Long Hoàng, đối với việc Long Hoàng nói muốn tuyên bố thân phận của hắn vừa rồi, dưới lòng Leola vô cùng bất an, hình như cứ thế này, hắn liền đứng cùng một bên với Long Hoàng, mà đối lập với bạn bè rồi?

Đợi đến khi Long Hoàng và Leola đi khỏi, Cappuccino cả mặt đều đổ sập, hắn điên cuồng cào túm đầu tóc kêu lên: "Xong rồi, xong rồi... có ai nhìn thấy công chúa Lansecy ở đâu không hả?"

Kỵ sĩ phía sau nhìn nhau qua lại, cuối cùng toàn bộ đều lắc đầu, Cappuccino tức đến cả mặt đều phát đỏ, ngón tay chỉ đông chỉ tây, giận dữ quát: "Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, không phải truy đuổi em gái ta chặt lắm sao? Làm sao đuổi đến ngay cả người cũng không thấy rồi? Đồ khốn! Uổng cho các ngươi còn dám tự xưng là đội thân vệ của công chúa!"

Những kỵ sĩ bị mắng đơn giản là dở khóc dở cười, bọn họ mặc dù ngưỡng mộ công chúa, nhưng cũng không phải ở trong cung ăn không ngồi rồi, làm sao có thể cả ngày đuổi theo phía sau công chúa.

"Huyết Lang." Mày của Cappuccino cũng sắp xoắn xuýt ở cùng một chỗ rồi: "Ngươi đi triệu tập kỵ sĩ, ta đi tìm Lansecy trước."

Huyết Lang gật đầu, rồi sau đó vừa lại lắc đầu cảm thán: "Sự tình tệ rồi đây!"

Mặc dù biết Long Hoàng muốn mang hắn đi tế bái mẫu thân, nhưng Leola lại không có cảm giác gì, thậm chí còn lo lắng chuyện tiếp đến hơn, hắn rất nghiêm túc suy tư, mình có nên đào tẩu trước khi Long Hoàng tuyên bố mình là hoàng tử không đây?

"Mẫu thân của con là một người phụ nữ tài giỏi." Long Hoàng cảm thán nói.

Tâm tư của Leola bị Long Hoàng kéo trở về, nếu như hắn nhớ không sai, Gre từng nói đùa, hắn có lẽ là bị mẹ hắn dùng tay túm ra, hơn nữa Isanna không thể nào khó sanh, bà ấy rất có khả năng là bị Long Hoàng tự tay giết chết.

Cũng chính vì như thế, Leola thực sự rất khó tín nhiệm Long Hoàng, cho dù bóng lưng của Long Hoàng thoạt nhìn có vẻ tịch liêu ai thương, cho dù hắn bây giờ thoạt nhìn hoàn toàn giống như một người cha hòa nhã, cho dù mọi thứ từ nãy đến giờ nhìn thấy hoàn toàn khác với đế quốc tà ác trong tưởng tượng của Leola.

Không thể tin tưởng Long Hoàng! Leola tự nói cho mình như thế.

"Con bé Lansecy này quả nhiên đã đến trước rồi."

Âm thanh của Long Hoàng nghe lên vô cùng vui mừng, chỉ là, nghe thấy tên của Lansecy, Leola lại toàn thân cứng đờ, ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện mình bất tri bất giác sớm đã cùng Long Hoàng đi đến sườn núi nhỏ phía sau cung điện, xung quanh toàn là một vùng thảo nguyên, chỉ có hai bóng dáng thướt tha lặng lẽ đứng ở dưới một cây bông gòn, hai bóng lưng quen thuộc đó khiến Leola sửng sốt, hắn không ngờ đến ngay cả Jasmine cũng ở đây.

Hai cô gái hình như đã phát hiện Long Hoàng đến, hai người theo phản xạ quay người hành lễ, đồng thời nói:

"Tham kiến phụ hoàng.", "Tham kiến Long Hoàng bệ hạ."

"Không cần đa lễ, hài tử, ta đã nói với con, ở đây chúng ta chỉ là cha con." Long Hoàng dịu dàng nói.

"Xin lỗi, phụ thân, Lan nhi lại quên rồi."

Lansecy có chút không được tự nhiên trả lời, Jasmine thậm chí ngay cả nhìn thẳng cũng không muốn nhìn Long Hoàng, cô không hề quên, cái chưởng mà vương giả trước mắt đã cho người trong lòng của cô, khiến cô và Lansecy một năm qua, mỗi ngày đều canh cánh trong lòng, vừa nghĩ đến bộ dạng toàn thân là máu kia của Leola, nước mắt hai người bọn họ đều không biết đã rớt mấy lần.

Jasmine có thể buông mắt không nhìn Long Hoàng, ra vẻ cung kính, nhưng Lansecy lại không được, cô vừa ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện một người khác, con ngươi bạc của người đó đang nhu hòa nhìn cô và Jasmine. Lúc này, trái tim vẫn luôn căng thẳng của Lansecy giống như đột nhiên nổ tung, nỗi thống khổ vừa lại vô cùng vui mừng đó khiến Lansecy nhất thời không biết nên làm phản ứng làm sao, cổ họng đột nhiên trở nên khô rát, âm thanh cũng gần như phát ra không nổi: "Mặt... Nạ Bạc?"

Nghe thấy lời của Lansecy, Jasmine vội vàng ngẩng đầu nhìn, cô hít mạnh một hơi, giọng mang tiếng khóc nói: "Leola! Anh còn sống, anh thật sự còn sống!"

Leola cũng rất hoảng loạn, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu hồi ứng: "Ừ, tôi còn sống."

Jasmine không chút do dự nhào thẳng về phía Leola, vừa kéo áo trước ngực hắn lau nước mắt, vừa bạt mạng oán giận: "Anh là đồ tồi, không chết cũng không báo một tiếng, anh biết tôi và Lansecy có bao nhiêu khổ sở không?"

Bất chấp phụ thân ở bên cạnh, cũng bất chấp thân phận công chúa của mình, Lansecy cũng chảy hai hàng lệ, chậm rãi đi đến phía trước Leola, sau đó cũng không nhịn được kích động nữa, nhẹ nhàng tựa trán lên vai của Leola, mặc cho nước mắt thấm ướt vai của hắn, hình như coi đây là một loại trừng phạt đối với hắn.

Đối mặt với nước mắt vô tận của hai cô gái, trong lòng Leola đột nhiên nổi lên cảm động khó có thể nói bằng lời, mặc dù trước mắt là hai cô gái tính cách khác nhau, nhưng bọn họ đối với mình lại tốt giống nhau, ngay lúc này, lời của Long Diễm Điệp đột nhiên lóe qua tâm trí của Leola... Lansecy và Jasmine muốn kết hôn với hắn sao?

"Thì ra cảm tình của Lan nhi và em trai đã tốt như thế rồi, vi phụ thật là vui mừng." Long Hoàng mỉm cười.

Lansecy sửng sốt, không thể lý giải phụ thân rốt cuộc đang nói cái gì. Jasmine cũng đã nghe thấy lời của Long Hoàng, không biết làm sao, cô đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

"Hài tử, mẫu thân của con thích nhất là cây bông gòn, cho nên ta đã trồng cây bông gòn ở trên phần mộ của cô ấy, con đi qua để mẫu thân con nhìn con cho kỹ."

Long Hoàng chỉ vào cây bông gòn cách mấy bước, Leola vừa nhìn, dưới cây quả nhiên có một tấm bia mộ, trên bia đá đơn giản khắc mấy chữ —- Ái thê Isanna chi mộ. Kí tên ở góc trái phía dưới là —- Chồng – Coffee.

Đơn giản đến ngay cả thân phận đế vương và hoàng hậu của hai người cũng không có khắc, Long Hoàng đi qua, nhìn hoa bông gòn đầy cây, thần tình êm dịu như nước, hắn nhẹ nhàng ngắt một đóa bông gòn nở rộ, khom lưng đặt trước bia mộ của người vợ đã mất, mở miệng nói: "Isanna, con trai của chúng ta đến gặp nàng đây."

Người đàn ông này thật sự đã giết chết vợ của mình sao? Leola đã càng ngày càng mê hoặc rồi.

"Con trai của mẹ?"

Lansecy cứng đờ hỏi, đầu óc của cô hình như vẫn chưa xoay chuyển nổi, có lẽ căn bản là không muốn đi lý giải ý nghĩa của câu đó. Jasmine bên cạnh lại đã rõ chuyện làm sao rồi, cô nắm chặt tay của Lansecy, sắc mặt thậm chí còn muốn khó coi hơn Lansecy, cô gần như có thể dự liệu được, chị em tốt nhất của mình sắp lãnh chịu đả kích to lớn.

Long Hoàng quay người qua, nhìn hai đứa con song sinh nam nữ của mình, cười nói: "Đúng thế, Leola là em trai song sinh của con, thân là chị, con thế nhưng phải chiếu cố em trai cho tốt." Hắn lại không biết, câu này là có bao nhiêu tàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play