Chương 6: Dự ngôn sư Mocha

Jasmine tự mình đi ở phía trước Leola, nhìn bóng lưng cô gái trước mắt, Leola có loại áy náy nói không nên lời, mặc dù hắn cũng không biết sự tình vì sao lại biến thành cục diện này.

"Tôi cho rằng anh chỉ là người bình thường." Âm thanh kiềm nén của Jasmine truyền đến, nhưng vẫn nghe ra được âm thanh của cô run rẩy: "Kết quả thân phận của anh cái này còn muốn hiển hách hơn cái kia, đầu tiên là Mặt Nạ Bạc, tiếp đến là vương tử điện hạ, Long Hoàng tương lai?"

"Tôi mới đầu cũng không biết tôi là con trai của Long Hoàng, thật sự không biết." Leola buông mắt xuống giải thích theo sự thực.

Jasmine trầm mặc một hồi, hỏi: "Hơn một năm qua, anh đã đi đâu?"

"Tôi..." Leola đang muốn mở miệng nói, nhưng lại trầm mặc.

Hắn nên nói làm sao? Mình chạy đến thế giới khác, sau đó dưới giúp đỡ của ma vương Gre, lần nữa trở về thế giới này? Nếu không giải thích rõ từ đầu, sợ rằng chỉ sẽ dẫn tới hoài nghi, nhưng hắn vừa lại nên làm sao nói rõ đây? Nói cho Jasmine và Lansecy, Long Hoàng kỳ thực là người xấu muốn chinh phục thế giới, không ngại vu oan người khác?

"Ngay cả nói một chút cũng không được sao? Trên người anh rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?" Âm thanh của Jasmine nghe lên vô cùng đắng chát: "Anh có biết khi tôi và Lansecy phát hiện Leola chính là Mặt Nạ Bạc, loại tâm tình hỗn loạn không biết nên làm sao tự xử đó trong lòng chúng tôi không? Nếu như có thể đối mặt nghe anh nói rõ thì cũng như thôi, nhưng anh vừa lại không rõ tung tích, thậm chí sống chết chưa biết."

"Tôi và Lansecy cứ như thế vừa lo lắng cho sống chết của anh, vừa không biết nên làm sao đối diện lẫn nhau." Jasmine cúi đầu: "Vốn chúng tôi sớm đã quyết định, cạnh tranh công bằng như trước đây..."

"Nhưng anh..." Jasmine đột nhiên quay người qua, trên mặt sớm đã trải đầy nước mắt: "Anh vì sao lại là em trai của Lansecy? Anh muốn cô ấy nên làm sao đây? Chỉ là muốn mở miệng gọi anh một tiếng đệ đệ, đối với cô ấy mà nói, là tổn thương lớn bao nhiêu, anh có biết không?"

"Tôi..." Leola hơi hơi cúi đầu, hắn cũng hiểu mình đã làm tổn thương Lansecy, nhưng tình huống trước mắt lại không phải bất cứ nỗ lực nào có thể thay đổi, huyết thống cũng không phải muốn chặt đứt là có thể chặt đứt.

Jasmine dùng sức chùi nước mắt: "Nói cho tôi, Leola, anh rốt cuộc là thích ai? Anh phải chăng thật sự đã từng thích Lansecy."

Leola lặng lẽ nhìn Jasmine, hắn đột nhiên phát hiện, cô gái trước mắt vẫn luôn ôm bất bình thay cho Lansecy, lại chưa từng nhắc tới chuyện của mình. Leola trầm mặc một hồi, cho đến khi hắn cảm giác thấy một cô gái quen thuộc khác đang đứng ở chỗ không xa nghe lén, vì không muốn tổn thương hai cô gái này nữa, hắn rốt cuộc chậm rãi mở miệng: "Tôi không biết thích là cảm giác gì."

Jasmine ngẩn người, trả lời này quá ngoài dự liệu của cô rồi, làm sao có người không biết cảm giác thích?

"Bất luận tôi bây giờ có danh hiệu gì, Mặt Nạ Bạc hay vương tử, nhưng tôi biết tôi chân chính là gì..." Leola hờ hững nói: "Tôi là một sát thủ."

Hai cô gái nghe vậy đều đồng thời cứng đờ thân thể.

"Từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ huấn luyện giết người bắt buộc, tôi cái gì cũng không biết."

"Trước khi còn chưa bắt đầu giết người, tôi chỉ có đối mặt với một đống huấn luyện vô tình, vĩnh viễn không biết mình có chịu đựng qua được một giây tiếp theo. Sau khi bắt đầu giết người, tôi chỉ có đối mặt với người phải giết và danh sách sắp phải giết, tôi chỉ biết, giết không chết kẻ địch trước mặt, phải chết chính là tôi."

"Ngoại trừ phương pháp sinh tồn và ý nghĩ không muốn chết, tôi chưa từng có nghĩ qua chuyện khác, loại chuyện thích hay không thích này cách tôi quá xa xôi rồi."

Khi sinh tồn cũng trở thành hi vọng xa vời, quyền lực, tình yêu, tiền bạc đã là gì đây?

Leola sâu sắc xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đã rất nỗ lực muốn làm rõ tình yêu rồi, nhưng tôi vẫn không thể lý giải, cũng không thể cho các cô trả lời."

"Leola..." Nghe xong giải thích thật tâm của Leola, lòng của Jasmine sớm đã mềm đi rồi, cô không ngờ chàng trai trước mắt lại có thể có quá trình trưởng thành như thế, đứa trẻ bị nuôi lớn như một cỗ máy giết người, đây trách sao được hắn không hiểu tình yêu?

"Mặt Nạ..." Lansecy từ chỗ rẽ đi ra, cô ngừng một lát, sửa miệng hô: "Leola."

So với kinh ngạc của Jasmine, Leola sớm đã biết Lansecy ẩn thân ở bên cạnh, lẳng lặng chờ cô nói chuyện.

Lansecy miễn cưỡng mang lên tươi cười: "Rất vui đệ trở về nhà rồi, đệ đệ, ta trước giờ vẫn luôn nghĩ, không biết song sinh của mình là người thế nào."

Nhìn tươi cười của Lansecy, Leola chỉ cảm giác đáy lòng rất khó chịu, mở miệng khuyên: "Cô không cần miễn cưỡng mình cười..."

"Không, ta là thật sự cảm thấy vui vẻ."

Lansecy ngắt lời của Leola, cô nhớ tới lời vừa rồi Leola nói, hai người là song sinh, cô vẫn luôn là công chúa được mọi người cưng chiều, nhưng Leola lại từ nhỏ đã bị tiên đoán là đứa trẻ sẽ giết cha, thậm chí bởi thế mà lưu lạc bên ngoài, bị nuôi lớn như một sát thủ, ngay cả cảm tình là gì cũng không hiểu... cảnh ngộ một trời một vực của hai người khiến Lansecy cảm thấy rất khó chịu.

Bây giờ Leola rốt cuộc cũng được phụ hoàng tiếp nhận, cô làm sao không thể cao hứng thay cho hắn đây? So với khổ cực từ nhỏ của em trai, Lansecy chỉ cảm thấy tình yêu của mình thật quá nhỏ bé, cô tuyệt đối không thể vì thế làm khó em trai...

"Lan-Lansecy." Jasmine hết sức khó chịu, nụ cười của Lansecy thực sự quá đắng chát rồi.

"Đệ đệ bây giờ vẫn không hiểu tình yêu cũng không sao, Jasmine sẽ dạy tốt cho đệ." Lansecy cười xán lạn, thậm chí cố ý dùng ánh mắt có chút ái muội nhìn hai người.

"Lansecy." Jasmine gọi Lansecy lại, khẩn cầu nói: "Bây giờ trước hết đừng nói cái này được không? Làm ơn."

Cho dù Lansecy và Leola đã là không khả năng rồi, cho dù bản thân Jasmine vẫn còn rất thích Leola, nhưng cô lại không muốn nhìn Lansecy vì tác thành cho cô mà tổn hại chính mình như thế.

Cầu khẩn của bạn tốt khiến Lansecy gật đầu, không nhắc tới chuyện này nữa, nhưng cũng càng kiên định ý nghĩ sau này phải tác hợp tốt cho hai người này, không có ai so với Jasmine thiện lương càng thích hợp nhận được hạnh phúc.

Mặc dù không biết nụ cười nhìn nhau mà cười của Lansecy và Jasmine đại biểu cái gì, nhưng hai người hình như không còn mây mù sầu thảm nữa, Leola cuối cùng cũng yên tâm một chút, mới giương mắt nhìn, lại thấy Misery đứng ở chỗ cách mười mấy bước, vẻ mặt như thể đang rặn mà nhìn hắn, trong ánh mắt có ý vị muốn đánh cho hắn một trận đau đớn.

Nhìn thấy Misery, Leola thở phào một hơi, nghĩ đến cuộc chạy trốn của hắn sẽ không quá khó khăn rồi.

Nhìn thấy ba người đã chú ý đến mình rồi, Misery cũng thong thả đi tới, biếng nhác chào hỏi Lansecy: "Chào công chúa điện hạ, vương tử điện hạ."

Đối với chào hỏi khó có thể nói là cung kính của Misery, Lansecy lại cũng không lấy làm lạ, mọi người đều biết, cái thuật sĩ thần bí này ngoại trừ đại hoàng tử, đối với người khác đều là dáng vẻ dửng dưng, cô chỉ là gật đầu hồi lễ.

"Mocha điện hạ muốn gặp gỡ em trai chưa từng gặp mặt, muốn tôi mang tứ vương tử điện hạ qua." Misery nháy mắt với Leola.

Leola lập tức hiểu ý phụ họa nói: "Được, ta theo ngươi đi gặp đại ca."

Xoay người qua, Leola bắt gặp ánh mắt không có bất cứ hoài nghi nào của hai thiếu nữ, trong lòng đột nhiên có chút áy náy, hắn có lẽ sẽ trực tiếp bỏ trốn cũng không chừng, làm như thế có phải là có lỗi với hai cô gái này hay không đây?

"Tôi... đi một lát." Leola vùng vẫy một hồi, vẫn là nói như thế với hai người.

"Đại hoàng huynh..." Lansecy có chút do dự, dù sao người tiên đoán Leola sẽ giết cha chính là đại hoàng huynh, không biết hoàng huynh Mocha tìm Leola rốt cuộc là ý đồ gì, nhưng bất luận Mocha muốn làm cái gì, cô cũng không tiện ngăn cản Leola đi gặp hắn. Do dự một hồi, Lansecy đề nghị: "Ta cũng lâu lắm không có gặp được hoàng huynh rồi, không bằng ta cùng đệ đi đi."

Sắc mặt của Leola và Misery đều hơi thay đổi, Misery biếng nhác liếc Leola một cái, rất nhiều hàm ý "ngươi tự giải quyết".

Thực sự nghĩ không ra lý do gì, Leola dứt khoát trực tiếp cự tuyệt Lansecy: "Không, tôi muốn một mình đi gặp Mocha."

Nhìn thấy ánh mắt hụt hẫng của Lansecy, Leola không kìm được lòng nói: "Tôi, tôi muốn hỏi một chút về lời tiên đoán năm đó của anh ấy, cho nên, um..."

"Uh." Lansecy gật đầu, vừa lại không yên tâm nói: "Bất luận hoàng huynh nói cái gì, đệ, đệ đừng để ở trong lòng, tiên đoán cũng không nhất định sẽ thành thật."

Leola gật đầu, dưới lòng có chút áy náy, Lansecy lúc nào cũng đều quan tâm hắn, nhưng hắn hình như cứ luôn lừa gạt cô gái này, hắn âm thầm thề, ít nhất, trước khi hắn rời khỏi sẽ đi gặp hai cô gái này một lần, sẽ không chẳng từ mà biệt nữa.

"Vậy thì chúng ta đi xem thử Bảo Bảo đi." Jasmine kéo Lansecy, vừa lại nói với Leola: "Anh gặp đại điện hạ xong, thì đến tìm chúng tôi nhé, chúng tôi sẽ chiếu cố Bảo Bảo thật tốt, một bước cũng không rời khỏi nó."

Jasmine cười hì hì, lâu lắm không thấy được Bảo Lợi Long, muốn đi ôm bế nó là thật, nhưng nguyên nhân lớn hơn là, Jasmine thực sự có chút hoài nghi Leola sẽ ở yên trong hoàng cung, dù sao tiền lệ bỏ chạy của chàng trai này quá nhiều, nếu không thể đi theo Leola không rời một bước, vậy thì dứt khoát không rời Bảo Lợi Long một bước, cô không tin Leola sẽ bỏ rơi Bảo Lợi Long lén chạy một mình.

Không biết có phải là ảo giác của Leola, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của Jasmine lóe ra một chút gian trá, chẳng qua bởi vì Misery vẫn còn ở một bên chờ, hắn không có nghĩ nhiều, sau khi gật đầu với Jasmine, liền đi theo Misery rời khỏi.

Mặc dù bề ngoài Misery thoạt nhìn có vẻ biếng nhác, nhưng Leola lại phát hiện bước chân của hắn vừa nhanh vừa vội, hoàn toàn không phải dáng vẻ ung dung như trên mặt hắn, dưới bước chân cấp tốc của Misery, hai người rất nhanh chóng đã rời khỏi hoàng cung, mặc dù vẫn còn ở trong tường thành, nhưng cách cung điện đã xa.

Leola ngẩng đầu nhìn, lập tức phát hiện mục tiêu của Misery, một tòa tháp lẻ loi tọa lạc ở trên thảo nguyên, bất luận là tường ngoài màu đen hay thân tháp dài nhỏ, và đủ loại phù văn trên tháp, không có một cái nào thoạt nhìn không quỷ dị.

"Ngươi cái gã rước phiền toái này, vì sao theo Long Hoàng trở về?" Biết xung quanh đây sẽ không có người, Misery chậm lại bước chân, dùng ngữ khí trách mắng chất vấn.

Leola ngẩn người, trả lời: "Tôi không biết... hình như rất tự nhiên mà tới rồi."

"Ngươi..." Misery chỉ cảm thấy đau đầu, nhất thời ngay cả lời chỉ trích cũng nói không ra, chỉ có bất đắc dĩ nói: "Ngươi chẳng lẽ vẫn không biết Long Hoàng thôi miên người rất lợi hại sao? Ngươi có phải là đã nhìn chằm chằm vào mắt của hắn?"

Leola ngẩn người, trong lòng nổi lên con ngươi mắt tím đậm của Long Hoàng, đôi mắt mang quan tâm và lo lắng đó khiến Leola lần đầu cảm thấy mình là có người thân, mà từ nãy đến giờ, đủ loại hành động của Long Hoàng giống như là người cha vui vẻ khi tìm được con trai về, cũng là người chồng thâm tình không dứt... nghĩ đến đây, bước chân của Leola chậm lại, hắn quay lưng vào phụ thân qua lại với Misery và Barbarise hình như là loại phản bội?

Thấy Leola dừng bước, Misery cũng dừng lại theo, kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

Leola ngẩng đầu nhìn tòa tháp quỷ dị đó, vừa lại quay đầu nhìn cung điện sáng rực, hắn không khỏi chậm rãi thối lui, nhìn làm sao nghĩ làm sao, tòa tháp màu đen đó còn quỷ dị hơn cung điện sau lưng, Leola không khỏi lần đầu tiên nổi lên hoài nghi, rốt cuộc lựa chọn của hắn là đúng hay là sai? Từ trước đến giờ, hắn chỉ có nghe qua cách nói bên phía Acalane, lại chưa từng nghe qua lời của phụ thân nói...

"Leola?"

Misery lập tức phát giác được Leola không ổn lắm, nhanh chóng quyết đoán, hắn tiến lên một bước, kéo ra dây chuyền Long Thập Tự trên cổ của Leola. Leola còn tưởng rằng Misery muốn công kích hắn, đang định rút Toái Ngân, lại phát hiện Misery chỉ là kéo dây chuyền ra, nhìn thấy dây chuyền Long Thập Tự quen thuộc, Leola không khỏi dừng lại động tác, ngay lúc này, Misery cũng thừa dịp dán dây chuyền Long Thập Tự lên trán của Leola.

Tức thì, một cỗ cảm giác nóng bỏng từ trên trán truyền tới, Leola vừa bị đau lập tức gạt tay của Misery ra, nhưng cỗ cảm giác đau này lại khiến thần trí của Leola nhất thời thanh tỉnh lại, đôi con ngươi tím vốn cứ luôn quanh quẩn trong đầu kia cũng biến mất. Leola kinh nghi bất định nhìn Misery, có chút nghi hoặc mở miệng hỏi: "Tôi vừa mới..."

"Bị thôi miên rồi." Misery lạnh lùng nói.

Leola lại cảm thấy kỳ quái: "Tôi cũng không cảm thấy mình bị thôi miên, chỉ là..."

"Chỉ là đột nhiên cảm thấy Long Hoàng không phải người xấu, cảm thấy mình hiểu lầm hắn?" Misery tiếp lời, thấy Leola gật đầu, vừa lại thở dài: "Nếu cứ tiếp tục bị thôi miên, ngươi liền sẽ cảm thấy toàn thế giới đều hiểu lầm Long Hoàng, kỳ thực hắn thống nhất thế giới sẽ mang đến hạnh phúc cho mọi người, sau đó ngươi liền sẽ như Lancelot vì nghĩa không chùn bước mà đi giúp hắn rồi."

Misery bình tĩnh giải thích: "Thôi miên của Long Hoàng chỉ là thuật thôi miên cấp độ nhẹ, phối hợp với hình tượng hắn cố ý biểu hiện ra, trái lại biến thành phương pháp khống chế mạnh mẽ hùng hồn nhất."

Leola cứng đờ, hình tượng cố ý biểu hiện ra? Đây là nói... thần tình tràn ngập tình thương của cha và tình yêu chứa chan đối với người vợ đã mất kia của Long Hoàng đều toàn là giả sao?

"Đi thôi, Mocha còn đang chờ ngươi."

Leola lắc lắc đầu, tình cha của Long Hoàng là thật hay là giả đều không sao cả, hắn chỉ cần biết mình là đứng ở bên đồng bạn là được, sau khi kiên định tâm trí, hắn lần nữa cất bước, đi theo Misery, đối lưng vào cung điện rực rỡ, đi vào tòa tháp hắc ám kia.

Đi đến cửa tòa tháp, Misery lại dừng bước, nói: "Ngươi đi vào đi."

Leola nghi hoặc nhìn Misery, hắn lại chỉ là dáng vẻ nhún nhún vai không hề gì: "Mocha khăng khăng chỉ cùng ngươi gặp mặt đơn độc."

Leola gật đầu, tự mình mở cửa, một dãy bậc thang hình xoắn ốc thật dài xuất hiện ở phía sau cửa, Leola từng bậc từng bậc đi lên, cửa phía sau ầm ầm đóng lại, trong tháp nhất thời mất đi tia sáng duy nhất, mặc dù bóng tối đối với sát thủ mà nói, không phải vấn đề gì lớn, nhưng Leola rất nghi hoặc, người khác đến đây, cũng hoàn toàn không cần ánh sáng sao?

Nhưng Leola mới đi mấy bước, lại phát hiện trên vách tường hai bên hiện ra văn tự và ký hiệu huỳnh quang, có cái thậm chí là bức tranh, trong đó, có hai chữ thật lớn thu hút chú ý của Leola, trong mắt người ngoài, hai chữ đó đơn giản không có gì khác ký hiệu và tranh vẽ bên cạnh, không có ai sẽ nhìn hiểu được cái chữ đó, trừ phi, là người đến từ thế giới khác.

Ngân Nguyệt. Hai chữ đó ghi như thế, dùng chữ viết của một thế giới khác.

Bởi vì hai chữ này, Leola bắt đầu chậm rãi nhìn kỹ thứ trên trường, kỳ thực, nếu là người khác đến xem, khẳng định sẽ cho rằng đây căn bản là của trẻ con vẽ bậy, mỗi bức vẽ và ký hiệu đều không có liên quan gì, thậm chí có một số căn bản nhìn không ra là cái gì, nhưng nhìn trong mắt của Leola, lại hoàn toàn không phải chuyện như thế.

Có bức vẽ một cây gậy dài mảnh, mặc dù Leola có chút hoài nghi, nhưng đây hẳn là đang vẽ Toái Ngân của mình đi.

Thêm nữa, vừa lại có một khẩu súng hình dạng vô cùng sơ sài, miễn cưỡng nhìn ra được, hẳn là súng của Keisy.

Leola nhìn một mạch, có một số hình vẽ vừa nhìn đã biết, nhưng càng đến về sau, Leola gần như không biết trên đó đang vẽ cái gì, có cái hình vẽ là một búp bê bị gạch chéo, thậm chí có hai trái tim được khoanh ở một cái hình tròn, những hình vẽ kỳ quái này, mặc cho Leola nghĩ làm sao, cũng không thể đoán ra là đang vẽ cái gì.

Liên tiếp nhìn mấy hình vẽ, hoàn toàn lần không được đầu mối, Leola dứt khoát mặc kệ, đi một mạch đến cùng, khoảng khắc hắn bước ra bậc thang, đột nhiên phát hiện mình vậy mà đặt thân ở dưới bầu trời sao. Bậc thang này một mạch thông đến đỉnh tháp, mà đỉnh tháp lại không có cái gọi là nóc nhà.

"Ngươi cảm thấy thế nào? Những hình ảnh đó."

Âm thanh sâu thẳm kỳ ảo, tóc dài màu đen dài đến tản ra trên đất, một chàng trai mắt tím lặng lẽ ngồi xếp bằng ở trung ương tháp, trên người khoác bào tử màu đen, đỉnh tháp cũng không có bất cứ trang sức phẩm thừa thãi nào, chỉ có đệm cói của chàng trai ngồi, còn có màu vẽ tứ tán và mấy con

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play