Chương 4: Phụ thân

"Hài tử, con vì sao nhất định phải cản trở ta?" Long Hoàng sâu sắc nhìn Leola, trong miệng phun ra từ ngữ vô cùng dụ dỗ: "Con là con của ta, đứa con thiên tư tốt nhất, một khi ta chinh phục thế giới, Long Hoàng kế nhiệm chính là con rồi, con sẽ trở thành đế vương của toàn thế giới."

Mặc dù không ngờ đến Long Hoàng sẽ nói như thế, nhưng Leola vẫn lạnh nhạt trả lời: "Tôi không muốn trở thành đế vương."

Nghe thấy trả lời này, Long Hoàng không nóng không giận, trái lại mỉm cười nói: "Cũng phải, con của ta mỗi một đứa đều rất đạm bạc."

"Phải không?" Keisy phản bác theo thói quen vô cùng hoài nghi kéo cao âm cuối, nói thẳng: "Cái tên gọi là Latte gì kia chẳng phải là thế à!"

Như thể nghe thấy chuyện gì khó lọt tai, biểu tình của Long Hoàng thoáng chốc trở nên âm trầm, ngữ khí băng lãnh dọa người: "Đó không phải con của ta."

"Hả?" Keisy cả mặt không hiểu ra sao cả: "Không phải của ông vậy là của ai chứ? Chẳng lẽ vợ ông vụng trộm à..." Lời còn chưa nói xong, ánh mắt của Long Hoàng phát lạnh, ngón tay bắn ra một chùm ánh sáng tím, bắn thẳng về phía Keisy.

Keisy lại chỉ là hừ lạnh một tiếng, lập tức rút ra một bàn tay, phát ra một thánh hỏa cầu đã qua ba lần dồn nén, trực tiếp đánh rớt chùm sáng.

Nhìn thấy Keisy dễ dàng đánh rớt chùm sáng, Long Hoàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó đầy hứng thú đánh giá Keisy và Bạch Thiên, tiến bộ của hai người này thực sự đủ để khiến bất cứ ai khen ngợi rồi.

"Làm gì tức giận như thế hả, vợ ông vụng trộm thì mắc mớ gì tới tôi chứ." Keisy bực mình nói xong, vừa lại đột nhiên cười he he lên: "Chẳng trách ông muốn giết Latte, thì ra hắn không phải con trai ông à."

Mặt của Long Hoàng hơi chút trầm xuống, nhưng không có công kích Keisy lần nữa, cũng không ngó ngàng tới cậu nữa, hắn nhìn hướng Leola, ngữ khí vẫn tỏ ra ôn hòa: "Hài tử, theo ta đi đi, vi phụ đã không quan tâm lời tiên đoán nữa rồi. Con là đứa con tốt nhất của ta, chỉ cần con kế thừa ta, cho dù cuối cùng bị con giết, vi phụ cũng không ngại."

Nghe thấy lời này, Leola đột ngột ngẩng đầu, thử ở trên mặt của Long Hoàng tìm ra thần sắc nói dối, nhưng đôi con ngươi tím kia lại trong suốt lẫm liệt, một chút cũng nhìn không ra hắn có dấu hiệu nói dối, Leola có chút bán tín bán nghi, nếu như Long Hoàng là nói thật, như vậy hắn cùng Long Hoàng trở về có lẽ là cơ hội tốt để ám sát Long Hoàng, Leola có chút do dự nghĩ.

"Leola?" Keisy thấy hắn chậm chạp không nói chuyện, hình như thật sự đang suy nghĩ có muốn theo Long Hoàng đi hay không, cậu không khỏi trầm giọng hỏi.

Leola do dự quay đầu nhìn Keisy một cái, một nguyên nhân khác khiến hắn cân nhắc có nên đi theo Long Hoàng hay không là, dưới tình huống bây giờ, ba người muốn đào thoát hình như có chút khó khăn, nếu như hắn chịu đi cùng Long Hoàng, vậy Long Hoàng hẳn là sẽ đáp ứng hắn thả Bạch Thiên và Keisy đi, mà an nguy của bản thân Leola, hắn trái lại không phải rất lo lắng, không phải hắn muốn khoe khoang, nhưng nếu như một mình mình chạy trốn, Leola dám nói vẫn không có bất cứ người nào ngăn cản được hắn.

"Nếu như tôi đi theo ông, ông có thể cam đoan với tôi để cho hai người bọn họ bình yên rời khỏi không?" Leola nhìn Long Hoàng lạnh lùng hỏi.

Long Hoàng nhíu mày: "Đương nhiên, con cho rằng ta thật sự quan tâm hai người này sao? Mặc dù bọn chúng tiến bộ không ít, nhưng nếu như muốn nói tạo thành uy hiếp đối với ta... vẫn còn sớm đây."

Nghe thấy lời của Leola, Keisy và Bạch Thiên đều kinh hô hét lên: "Leola!"

"Ông để bọn họ đi trước." Leola bình tĩnh nói, không để ý tới lo lắng đầy lòng của hai người bạn.

Long Hoàng ưu nhã gật đầu, bàn tay thon dài ra hiệu hai người có thể rời khỏi.

Bạch Thiên và Keisy lại bất động ở tại chỗ, biểu tình kiên quyết trên mặt của hai người tỏ rõ bọn họ tuyệt đối sẽ không đi. Lần này, Leola cũng chỉ có thể thông qua Bảo Lợi Long và Liệt Diễm nói rõ với Bạch Thiên kế hoạch của mình, đồng thời cam đoan mình tuyệt đối chạy thoát được.

Bạch Thiên lắng nghe lời của Liệt Diễm thuật lại, dưới lòng do dự, dưới tình huống bình thường, Bạch Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ mặc đồng bạn chạy trốn, nhưng cân nhắc đến mình và Keisy ở lại, có khả năng sẽ biến thành chướng ngại cho Leola chạy trốn...

(Cậu có thể cam đoan tuyệt đối thoát được không?) Bạch Thiên để Liệt Diễm chuyển thuật.

(Tôi cam đoan.) Leola cũng trả lời như vậy.

Bạch Thiên do dự một chút, vẫn là thở dài, đi kéo Keisy, định muốn rời khỏi, nhưng Keisy vừa bị kéo như thế, ma pháp trận ngay tại chỗ liền mất hiệu lực, mà Mirrodin rốt cuộc có thể động đậy, hắn ngửa mặt lên trời rống to, đôi mắt đỏ máu trừng đám người Keisy, nhưng Long Hoàng bắn một chùm tử quang vào trán của Mirrodin, Mirrodin liền như con ngựa bị thu phục, lặng lẽ nằm bò xuống.

Keisy đột ngột dùng sức, vùng khỏi tay của Bạch Thiên, rống to lên với Leola: "Đừng đi theo hắn, tôi mặc kệ anh có chủ ý gì, anh cho rằng Long Hoàng sẽ không nghĩ đến sao?"

Leola nghe xong sửng sốt, quay đầu do dự nhìn Long Hoàng, nhưng người sau lại tỏ ra không để ý, nhàn nhạt nói: "Xem ra hiểu lầm của đồng bạn con đối với ta rất sâu. Hài tử, ta đã nói ta không quan tâm lời tiên đoán nữa rồi, chỉ muốn đón con trở về, con không tin lời của vi phụ, cũng không tin lời hứa của hoàng đế một quốc sao?"

Leola trầm mặc một hồi, nói với Keisy: "Các cậu đi đi."

Keisy đơn giản là sắp tức điên rồi, ngoại trừ tức Leola, cũng rất tức giận mình, cho dù mình trở nên mạnh rồi, lại vẫn chỉ có thể cắp đuôi chạy trốn sao?

"Đi thôi, Keisy." Bạch Thiên lần nữa kéo lấy Keisy, bất chấp cậu bạt mạng vùng vẫy, vẫn cứ giữ chặt cậu.

"Leola, xin nhất định phải trở về." Cùng lúc Bạch Thiên để Liệt Diễm chuyển thuật, tự mình cũng lấy thần tình kiên định nhìn Leola: "Nếu như cậu không trở về, cậu sẽ phát hiện có bốn người bất chấp mọi thứ chạy đi cứu cậu."

Nghe thấy lời này, thân thể của Leola chấn động mãnh liệt, cũng thận trọng gật đầu.

Nhận được lời hứa của Leola, Bạch Thiên cuối cùng cũng hơi chút yên tâm, mang theo Keisy bay đi xa xa, nhưng Keisy lại rất không an phận, bạt mạng vùng vẫy khỏi Bạch Thiên, mãi cho đến khi Bạch Thiên quát lớn một tiếng: "Keisy! Cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Chúng ta ở lại chỉ sẽ trở ngại Leola chạy trốn mà thôi."

Nghe thấy lời này, Keisy như bong bóng xì hơi, bỗng chốc ngã ngồi ở lưng Liệt Diễm, nhìn thân ảnh Leola xa xa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng rốt cuộc không thấy nữa, cậu nắm chặt tay: "Tôi biết, tôi biết chúng ta đi là tốt nhất, ở lại cũng chỉ sẽ trở ngại Leola..."

"Nhưng... Bạch Thiên, tôi có loại cảm giác rất bất an." Âm thanh của Keisy đầy là lo lắng.

"Cậu cho rằng Long Hoàng vẫn là muốn giết Leola sao?" Bạch Thiên hỏi.

"Không." Keisy lập tức bác bỏ cách nghĩ này, trầm tư một lúc lâu sau mới lại mở miệng nói: "Tôi cho rằng Long Hoàng là nói thật."

Bạch Thiên cả mặt nghi hoặc khó hiểu: "Nếu như Long Hoàng nói là thật, vậy há chẳng phải càng tốt sao? Hắn sẽ không giết Leola."

Sẽ không giết Leola... sao? Keisy lại đối với câu này cảm thấy rất bất an, Long Hoàng vì sao thay đổi chủ ý rồi? Hắn thật sự không lo lắng Leola sẽ giết hắn... đây thì lại là vì cái gì? Hắn dựa vào cái gì có nắm chắc như thế?Đông đúc ý nghĩ vận chuyển trong lòng của Keisy, nhưng nghĩ làm sao, cậu đều không thể đoán ra ý nghĩ của Long Hoàng, Keisy chỉ là có loại trực giác, ý nghĩ của Long Hoàng là vô cùng đáng sợ, hơn nữa hậu quả là điều bọn họ không muốn thấy.

Nhưng mấu chốt trong đó, thì mặc cho Keisy nghĩ làm sao cũng nghĩ không được, bởi vì Leola cái gã thiện trường đem chuyện trọng yếu và không trọng yếu đều coi như không trọng yếu mà quên béng này, vẫn thật sự quên nói cho Keisy, chuyện có liên quan đến dã tâm lưu truyền nhiều năm của Long Hoàng, nếu Keisy hiện giờ biết chuyện dã tâm này, sợ rằng dù là dùng đầu gối, cũng nghĩ ra được nguyên nhân Long Hoàng muốn dẫn Leola đi.

Bạch Thiên nhìn sắc mặt trầm trọng của Keisy, hắn thở dài an ủi: "Tin tưởng Leola đi, cậu ấy không giống với trước kia nữa, sẽ không tùy tiện từ bỏ sinh mạng, nhất định sẽ nỗ lực chạy trốn."

Keisy gật đầu.

"Chỉ là..." Bạch Thiên thở dài nói: "Lúc nào chúng ta mới có thể không cần chạy trốn nữa đây?"

Ánh mắt của Keisy siết lại: "Chúng ta sẽ không cứ luôn chạy trốn, tương lai không lâu, nhất định, nhất định sẽ."

Cho đến khi hai người bay đến gần như thấy được Thương Lan thành, một tiếng gọi từ phía sau truyền tới, lúc này, Bạch Thiên cũng cảm giác thấy có người đang nhanh chóng bức cận, hắn không dám để Liệt Diễm dừng lại, chỉ sợ Long Hoàng phái người tới truy, mới quay đầu xem thử là ai, Keisy đã vừa vỗ Bạch Thiên, vừa kêu lên: "Mau dừng, mau dừng, là Kiếm Lan!"

Bạch Thiên khẩn cấp để cho Liệt Diễm rẽ ngoặt một trăm tám mươi độ, Kiếm Lan lúc này cũng đúng lúc đuổi kịp bọn họ, Kiếm Lan vừa nhìn thấy hai người này, nhíu mày hỏi: "Còn một người nữa đâu?"

"Bị Long Hoàng giữ lại rồi." Keisy bất mãn trả lời, không chờ Kiếm Lan giải thích, cậu liền khởi binh hỏi tội: "Anh và Misery đều chạy đi đâu rồi? Tôi còn lâu mới tin các người không phát hiện Long Hoàng đã tới, vì sao không đến cứu chúng tôi?"

Kiếm Lan trầm mặc một hồi, nói: "Trừ phi chúng tôi có thực lực đánh bại Long Hoàng, nếu không thân phận của Misery vẫn không thể phơi bày, mà tôi phải thống lĩnh lực lượng của Khu Phố Hắc Ám để trợ giúp Jones, tôi không thể bị bắt."

Đại khái là Leola vừa mới được Gre thả, nhưng lại bị Long Hoàng bắt đi, tâm tình của Keisy thực sự tốt không nổi, cho dù biết Kiếm Lan và Misery bất chấp nguy hiểm bị phát hiện đến tìm bọn họ, đã coi như là tận tình tận nghĩa rồi, hẳn là không nên cưỡng cầu nhiều... nhưng, cậu chính là tức quá mà.

Keisy không nhịn được trào phúng: "Hừ! Bọn chúng có mấy người chứ, hai người cộng một con rồng cộng một con ngựa, chúng ta thế nhưng là có năm người cộng hai con rồng cộng một con chim à! Thế này cũng không dám đánh, hừ, quỷ gan nhỏ!"

"Keisy!" Bạch Thiên nhíu mày, khẽ trách mắng cậu không nên nói ra lời đả thương người như thế.

"Quỷ gan nhỏ sao? Có lẽ là vậy đi." Kiếm Lan nhàn nhạt nói: "Một người trên thân có nhiều trách nhiệm, mạng cũng không chỉ là của mình, lá gan tự nhiên càng ngày càng nhỏ."

Nghe thấy Kiếm Lan hồi ứng như thế, da mặt của Keisy có dày, cũng không khỏi có chút ngượng ngùng, thần sắc nhất thời trở nên không được tự nhiên. Bạch Thiên đành vội vàng xin lỗi với Kiếm Lan: "Thật là xin lỗi, Kiếm Lan tiền bối, Keisy cậu ấy chỉ là quá lo lắng cho Leola mà thôi, không phải có ý nói như thế."

Kiếm Lan cũng không làm sao để ý, chỉ là gật đầu, trái lại tốt bụng nhắc nhở: "Các cậu ngàn vạn lần đừng coi Long Hoàng như nhân vật cấp X bình thường, lực lượng của hắn đã không phải người bình thường có thể tưởng tượng, đại khái... cũng chỉ có ma vương Gre có biện pháp cùng hắn đơn đả độc đấu đi."

"Các cậu cũng đừng lo lắng Leola, Misery sẽ dốc sức nghĩ biện pháp."

Nhìn thấy Kiếm Lan chẳng những không có tức giận, trái lại còn tốt bụng nhắc nhở, Keisy cuối cùng cũng thả lỏng da mặt căng cứng, gật đầu không oán giận nữa.

Nghe thấy Misery sẽ nghĩ biện pháp, tâm tình của Bạch Thiên chung quy cũng nhẹ nhõm đôi chút, hắn hỏi: "Vậy thì, chúng tôi bây giờ phải đi đâu?"

"Thương Lan đã đi không được rồi, từ một năm trước, sau khi Mirrodin tụ tập bầy á long ở bình nguyên Á Long, ở đây đã trở thành thành thị bị công kích đầu tiên, gần như mọi người không phải bị giết, thì cũng là chạy trốn rồi."

Bạch Thiên vọng nhìn Thương Lan thành, vốn hắn vẫn chưa chú ý đến, sau khi Kiếm Lan nói như thế, lúc này mới phát hiện đám máu lớn màu nâu sẫm hãi nhân kia trên tường thành của Thương Lan, và tường thành sứt mẻ đổ vỡ, nơi nơi đều nói rõ chiến dịch một năm trước là thảm liệt cỡ nào.

"Misery muốn tôi mang các cậu đến Liên Minh Thương Tế." Kiếm Lan tiếp tục nói: "Các cậu rất quen thuộc với con gái của Thống Lĩnh Áo Đỏ, bọn họ hẳn là sẽ thu lưu các cậu."

Bạch Thiên mở to mắt: "Vì sao không đến thủ đô Acalane đây? Bây giờ không phải đang đánh nhau sao? Chúng tôi ở lại có thể giúp đỡ."

"Tôi không biết, nhưng Misery muốn tôi mang các cậu đến Liên Minh Thương Tế." Kiếm Lan nhíu mày, bổ sung nói: "Mà tôi cũng định làm theo."

"Mai Nam thì sao? Anh ta ở đâu?" Keisy lãnh tĩnh hỏi, cậu tin Misery muốn bọn họ đến Liên Minh Thương Tế, tự có suy tính của hắn, cậu cũng sẽ không kiên trì ở lại Acalane bằng được. Đối với một trận chiến dịch mà nói, có cậu và Bạch Thiên hay không căn bản không có khác biệt.

"Ở Liên Minh Thương Tế." Kiếm Lan không chút do dự trả lời, đồng thời dưới lòng cũng âm thầm bội phục Misery, vừa rồi Misery bảo hắn mang hai người này đến Liên Minh Thương Tế, sớm đã biết trước mà nói cho hắn, con của thủ tướng đã được đưa đến Liên Minh Thương Tế, hắn vừa mới còn đang nghĩ Misery vì sao muốn đột nhiên nói ra câu này, bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu rồi, nếu hắn trả lời không ra, sợ rằng hai người này là không chịu đến Liên Minh Thương Tế đi.

"Mai Nam cũng ở Liên Minh Thương Tế à." Keisy mặc dù có chút yên tâm Mai Nam không ở chiến trường, nhưng vừa lại thấp thoáng bất an, Jones thân là thủ tướng Acalane đưa con trai của mình đến Liên Minh Thương Tế, đây phải chăng đại biểu Jones không có nắm chắc phần thắng đây?

Không biết tình thế trước mắt rốt cuộc thế nào, từng đống từng đống vấn đề hòa trộn ở trong đầu của Keisy, cuối cùng, cậu không chịu nổi hét lên: "A... mặc kệ đi, trước hết đi tìm Thanh Thanh và Mai Nam rồi tính."

Bạch Thiên còn muốn mở miệng nói mình muốn ở lại, nhưng bị Keisy một hơi cắt ngang: "Anh câm miệng! Chiến tranh sẽ không bởi vì thiếu đi một mình anh hay có thêm một mình anh liền thay đổi, đầu tiên tìm Mai Nam và Thanh Thanh rồi nói, hơn nữa nếu như Leola không trở về, chúng ta vẫn phải nghĩ biện pháp đi cứu gã đó."

Nghĩ đến Leola còn ở trong tay Long Hoàng, Bạch Thiên suy nghĩ một chút, không kiên trì muốn đi Acalane nữa.

Nhìn thấy bọn họ đã thống nhất, Kiếm Lan cũng lập tức dẫn theo bọn họ xuất phát, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ này sớm một chút, sau đó trở về nơi thuộc về mình, hắn thực sự lo lắng cho Khu Phố Hắc Ám mà mình kinh doanh một đời, còn có... cô gái luôn là đứng ở phía trước cửa sổ sát sàn chờ đợi kia.

——–

"Hài tử, con cho rằng ta sai rồi sao?"

Một mình ở lại bên cạnh Long Hoàng, Leola định ở lâu thêm một lát rồi chạy trốn, để Keisy và Bạch Thiên có thời gian chạy xa một chút, cơ suất bị Long Hoàng bắt lại cũng thấp hơn, đang không biết nên lấy cớ gì để nán lại đây, Long Hoàng lại tự mình mở miệng, vừa vặn đúng ý của Leola, trò chuyện luôn luôn là biện pháp tốt để câu giờ, hắn cố ý dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hướng Long Hoàng.

Long Hoàng cười cười, biểu tình trên mặt nhu hòa lại, đôi mắt vốn hết sức uy nghiêm cũng lộ ra nhẹ nhõm, hắn bay gần Bảo Lợi Long, chậm rãi đáp xuống lưng của Bảo Lợi Long, Leola cảnh giới nhìn Long Hoàng, mặc dù không biết hắn có chủ ý gì, nhưng Leola thực sự không thích hắn đến quá gần, đây sẽ khiến cự ly phản ứng của mình trở nên ngắn.

Nhưng Long Hoàng lại bước đi ung dung, đi đến trước mặt của Leola, khiến cảnh giới của hắn nhất thời căng đến cực điểm, chỉ chờ Long Hoàng hơi có bất cứ cử động nào, hắn tất sẽ lập tức đánh trả.

Long Hoàng hình như cũng cảm nhận được thần kinh căng thẳng của Leola, hắn chỉ là ôn hòa cười nói: "Đừng căng thẳng, hài tử, ta chỉ là muốn nhìn con gần hơn một chút."

Vừa nói, Long Hoàng giơ tay phải của hắn lên, Leola tự nhiên coi đó trở thành điềm báo trước của công kích, tay phải cấp tốc rút Toái Ngân ra, giơ tay ở trước ngực, nguy hiểm nhìn Long Hoàng.

Đối với động tác phòng bị của Leola, Long Hoàng chỉ là hơi sửng sốt, mỉm cười trên mặt xuất hiện cảm thương mờ nhạt, tay phải của hắn vẫn đang giơ, nhưng Leola lại cảm giác thấy hắn cũng không có dùng kình khí, không hiểu ý đồ của Long Hoàng rốt cuộc là gì, hắn vừa kinh vừa nghi nhìn bàn tay đó từ từ tới gần đầu của hắn.

Ở lúc tay của Long Hoàng chỉ cách Leola còn lại mười mấy cm, thân thể của Leola theo phản xạ phản kích, một gậy đánh tay của Long Hoàng ra, một gậy này đánh trúng một cách rắn chắc, Leola thậm chí cảm giác thấy Long Hoàng không có dùng bất cứ đấu khí nào bảo vệ tay của mình, tiếng xương vỡ nhỏ bé đó cũng rõ rõ ràng ràng nói cho Leola, xương tay của Long Hoàng ít nhất nứt rồi.

Bản thân Long Hoàng lại chỉ là rên một tiếng, Lancelot bên cạnh thấy vậy, lộ ra vẻ giận dữ,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play