Hai người đàn ông to lớn, đối mặt với một cô gái nhỏ bé, nhìn nhau vài
giây, Tiểu Tô lập tức nói: “Ông chủ, tôi đi hỏi khách sạn xem có thể
giúp gì cho trợ lý được không.”
“Được! Đi!” Quyền Quân Lâm gật đầu.
Tiểu Tô vội vàng đi tới, Quyền Quân Lâm nhìn đứa nhỏ khuôn mặt nó đầy vẻ khó chịu, liền an ủi nói: “Đợi một chút, chị sẽ xử lí cho con có được hay
không?”
“Ba ôm một cái …” Đứa nhỏ bỏ lại món đồ chơi chạy đến bên cạnh đòi ôm.
Khuôn mặt tuấn tú của Quyền Quân Lâm hơi thay đổi, vội vàng đem đồ chơi đưa
cho cô: “Hiện tại chúng ta chơi đồ chơi một lát, lát sẽ ôm sau được
không?”
“Con muốn ôm …” Không nói gì, đứa trẻ liền bò đến bên cạnh sô pha đứng lên ôm.
Quyền Quân Lâm chưa từng gặp qua chuyện như vậy, lúc này sắc mặt trở nên cứng ngắc, nhưng đứa nhỏ trước mặt vẫn vẫy cánh tay nhỏ bé của mình, nó là
một con chim đang chuẩn bị cất cánh từ mép ghế bành.
“Đừng nhảy.” Quyền Quân Lâm lập tức dừng lại.
Nhưng đứa bé đã nhảy lên và gần như không nghe thấy lời nói của Quyền Quân
Lâm, anh vội vàng vươn tay ôm lấy đứa bé vào lòng, đứa nhỏ vẫn còn đang
mặc tã, tuy đã kịp ôm đứa nhỏ nhưng vẻ mặt của anh vẫn có đôi chút khó
chịu.
Tiểu Tô cuối cùng cũng dẫn một nhân viên đến, nhân viên đó
đã có con, trong nhà lại có một đứa nhỏ như vậy, cô rất vui khi được
giúp đỡ.
“Thưa anh, anh hãy đến ngay siêu thị bên cạnh và mua tã giấy cho bọn trẻ.”
“Được rồi! Tôi đi.” Tiểu Tô lập tức xung phong.
“Mua loại lớn một chút!” Người nhân viên đề nghị với anh.
Tiểu Tô đáp lại và vội và rời khỏi, còn cô nhân viên thì nhanh chóng bế cô bé vào trong toilet, lấy khăn giấy xử lí cho bé.
Có lẽ bản thân cô bé cũng cảm thấy rất khó chịu nên khi người nhân viên bế cô bé, cô bé cũng không khóc lóc làm khó mà quay đầu nhìn về phía Quyền Quân Lâm với đôi mắt to tròn ngấn nước.
“Chú sẽ đợi con ở đây.” Quyền Quân Lâm an ủi nói.
Cô bé gật đầu.
Sau khi xử lí xong, Tiểu Tô cũng thở hổn hển đi mua tã về, lúc này Quyền
Quân Lâm mới đỡ lấy cô bé và hỏi nhân viên làm thế nào để nuôi một đứa
nhỏ như vậy.
Nhân viên trả lời một số câu hỏi của anh ấy rất nhiệt tình, đồng thời thay tã cho cô bé xong thì ra về.
“Tiểu Tô, phiền cậu đi một chuyến, mua cho cô bé một hộp sữa bột và một bình sữa, còn chuẩn bị một ít quần áo nhỏ!”
“Không sao, ông chủ.” Tiểu Tô thấy mình thực sự thích chạy việc vặt cho cô bé này.
“Đi ăn thôi.” Quyền Quân Lâm ôm đứa nhỏ đi về phía nhà hàng.
Mình gọi món dim sum và cháo phù hợp với cô bé thì thấy cô bé ăn rất ngon,
anh cầm một chiếc bánh mì nhỏ hấp thích ăn bôi kem lên rồi cho vào miệng và cắn một miếng .
“Tại sao không thích nói chuyện?” Quyền Quân
Lâm tò mò nhìn và quan sát đứa nhỏ, vừa rồi nhân viên nói trẻ con ba
tuổi không nên yên lặng như vậy khiến Quyền Quân Lâm có chút lo lắng.
“Con có thể nói cho chú biết mẹ con tên là gì không?” Quyền Quân Lâm ngập ngừng hỏi.
“Mẹ ơi… Mẹ đang làm việc.” Cô bé chớp mắt và nói.
“Mẹ con làm việc ở đâu?” Quyền Quân Lâm hỏi ngay
Thằng nhỏ suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Con không biết.”
Quyền Quân Lâm nhìn cô không nói nên lời, mím môi cười: “Ăn đi! Ăn cho no bụng.”
Cô bé có chút không thoải mái, một lúc sau đang dùng thìa uống cháo sau đó lại chu miệng lên, Quyền Quân Lâm phải lấy khăn giấy lau miệng cho đứa
nhỏ và đút cháo cho bé ăn.
Đó chính xác là những gì một người ba phải làm.
Cách đó không xa, một vài cô gái trẻ nhìn họ đều kinh ngạc, người đàn ông
này thật đẹp trai và hiền lành, đáng tiếc là anh ta đã có con, có phải
kiếp trước vợ anh ta đã cứu thế giới không?
Đời này cô ấy chỉ có thể lấy anh ấy và sinh cho anh một đứa con gái xinh đẹp như vậy.
Sau khi dùng bữa trong nhà hàng, Quyền Quân Lâm ôm cô bé trở về phòng, đây
có lẽ là khoảng thời gian đặc biệt nhất trong cuộc đời anh.
Anh thực sự phải chăm sóc đứa nhỏ và cô vẫn là một cô bé không có quan hệ huyết thống với anh.
Mẹ cô bé bây giờ ở đâu? Cô ấy có biết rằng con mình mất tích không? Cô ấy có gọi cảnh sát không?
Tại sao cô ấy lại bỏ đứa bé này?
Đứa bé lớn lên rõ ràng đáng yêu như vậy sao lại nỡ lòng vứt bỏ được cơ chứ!
Tiểu Tô lại mua sữa bột và quần áo, lấy sữa bột về, dùng sức đẩy quần áo vào phòng giặt, buổi tối có thể mặc.
Ngay khi anh nhìn sữa bột và bình sữa, hai mắt sáng rực lên, Tiểu Tô đã làm
theo lời hướng dẫn, rửa sạch bình sữa rồi đút bình sữa vào tay đứa nhỏ.
Đứa nhỏ cầm lấy bằng hai tay rồi đưa lên miệng, đứa bé uống rất nhanh.
“Ông chủ, đứa nhỏ này thuộc gia đình nào vậy? Không cần biết sao?” Vẻ mặt
Tiểu Tô lo lắng nói, ông chủ muốn nhận con gái nuôi sao?
“Nếu gia đình cô ấy không muốn, tôi sẽ cân nhắc việc nhận nuôi.” Quyền Quân Lâm liếc mắt, nghiêm túc nói.
“Ông chủ, anh thật sự muốn nhận nuôi đứa nhỏ sao? Anh không lo lắng chuyện
này sẽ ảnh hưởng đến việc tìm kiếm bạn gái sau này của anh! Nghiêm túc
mà nói, đứa bé này trông rất giống anh. Người không biết còn tưởng là
con gái anh!”
“Thật sao? Anh cũng cho là trông rất giống tôi?” Quyền Quân Lâm mặc kệ những lời trước mắt, chỉ nắm lấy những lời sau lưng hỏi.
“Rất giống, thực sự giống nhau.” Tiểu Tô rất nghiêm túc nói.
“Chắc đứa nhỏ này có quan hệ với tôi.” Quyền Quân Lâm nói xong liền nhìn thấy đứa nhỏ nằm trên giường, tay cầm bình sữa, vừa uống vừa nhắm mắt to
lại, chắc là đã ngủ mất.
Anh rít gào với Tiểu Tô: “Đừng nói chuyện, để đứa nhỏ ngủ trước.”
Sau đó hai người cùng nhau nhìn đứa nhỏ trên giường, thấy đứa nhỏ vừa nhắm
mắt đã ngủ một giấc, chợt nghĩ ra điều gì đó, lại mở mắt ra, rồi hớp một ngụm trong bình. . .
Tiểu Tô gần như bật cười vì sự dễ thương của cô bé.
Rồi đứa nhỏ nhắm mắt vì buồn ngủ, vừa bú vừa lăn ra ngủ, cuối cùng nó ngủ gật trên tay còn ôm bình sữa.
Ánh mắt Quyền Quân Lâm đầy dịu dàng trìu mến, nhẹ nhàng cầm lấy cái bình nhỏ đưa cho Tiểu Tô lau sạch.
Còn anh ngồi ở mép giường nhẹ nhàng bế đứa nhỏ đặt lên gối ngủ ngon lành,
đứa nhỏ giật mình, cô bé vội mở mắt ra liếc nhìn Quyền Quân Lâm trước
giường, sau đó cô bé lại nhắm mắt yên lặng ngủ.
Nhưng bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cánh tay anh, như sợ anh bỏ đi.
“Ngủ đi! Chú sẽ không rời đi, chú sẽ luôn ở đây để bảo vệ con.” Quyền Quân Lâm nhẹ nhàng nói về phía cô bé.